Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 141: Thoáng chốc bốn năm ngày tốt nghiệp. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:53:44
Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Quách Chiến Phong thở phào, khép cửa lại, khi xuống lầu tìm một góc yên tĩnh, lấy di động trong túi ra, bên kia chuông reo rất lâu mới có người nhấc máy.
" Lão Hạ, chuyện này tôi không giúp được đâu, hiệu trưởng Vương căn bản không cho tra. Thật đấy, tôi và Quốc Bình là đồng nghiệp bao năm, có thể trơ mắt nhìn anh ấy như thế sao ... Cách khác? Còn cách gì, ban bảo vệ chúng tôi cùng lắm giữ được hộ khẩu của người ta, vô ích ... Giờ người ta quan hệ không rõ ràng với giáo sư Tả, ai dám đụng vào, hiệu trưởng cũng không dám."
Nói rất lâu, nhậm chức lập uy không thành làm Quách Chiến Phong nhụt chí, từ xa nhìn đội ngũ tốt nghiệp đang xếp hàng chụp ảnh.
Hết rồi, đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, giờ làm gì cũng muộn rồi.
Trên quảng trường nhà tư tưởng, lễ tốt nghiệp mỗi năm chỉ có một lần lại bắt đầu, đám sinh viên túm năm tụm ba, trừ ảnh tốt nghiệp lớp, còn lại chia ra từng nhóm chụp với nhau, như muốn phát tiết hết tình hữu nghị bốn năm, chen lấn chụp ảnh. Chụp nhóm, chụp cặn đôi, ôm vòng tròn chụp, rồi chụp mấy ảnh điên rồ.
Nữ sinh lớp một rất đông, có người gọi hết nữ sinh hai KTX nữ tới chụp ảnh khoe chân, đám nữ sinh chơi điên đồng loạt kéo váy quá đùi. Oa, mấy chụp cặp đùi lóa cả mắt, Lôi Đại Bằng rớt hàm, trước kia mình làm cái gì thế, sao lại trốn học?
Không cho người ta cướp hào quang được, Lôi Đại Bằng tìm nam sinh trong lớp, kéo Tư Mộ Hiền, bắt Triệu Huy, lại đi tìm Trần Phúc Lợi, Lý Báo Xuân, túm tụm lại một chỗ, làm động tác ôm cổ, kề má. Lôi Đại Bằng hô lên với thợ chụp ảnh :" Cho thêm dòng chữ, lớp số 2 chơi gay tập thể."
Xung quanh cười té lăn ra đất, cô giáo Nhâm Quần từ xa vẫy tay gọi, cả đám lại tập trung ở nơi đã xếp sẵn ghế, người đứng người ngồi, chuẩn bị chụp ảnh tốt nghiệp. Lớp trưởng đếm số, nhỏ giọng nói với Vương Hoa Đình.
Vương Hoa Đình nhìn quanh một lượt hô:" Đại Bằng, Đơn Dũng đâu, thông báo rồi, sao còn chưa tới."
"Sắp rồi, sắp rồi, đang ở trên đường." Lôi Đại Bằng đang chơi với đám nam sinh, đẩy người khác đi, nhất định kéo Tư Mộ Hiền thấp bé đứng bên cạnh, còn để lại một chỗ, nghiêm túc nói: " Cậu và Đản ca một trái một phải để làm nổi bật tôi lên."
Chen lấn, chờ đợi, tán gẫu, cười đùa, nhưng Đơn Dũng chưa tới, Vương Hoa Đỉnh lại gọi điện giục, nói là sắp tới rồi.
Trong lúc chờ đợi, Triệu Huy vô tình nhìn ra phía cổng trường, trượt chân ngã cái oạch, bò dậy hô:" Đản ca uy vũ."
Thế là cả lớp quay đầu nhìn, nhìn một cái là một đám dựng ngón giữa lên, ghen tỵ lẫn hâm mộ. Lôi Đại Bằng kinh ngạc lắm, cho tay vào miệng định huýt sáo, không ngờ miệng bị bịt lại, vội giãy ra chửi Tư Mộ Hiền :" Bịt miệng tôi làm cái gì?"
"Lôi ca, cậu đừng huýt sáo, cậu huýt sáo là nước bọt phun lên người giáo viên đấy." Tư Mộ Hiền bị hại đủ rồi:
Lời vừa dứt thì một tiếng sáo cao vút vang lên, không ít bạn cùng lớp hô lên :" Đản ca! Đản ca!"
Đản ca làm cái gì tế? Chả có gì, đạp cái xe đạp điện nát, nhưng chở sau lưng là mỹ nhân sắc nước hương trời Tả Hi Dĩnh tới chụp ảnh tốt nghiệp. Hút hét một hồi, chẳng biết ai sửa thành "Đản tẩu, Đản tẩu ...", thế là cả sân nhốn nháo. Chủ nhiệm Vương và cô giáo Quân chỉ biết nhìn nhau bất lực, thôi thì nhịn nó đi, cũng chỉ ngày hôm nay nữa thôi.
Xe dừng lại, Đơn Dũng giao xe cho Tả Hi Dĩnh giữa, chạy tớ lớp, đứng bên Lôi Đại Bằng đồng thanh hô, một, hai, ba, cười ... Tách một cái, ảnh được chụp. Không ngờ thợ ảnh chỉ ba tên ở giữa :" Cậu ở giữa kia, đừng làm mặt quỷ ... Lại tấm nữa."
Tư Mộ Hiền, Đơn Dũng một trái một phải nhìn sang, hỏi nói cũng biết là bảo ai, Lôi ca hét lên:" Tôi thích chụp thế đấy, liên quan đếch gì tới anh."
Quạ kêu quang quác bay qua trời.
Tách, lại chụp bức nữa, chụp vào không ít khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, vui nhất là Lôi ca, cười không còn thấy mặt mũi đâu. Mọi người tản ra, lớp số 1 tiếp nối, Đơn Dũng vừa nhảy trên bục xuống, Lôi Đại Bằng ở sau kéo áo:" Đản ca, mai đi câu cá đi."
"Cậu nghĩ anh rảnh à?" Đơn Dũng chỉ Tả Hi Dĩnh, lộ rõ bản mặt vì gái quên bạn, chạy luôn:
Lôi Đại Bằng giận lắm, tóm lấy Tư Mộ Hiền mời mọc:" Hiền đệ, Hiền đệ, mai chúng ta cùng đi chơi nhé, ở nhà buồn chết."
"Không rảnh ... Cậu tự chơi đi." Tư Mộ Hiền giãy ra, từ xa xa Lưu Thúy Vân đang vẫy tay, hai người tay nắm tay chạy đi, bỏ lại Lôi ca:
"Bà nội chúng nó, rặt một lũ thấy sắc quên bạn, còn anh em cái chó gì nữa." Lôi Đại Bằng chửi mắng xong thì rầu rĩ ngồi xuống dưới bức tượng nhà tư tưởng, từ lúc thi vấn đáp xong tới giờ, ai làm việc người nấy, trừ gọi điện ra thì chẳng gặp nhau, gặp nhau rồi vẫn ai làm việc nấy, chẳng như lúc ở trong trường, hô một cái là tụ cả đám.
Chẳng lẽ tốt nghiệp chính là như thế sao?
Bỗng nhiên Lôi Đại Bằng cảm thấy thất vọng, vất vất vả vả quà cáp bao năm mới đợi được tới ngày tốt nghiệp, lúc này lại lưu luyến vô cùng, nếu ngày tháng sau này buồn chán như thế, chẳng thà vĩnh viễn ở lại trường.
"Đại Bằng." Một tiếng gọi khẽ vang lên:
Lôi Đại Bằng "ơi" một tiếng, chẳng biết từ khi nào Vương Hoa Đình đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng buồn bã, đôi mắt nhìn xa xăm, hắn quan tâm hỏi:" Sao sắc mặt bạn khó coi thế?"
"Không sao cả." Vương Hoa Đình có chút cảm động tay giữ mép váy ngồi xuống, cười gượng :" Chớp mắt đã tốt nghiệp rồi, tôi có chút lưu luyến trường học."
"Ừ, bình thường chỉ mong cho một mồi lửa đốt bà cái trường cho rồi, giờ lại không đành lòng tốt nghiệp nữa, bạn nói vì sao thế?" Lôi Đại Bằng nói ra suy nghĩ đơn giản mà chất phác trong lòng:
Vương Hoa Đình mỉm cười:" Đó là vì cuộc sống vô ưu vô lo kết thúc rồi, ở trong trường trừ thi cử ra thì chẳng phải lo gì nữa, nhưng rời nơi này, tất cả sẽ thành gánh nặng."
"Cũng phải, chán chết, vô vị." Lôi Đại Bằng bĩu môi, nhìn Vương Hoa Đình ở đây lùi thủi một mình, chẳng như hai tên bạn của mình, khó hiểu hỏi:" Sao thế bí thư, bạn chia tay lớp trưởng rồi à?"
Chàng ngốc này tới giờ chưa biết gì, chắc đang nghĩ mình cũng là tiêu chuẩn mối tình sinh viên, tốt nghiệp chia tay đây mà. Vương Hoa Đình phì cười :" Đã bắt đầu bao giờ đâu mà chia tay chứ, phải rồi, mai bạn học vùng ngoài về nhà, đi tiễn họ cùng tôi nhé."
"Tất nhiên rồi, nhất định sẽ tới." Lôi Đại Bằng gật đầu:
Vương Hoa Đình đứng dậy nhẹ giọng nói một câu cám dơn, dáng vẻ cô đơn đó làm Lôi ca đau lòng, đừng nói là tiễn bạn học tiễn luôn cái mạng này cũng phải tới.
..... .....
Khi Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh từ nhà giáo sư Tống đi ra thì trời đã tối.
Giáo sư Tống xuất viện không để lại bất kỳ hậu di chứng nào, con gái và con rể ở xa chuyên môn về thăm ông già một thời gian, giữ Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh ở lại ăn cơm tối. Món ăn thường ngày bình dân sao lọt vào mắt đại tham ăn như Đơn Dũng, nhưng tình thân sâu đậm làm y cảm động.
Đẩy xe đi trong trường, huyên náo đã quay về yên tĩnh, mấy ngày qua họ đi rất nhiều nơi, tới Thiên Tích Sơn, tới Đại Hạp Cốc, tới tổng bộ Bát Lộ Quân ở Vũ Hương, chơi cực vui. Đa số thời gian chỉ có hai người, lúc này sóng vai bên nhau trông hết sức thân mật, nếu không buổi chiều đã chẳng bị đám bạn gán ghép.
"Tốt nghiệp rồi, Đơn Dũng, cậu chuẩn bị làm gì?" Tả Hi Dĩnh hai tay đan sau lưng, hơi nghiêng đầu tò mò hỏi:
"Không biết." Đơn Dũng trả lời đơn giản mà trực tiếp:
"Hi hi, tôi cũng nghĩ cậu không biết, mấy ngày trước còn lo bị trượt luận văn mà. Về sau sao qua được, lại còn hạng ưu nữa?"
" Thì em tìm người làm thay thôi chứ còn cách nào đâu?" Đơn Dũng chống chân lên xe:

Bình Luận

0 Thảo luận