Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 135: Già trẻ rưng rưng hai hàng lệ. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:53:44
Tư Mộ Hiền cúi gằm mặt không nói không rằng, cảnh này làm Đơn Dũng và Lội Đại Bằng nhìn ngu người, té ra Hiền đệ và giáo sư Tống là người quen, hơn nữa còn có giây mơ rễ má không nhỏ? Nhận ra rồi, hai anh em họ có vẻ chỉ là nhân vật phụ ở chuyện này, Tư Mộ Hiền mới là nguyên do.
Ai mà ngờ được chứ?
Phản ứng của Tư Mộ Hiền cũng khiến giáo sư Tống đau lòng, bỏ kính láo xuống, lau nước mắt.
"Hai mươi năm trước tôi có một đứa môn sinh đắc ý, khi đó tốt nghiệp không cần viết luận văn, nhưng đứa học sinh đó lại có sở trường ở mặt này, viết một bài Ảnh hưởng ý thức hình thái văn hóa với văn hóa dân gian. Khi tốt nghiệp, tôi cổ vũ cậu ta đi theo đường nghiên cứu văn hóa dân gian, cậu ta là người theo chủ nghĩa lý tưởng, bỏ cơ hội ở lại trường, tình nguyện về quê, vừa dạy học vừa nghiên cứu văn hóa dân gian Lộ Châu. Hơn nữa dùng 10 năm viết cuốn, Tìm nguồn cội văn hóa Thượng Đảng. Không ngờ sách tâm huyết lại chẳng được xuất bản, khuynh gia bại sản tự in 5000 cuốn, bán chẳng được là bao ..."
Tư Mộ Hiền cũng khóc, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng theo gò má, thoáng cái đã khóc nghẹn ngào, khóc nấc lên.
Giáo sư Tống lau nước mắt lẩm bẩm:" Tôi hại cậu ấy, cậu ấy vất vả quá hóa bệnh, tuổi trẻ mất sớm, không nhìn thấy văn hóa dân gian cũng có một ngày chói sáng ... Nếu sống được tới ngày hôm nay, cậu ấy sẽ rất vui mừng. Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài."
Nói rồi lấy ra một cuốn sách trên giá, Lôi Đại Bằng và Đơn Dung cùng nhìn thấy tên tác giả là Tư Hiếu Trung, cái tên này làm hai người ngạc nhiên nhìn đôi già trẻ đang khóc. Lôi Đại Bằng thốt lên:" Hiền đệ, đây là cha cậu phải không, sao cậu chưa bao giờ nói cha cậu ..."
Không còn nữa.
Ba chữ đó không nói ra được vì Đơn Dũng bịt cái miệng hắn rồi, xưa nay cứ thấy Hiền đệ văn vẻ lý lẽ chua quá mức, lúc này sinh ra một loại bội phục, khả năng nhẫn nại trong lòng của cậu ta cao hơn bất kỳ ai.
Ông già vuốt ve cuốn sách, bi thương vô hạn:" Sau khi cha cháu qua đời, tôi nghe học sinh kể, mẹ cháu cưới người khác bỏ đi, cháu thì sống với ông bà nội. Tôi gửi tiền tới, đều bị trả lại, cháu và cha cháu cố chấp giống nhau, tôi thấy tâm huyết của cậu ấy được truyền thừa, không biết nên vui hay buồn, không biết phải làm gì ... Ông bà cháu vẫn khỏe chứ?"
Tư Mộ Hiền gật đầu, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng càng sốc, sống với nhau bốn năm, không biết Tư Mộ Hiền còn có thân thế bi thảm như vậy. Bảo sao mỗi lần nói muốn về nhà cậu ta, cậu ta đều dùng đủ lý do từ chối, vì thế còn bị Lôi Đại Bằng mắng keo kiệt. Đơn Dũng cũng nhớ ra rồi, ngày Lôi Đại Bằng nằm viện, Tư Mộ Hiền khóc, thì ra là nhìn gia đình Lôi Đại Bằng mà nhớ cha mẹ.
Ai có thể ngờ chứ, Tư Mộ Hiền đứng đó khóc rất lâu.
Giáo sư Tống lấy khăn giấy đưa cho hắn, đợi tiếng khóc nguôi ngoai phần nào mới nói:" Luận văn viết hay lắm, rất có phong thái cha cháu, sở dĩ tôi trả về là muốn cháu lựa chọn một cơ hội khác, tôi nghĩ cha cháu sẽ hiểu, ông ấy sẽ không muốn con mình đi vào vết xe đổ của mình ... Cháu làm rất tốt, cháu kiên cường như cha cháu, nhưng tôi dao động rồi, hoàn cảnh bây giờ đã không dung nạp được học vấn thuần túy nữa, cháu từ bỏ, không ai trách đâu."
Chệch hướng hướng, chệch quá mức rồi, Lôi Đại Bằng nhìn Đơn Dũng, xem ra Đản ca mình sùng bái nhất cũng có lúc phán đoán sai lầm, nếu vì nguyên nhân này thì mấy anh em họ lo lắng thừa, làm bậy phí công.
Tư Mộ Hiền nghẹn ngào:" Cháu muốn thành người như cha cháu."
" Có lẽ cháu không bằng được cậu ấy, nói không chừng chẳng kiếm nổi công việc, nói gì tới lý tưởng, cho dù tìm được, nói không chừng giống tôi, nhà chỉ có bốn vách tường, tuổi già cô độc. Tính cháu còn hiếu thắng hơn cha cháu, tướng lai có khí giống như cấu ấy, người đời không hiểu được, chết rồi còn bị người ta chế giễu." Giáo sư Tống lại khóc:
"Có một người hiểu là được rồi, thầy của ông ấy hiểu, con của ông ấy hiểu. Đừng nói nữa, giáo sư Tống, cháu kiên trì con đường này. Xin lỗi đã hiểu nhầm thầy." Tư Mộ Hiền không kiềm chế được xoay người chạy đi, chắc là tìm chỗ nào đó khóc thoải mái rồi:
Hồi lâu sau, ông già vẫn khóc, khóc có vẻ thống khoái lắm, khóc như thể phát tiết ra uất kết trong lòng, cứ khóc thế này sợ sướng quá lăn ra chết mất. Đơn Dũng nhìn người chuẩn lắm, liếc mắt khắp phòng, thấy chai rượu, giơ lên:" Giáo sư Tống tìm cái này à?"
" Đúng đúng, hậu sinh khả úy, nào nào, mở đi." Ông già vỗ tay:
Đơn Dũng mở nắp, Lôi Đại Bằng kiếm chén trà lớn, thế là rượu lẫn nước mắt được ông già uống hết.
Lúc này ông già có chút không bình thường, nước mắt chảy dài mắng ông trời mù mắt, uống một chén, lại cười ha hả hô di sản có người truyền thừa, trời không phụ ta, lại uống một chén.
Đơn Dũng chọc chọc Lôi Đại Bằng chỉ cửa, rón rén ra ngoài, giáo sư Tống tựa hồ chẳng thấy, vẫn thở dài, vẫn nốc rượu.
Ra tới ngoài, xuống dưới sân, Lôi Đại Bằng rốt cuộc cũng dám phát ra lời cảm khái :" Đản ca, ông già này không tệ, đáng kết bạn."
"Bằng vào cậu à, người ta thèm vào." Đơn Dũng làm sao cũng không ngờ được trong chuyện này lại có nguyên nhân vòng vèo như thế, nhìn quanh:" Hiền đệ đâu, chuyện này đúng là .... Anh bảo Đại Bằng, sao bốn năm sống với nhau mà không biết Hiền đệ không còn song thân, cậu ngoài ăn với uống không biết quan tâm tới người ta một chút à?"
"Ê ê ê, đổ cho em đấy à? Anh là lão đại, anh lèm gì ngoài ăn với uống?" Lôi Đại Bằng cãi lại:
Hai người trách móc lẫn nhau, đều nói đối phương không quan tâm tới Hiền đệ, thường ngày chỉ biết ăn với chơi, lại còn than mệnh bạc, ai ngờ người mệnh bạc hơn ở bên cạnh chẳng than vãn gì. Đi không lâu hai người dừng lại, nhìn thấy Tư Mộ Hiền ngồi bên bồn hoa, hết khóc rồi, đang ngồi lặng người ở đó.
Hai người chia nhau ra ngồi hai bên, chẳng biết nói gì. Tư Mộ Hiền xụt xịt mũi:" Lão đại, Lôi ca, xin lỗi, em không biết chuyện như vậy, em tưởng trừ mình ra không còn ai nhớ tới cha mình, nhớ tới việc ông ấy làm. Ông ấy là giáo viên nông thôn nghèo khó, người ta nhắc tới ông ấy đều chỉ có chế giếu, nói ông ấy không hiểu thời cuộc, bỏ tiền xuất bản sách để chết trong nghèo đói ... Ông ấy qua đời em mới lên cao trung, về sau điền nguyện vọc Đại học Lộ Châu vì muốn thành người như ông ấy, bất kể người khác nói gì, với em ông ấy là người cha vĩ đại."
"Bọn anh phải xin lỗi mới đúng." Đơn Dũng bóp vai hắn:" Anh không biết tình huống trong nhà cậu."
"Em không nói với ai cả, em sợ người ta thương hại mình." Tư Mộ Hiền nhìn hai người bạn cùng phòng:" Cám ơn hai người luôn coi em như anh em, chiếu cố em, tiếp tế cho em, nếu không em ngay cả tiền sinh hoạt cũng chẳng đủ."
"Chuyện đáng cái rắm gì đâu." Lôi Đại Bằng khoác vai Hiền đệ an ủi:" Đừng buồn, chẳng qua là không có cha mẹ thôi, tốt quá còn gì, chả ai quản, tự do, tôi không muốn cha mẹ nữa đây này, phiền chết."
Vãi, thằng này an ủi kiểu gì, Đơn Dũng vung tay bợp một phát. Tư Mộ Hiền biết tính Lôi ca nên không trách. Ba anh em ngồi im lặng trong bóng tối, lại cùng đứng bật dậy:" Hỏng rồi."
"Đản ca, hỏng rồi, anh chỉnh đám ủy viên một lượt, mai phải làm sao?" Lôi Đại Bằng nhanh miệng hỏi:
Tư Mộ Hiền cũng đau đầu, kế hoạch Chậu Cứt rất thành công, nhưng chụp lên đầu người vô tội. Đơn Dũng vô kế khả thi, Lôi Đại Bằng quay sang trách:" Đản ca, lần này anh hại bản thân rồi, nếu để người ta biết, vốn qua được lại thành trượt hết."
"Đúng rồi, lão đại, anh tặng giáo sư Khang cái gì? Không sao chứ?" Tư Mộ Hiền lo chuyện này nãy giờ:
"Chân giò." Đơn Dũng nuốt nước bọt:
"Anh làm đếch gì có chuyện tốt như thế?" Lôi Đại Bằng không tin:
"Nấu với một ít đại hoàng." Đơn Dũng nói thêm:
Lôi Đại Bằng biết cái đó, hắn ăn rồi, lần trước làm mồi câu trộn cái đó, thế là ỉa chảy cả ngày.
"Lão đại, lần này chúng ta quá u ám rồi." Tư Mộ Hiền nói nhỏ:
"Đúng vậy, quá đáng, lão đại anh u ám quá, không thể nghĩ ai cũng xấu như mình." Lôi Đại Bằng đoán chừng bị sức hút nhân cách của giáo sư Tống cảm hóa rồi:
Đơn Dũng dở khóc dở người:" Anh làm sao biết được nguyên nhân lại là như thế, với lại chỉ là trò đùa ác thôi, sao gọi u ám ... Ôi, mẹ ơi, phải ngăn lại."
Lấy điện thoại ra, phải thông báo cho Tống Tư Oánh ngừng làm sự kiện mở rộng mới được.
"Cái gì, dừng lại? Sao lại dừng, truyền lên mạng rồi, vợ Quách Khải Thâm và gái điếm đánh nhau vỡ đầu chảy máu, giờ ba người đều bị đồn công an dẫn đi. Tôi cũng gọi điện cho Điền Học Sơn, thằng vương bát đản không tin .. Các anh bảo dừng là sao, tôi đã mạnh miệng tuyên bố cho hắn biết tay."
Cả ba lĩu lưỡi, xem xem, cái chuyện hoang đường này, sao đau bi thế cơ chứ!?

Bình Luận

0 Thảo luận