Mang theo hồ nghi đi lên xe, Lôi Đại Bằng ngồi giữa vừa ợ hơi vừa rên rỉ vì no, hàng trước là em gái thư ký trường quay mặc váy công sở, đi tất lụa đen gợi cảm, đạo diễn ngồi ở ghế phụ lái. Đơn Dũng thăm dò:" Đạo diễn Tần, chúng tôi chỉ có chút tài chơi nhạc cụ mà đáng tiền thế à?"
"Ha ha ha, đúng là đáng tiền thế đấy, biết bao nhiêu không? 400 vạn." Tần Vọng Xuyên giơ bốn ngón tay lên làm Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền đớ người, cười giải thích:" Tôi cũng là ăn may thôi, đưa đoạn phim lên thế là được ban bình xét chọn luôn, nói đoạn phim đó náo nhiệt, phản ánh được tục lệ kết hôn ở Lộ Châu ... Nếu không đã chẳng được lên tin thời sự buổi tối.
"Vậy không thể cho chúng tôi ba nghìn là xong." Lôi Đại Bằng nhảy vào
"Không phải đã quyên mấy vạn đồng tiền bàn ghế máy tính rồi à?"
"Nhưng mà các ông được danh chứ chúng tôi được quái gì đâu."
Thế là đạo diễn Tần tái mặt, diễn một màn lừa kéo cối xay, tốn công mà chẳng được việc gì. Đơn Dũng xấu hổ nói đừng để ý tới thằng đó, chuyển đề tài :" Đạo diễn Tần, tôi khôn hiểu, đã lên TV rồi, ông đâu cần tốn kém quay về xã Tróc Mã như thế, miếu hội Ấm Thành náo nhiệt hơn kịch Na xã Tróc Mã nhiều."
Câu hỏi này khá đấy, em gái thư ký đang ghi chép cũng phải quay đầu nhìn Đơn Dũng, đạo diễn Tần giơ ngón cái lên:" Ba cậu đều là người thông minh, còn tôi cũng là nhớ ơn báo đáp. Không phải nhất định phải mời các cậu, chúng tôi mời nghệ nhân xã Tróc Mã tới Ấm Thành rồi, nhưng có vị ở ban bình xét nói, nhất định phải mời được các cậu."
"Ai vậy?"
Ba anh em gần như cùng hỏi, không biết là vị nào mà coi trọng họ thế. Tần Vọng Xuyên không đáp mà mở camera phát một đoạn phim cho ba anh em xem, cả ba càng sửng sốt không thôi.
Là Tả Nam Hạ, ngồi ở vị trí bình xét, bên cạnh còn có biển ghi tên, còn ngồi ở giữa, không chỉ là giám khảo bình xét, cấp bậc còn không thấp.
Tần Vọng Xuyên nhận ra ngay ba vị này đúng là quen người ta, lòng càng mừng. Có điều ba vị đó nói chuyện chẳng dễ nghe, Đơn Dũng cười :" Chà, ông già ngốc trông ra dáng đấy."
"Cái gì mà ông già ngốc, là lão soái ca, anh cứ gọi cha vợ tương lai thế à?" Tư Mộ Hiền trêu:
Lôi Đại Bằng càng dữ :" Lão tham ăn, con mẹ nó nói lời không giữ lời, còn nợ em một bữa."
Ba anh em nói năng tùy ý, người nghe thì sợ tái mào, Tả Nam Hạ là ai là nhân vật lên tiếng một cái là quyết định khoản tiền mấy trăm vạn đấy. Vậy mà trong miệng mấy vị này thành ông già ngốc, lại còn nói cha vợ gì đó.
Lái xe cũng giật mình lạc tay lái, chấn động nhìn qua gương chiếu hậu, cả xe đều nhìn ba anh em chằm chằm làm họ rợn người.
Hồi lâu sau đạo diễn Tần mới kinh ngạc nói:" Xem ra các cậu đúng là người quen của giáo sư Tả, vậy không có gì phải che giấu nữa, nếu chỉ là mấy cậu chơi nhạc thì đúng là không kiếm được mấy trăm vạn đâu. Hôm qua khi được xác định, tôi có gặp giáo sư Tả, ông ấy nghe kể tình hình, nói muốn quyên tặng dụng cụ cho trường, chúng tôi chỉ làm thay. Vừa vặn mời các cậu tới, làm chút chuyện nhỏ cho ông ấy ... Giáo sư Tả có tiếng nói ở mặt nghiên cứu văn hóa dân gian ..."
Lời còn chưa hết Lôi Đại Bằng đã mắng Đơn Dũng:" Anh ngốc chưa, mới 3000 đã vui mừng như thế, đòi ông ta ba vạn, ông ta cũng không dám không đưa. Đạo diễn, thêm tiền, nếu không tôi không đi."
Đạo diễn Tần mặt tối sầm, bị tên đó làm tim nhảy lên nhảy xuống, không biết nên đồng ý không. Tâm tư Đơn Dũng lúc này làm gì nghĩ tới tiền, vung tay bợp Lôi Đại Bằng một cái, giọng kích động :" Đạo diễn Tần, nói thế là ông gặp giáo sư Tả rồi à?"
"Đúng thế."
"Ở ngay Lộ Châu à?"
"Ừ."
" Vậy còn ai nữa, ý tôi là có thấy con gái ông ấy không?"
"À, có."
Đơn Dũng phải hít vào thật sâu mới áp được nhịp tim rối loạn, ngờ đâu chuyện lại bẻ lái, đạo diễn Tần lại đưa camera cho Đơn Dũng xem:" Đây này, tổng giám đốc Tạ, chủ tịch của tập đoàn Thiên Tích, hôm qua nghi thức cắt băng do cô ấy chủ trì"
Hơi thở vừa hít vào đã thở ra như bong bóng xì hơi.
Trên phim có một phụ nữ đứng tuổi, phúc hậu sang trọng, chênh lệch với Tả Hi Dĩnh xa lắm, Lôi Đại Bằng cười phá lên trước đau khổ của người khác:" Gái không đợi, tiền không kiếm được, ha ha ha ... Hôm qua em đã bảo hai người thích hợp chơi gay mà không chịu, ha ha ha ..."
Có thằng này ở đây, muốn nói chuyện tử tế là không thể, Đơn Dũng tóm cổ Lôi Đại Bằng, ấn xuống ghế cuối cùng, còn kèm thêm hai cước mới hả giận. Nhìn đạo diễn Tần đang ngạc nhiên không thôi, Đơn Dũng nói là không cần để ý tới thằng ngốc đó, giải thích giáo sư Tần còn có một cô con gái khác, nhưng đạo diễn Tần lắc đầu nói chưa gặp. Đơn Dũng chưa chịu từ bỏ, lại hỏi vì sao giáo sư Tạ quay lại Lộ Châu?
Chuyện này thì Tần Vọng Xuyên biết, còn biết hạng mục viện bảo tàng văn hóa dân gian mắc cạn vì hai tháng trước Học viện Lộ Châu xảy ra chuyện gì đó, khiến lãnh đạo thành ủy lẫn trường học phải chạy tới Phúc Kiến mấy chuyến mà không vãn hồi được.
Sau đó CCAV vì làm nóng cho quốc khánh, quay bộ phim chuyên đề mười mấy phút gọi là ( Thái hành tầm anh), phản ánh các nhân vật anh hùng thời giải phóng và chống Nhật, trong đó có nhân vật thế hệ trước Tả gia. Không biết sao giáo sư Tả động lòng, đoán chừng là không cắt đứt được tình cảm cố thổ. Thế là dễ dàng hơn rồi, cô Tả Hi Dung , cục văn hóa, ban tuyên truyền lập kế hoạch quay phim Sức hút Lộ Châu, mời ông Tả ra mặt, có công ty lớn như vậy chống lưng, thanh thế liền lên rất nhanh, các công ty điện ảnh và đài truyền hình tham gia hơn 11 nhà."
Tiếp đó nữa thì đơn giản rồi, tình cờ thế nào ba anh em nhà này lọt vào ống kinh, được chiếu cho Tả Nam Hạ xem.
Có câu trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, chẳng ngờ chưa lâu lại gặp nhau, chuyện quanh co trong đó Đơn Dũng chẳng thèm nghĩ, đầu óc bị ký ức rõ ràng kia lấp đầy, đột nhiên đầu lóe sáng, lấy di động muốn bấm số điện thoại quen thuộc .... Trong tích tắc ý nghĩ đó lại như bị cái gì đó dập tắt, tay đặt lên bàn phím mân mê một lúc, cuối cùng từ bỏ ...
Một loạt động tác kỳ quái, chỉ có Tư Mộ Hiền hiểu được sự do dự của Đơn Dũng, còn những người khác thì chỉ thêm một đề tài để suy đoán thôi, chàng trai thổi kèn này hiểu Tả gia như thế, không khỏ khiến người ta thêm một phần tưởng tượng. Đạo diễn Tần hồi lâu mới hỏi:" Anh và Tả Lão là ... À, nếu không tiện thì tôi không hỏi nữa."
Bất tri bất giác từ "cậu" chuyển thành "anh " rồi, song khó hiểu là với thân phận đó còn cần gì 3000 thù lao chứ? Đơn Dũng không đáp, Lôi Đại Bằng nói thay:" Chưa nghe ra à, anh ấy tán cô em Tả gia chứ sao, nói không chừng ông già đó nhìn trúng anh tôi, nếu không sao bảo các ông đi mời?"
Ra là thế, thế này thì tốt quá rồi, quan hệ gần gũi thế này, bọn họ vớ được vàng rồi, em gái thư ký trường quay còn tự trách ánh mắt mình quá kém. Chỉ có mỗi Lôi Đại Bằng là vẫn chỉ việc mình mình làm, truy hỏi:" Này, này ông đạo diễn, lần trước bảo ông quay phim kháng chiến, ông không để ý tới tôi, có tin tôi nói với Tả lão, kéo đầu tư tới cho ông không?"
Đạo diễn Tần không dám coi hắn là thằng ngốc nữa, gật đầu:" Được, chỉ cần có đầu tư thì kịch bản và diễn viên nhiều lắm, đừng nói có, không có cũng làm ra cho cậu."
Lôi Đại Bằng hớn hở, Tư Mộ Hiền xấu hổ, Đơn Dũng thì đầu óc bay đi đâu rồi, căn bản không nghe thấy mấy người khác nói gì.
Trấn Ấm Thành càng lúc càng gần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận