Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 116: Thiết hoa rực rỡ. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Xe rời đường cao tốc đi mấy km liền toàn là đường núi quanh co, cái Ấm Thành này đúng như tên của nó, là một trấn lớn bao quanh núi non sừng sững. Đi vào thị trấn liền tới kiến trúc cao nhất nơi này, nhà khách Ấm Thành, trên sân thượng đã lắp kính viễn vọng, máy quay kiểu cần cẩu đi vào quảng trường, chỉ đợi khai mạc pháo hoa long trọng nhất tối nay.
Ở quảng trường trung tâm, người đông nghìn nghịt, so với buổi sáng còn đông hơn, quảng trường có sức chứa cả vạn người mà vẫn có chút chật chội, thành phần tới đây rất đa dạng, không hẳn người trẻ tuổi chiếm đa số, các cụ già móm mép không phải ít.
Lôi Đại Bằng vừa rời nơi biểu diễn kịch Na vẫn đeo mặt nạ quỷ, dí vào mặt Tư Mộ Hiền dọa. Tư Mộ Hiền né tránh mấy lần vẫn bị bám theo, nổi giận dẫm chân hắn. Hai người đùa giỡn chạy trước một đoạn không thấy Đơn Dũng đâu, tìm không thấy đành rút điện thoại gọi mới phát hiện Đản ca đã leo lên đỉnh diêm đài, nhìn xuống đám đông như tìm kiếm gì đó.
"A, đồ ngốc, muốn gái không muốn mạng nữa rồi." Lôi Đại Bằng ngẩng đầu lên nhìn mắng, diêm đài cao mười mấy mét, đều dùng gỗ to bằng cổ tay với lụa đổ làm thành, ngã xuống thì chết là cái chắc:
Tư Mộ Hiền cũng nói:" Dù có chết cũng chưa chắc đã nhìn thấy gái."
Đúng là thế, cái quảng trường này có mười mấy sân biểu diễn, nào là kịch, vũ sư, múa rồng ... Từ chiều tới giờ thu hút vạn người vây quanh, cảnh sát toàn bộ thị trấn đều được phái tới duy trì trật tự. Nghe nói đương địa bỏ vốn lớn riêng đài diễn xuất đã tốn trăm vạn.
Muốn tìm một người trong đám đông này khác gì mò kim đáy bể.
Đợi một lúc hai người thấy Đơn Dũng chưa chịu từ bỏ, Lôi Đại Bằng hô lớn :" Đản ca mau xuống đi, thiết hoa sắp bắt đầu rồi."
"Đúng thế lão đại, nhiều người như thế anh không thấy đâu, trời tối rồi." Tư Mộ Hiền cũng hô:
Xuống rồi, rốt cuộc cũng xuống rồi, chỉ thấy Đản ca mặc áo chẽn vàng, đeo khăn trắng, hai má thoa son đỏ từ cột diêm đài tụt xuống. Khi đứng lại thì đúng là hình tượng thanh niên nông dân, làm Lôi ca nhịn không được muốn sờ má, trông đúng là vui mắt. Đơn Dũng gạt tay hắn ra, không thèm để ý.
Ba anh em lại bám lấy nhau, Đơn Dũng đi trước, hai người kia một trái một phải. Chiều này khai mạc, trình độ thổi kèn của Đản ca đặt giữa nghệ nhân ra bị chìm nghỉm, được mỗi cái là trẻ thôi. Đứng trong đội ngũ thổi khúc Bách điểu triều phụng và Tướng quân lệnh sai mấy âm tiết. Lúc ấy đạo diễn Tần mới biết, Đơn Dũng học thổi kèn không có hệ thống mà chỉ bắt chước cha mình, quen thuộc nhất là bài Khiên kiệu hoa. Chứ bài khác thì học hành chả ra gì, thể hiện có phần làm người ta thất vọng.
Tâm tư của Đơn Dũng cũng chẳng đặt ở hiện trường huyên náo này, thi thoảng ngó bốn phía, nhìn từ chiều tới tối mà không thấy người muốn tìm. Tìm ai thì không cần phải nói nữa rồi, cả Lôi Đại Bằng cũng biết, bĩu môi nói :" Đản ca này, anh làm bộ mặt đưa đám để làm gì? Em cũng thất tình, anh xem em có sao không? Không phải em nói anh chứ, anh theo đuổi khuê nữ nhà Tả Lão thì khác nào Bạch Cốt Tinh muốn ăn thịt Đường Tăng.
"Thế là sao?" Tư Mộ Hiền cố tình trêu:
"Hoang tưởng chứ còn sao." Lôi Đại Bằng tiếp tục khuyên:" Hai người mà ở bên nhau gọi là gì, mặc quần đùi đeo cà vạt."
"Nghĩa là gì?" Tư Mộ Hiền lại hỏi:
"Không tương xứng chứ là gì."
Nói xong cả hai cười khành khạch, nghe là biết đã thương lượng với nhau chứ Lôi Đại Bằng lấy đâu ra trình độ đó, Đơn Dũng vừa đi vừa mắng:" Mộ Hiền, cậu đừng mượn miệng Đại Bằng nói anh, Lôi Ngốc, muốn học mắng người thì học anh, anh dạy cho. Gài đao trong quần gọi là gì?"
"Em biết, em biết, cái này gọi là, sát điếu." Lôi Đại Băng cao hứng đáp, lập tức tỉnh ngộ:" Sát điếu, sát điểu ... Sỏa điểu ... Con mẹ nó, anh chửi ai ngu hả?"
Nói xong đuổi theo Đơn Dũng.
Đang truy đuổi thì trong loa truyền ra giọng đạo diễn Tần, đang chỉ huy các đội ngũ vào vị trí. Ba người Đơn Dũng nhìn lên, xe đạo diễn của mấy công ty điện ảnh từ ngoài đi vào, người trên đường tránh hai bên. Đội thiết hoa chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng tới, xuất hiện một cái là khí thế phi phàm, trên bếp bễ đang bốc lên ngọn lửa màu lam, theo sau là đội ngũ bê ván gỗ, ai nấy đội mũ cỏ, mình trần, thắt lưng đỏ, giày đế bằng. Xuất hiện nhiều nam nhân mình trần như thế, tức thì thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người."
" Đội kèn tập trung phía đông ... Đội trống phía tây bắc, đội nhạc Đại Vương Trang lên đài, đội thiết hoa dọn khoảng trống, mọi người chú ý an toàn. Mời các đồng chí cảnh sát chỉ huy khán giả lùi lại 50 mét, thiết hoa có độ nguy hiểm nhất định ... Phải chú ý an toàn ..." Đạo diễn gào khản cổ:
Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền chạy về địa điểm tập hợp, Lôi Đại Bằng vẫn mặc trang phục diễn kịch thì hết việc rồi, theo sau hai người thuần túy là chơi thôi. Không phải là bọn họ chưa từng xem bắn thiết hoa, nhưng vẻn vẹn thấy ở thành phố trong lễ Điền Thương , chỉ một hai xe, bảy tám người. Còn đội ngũ hơn trăm người như ở Ấm Thành chưa từng thấy qua. Mỗi lần nhìn thấy những người cởi trần đội mũ cỏ da đen bóng cơ bắp săn chắc đều làm Lôi Đại Bằng bất giác xoa bụng, hâm mộ vô cùng.
"Đản ca, đản ca, cho em chơi với được không?" Lôi Đại Bằng hâm mộ xong thì cũng muốn tự mình lên biểu diễn :
Đơn Dũng khuyên can:" Đừng làm loạn, cậu biết vì sao mà phải đội mũ cỏ không, tàn sắt sau khi nổ vẫn nóng hơn trăm độ, dính vào là lột da. Dù là người luyện thiết hoa cũng phải trên ba năm mới dám cẩn thận tham gia."
Lôi Đại Bằng từng nghe nói tới thứ này nguy hiểm, ỉu xìu không đòi chơi nữa. Lần này duy trì trật tự rất dễ dàng vì quần chúng vây quanh tự động nhường ra khoảng trống ở giữa. Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền vào trong đội nhạc, cầm lấy nhạc khí, Lôi Đại Bằng thấy khung cản ngày một hoành tráng thì không dám lỗ mãng nữa.
Châm lửa, đổ sắt, dùng đa phàn là gang, cho nên làm thiết hoa cũng dễ, đó là nung chảy gang, nước sắt bắn lên không trung sẽ cháy tự nhiên sinh ra hoa lửa. Nói khó thì không khó, nhưng mà nước sắt trên ngàn độ, bất cẩn một chút là thương nặng.
Có điều ở trong tay dân nhà nghề, người ta chơi dễ như bỡn, chỉ nghe thấy tiếng hô "hây, hây", người thổi bếp bễ đẩy kéo liên hồi, gió thổi vù vù làm lò lửa bốc lên ngọt lửa lam trắng. Đạo diễn trên đài cao chỉ huy, sắt đỏ dần, ra hiệu chuẩn bị, ban nhạc cầm nhạc khí, lại một hiệu lệnh, khúc Long đằng hổ dược vang lên.
Tiếp đó đội ngũ thiết hoa liên tục hô khẩu hiệu đơn giản "hây hô, hây hô", theo tiếng nhạc dẫm chân, âm tiết đơn giản từ miệng đông đảo hán tử mạnh mẽ hô ra, khí thế làm người ta rùng mình.
"Rời ... Lò."
Một tiếng tiếng hiệu lệnh cổ xưa, đội thiết hoa men theo lò lửa hình tròn, ai nấy cầm ván gỗ, nước sắt đỏ rực được các thở rèn đổ chính xác lên đầu ván gỗ, xèo xèo bốc khói xanh, khung cảnh quỷ dị vô cùng.
Âm nhạc dần dần chuyển hướng hùng hồn, chỉ huy đội thiết hoa phất tay, toàn bộ quảng trường chỉ nghe thấy một âm tiết :" Hây!"
Chớp mắt hơn trăm cục nước sắt đỏ rực bị hán tử đội thiết hoa ném lên cao mười mấy mét, tất cả mọi người ngẩng đầu.
Tức thì trống nhạc vang lừng quảng trường.
Gần như cùng lúc, cục nước sắt bay lên độ cao tối đa bùng nở, khoảng cách ngoài 50 mét nhìn lên bầy trời, tựa hồ có trăm đóa hoa lửa cùng lúc nở ra, phát ra đóa hoa sắt màu vàng, lam, đỏ, rực rỡ vô cùng, chiếu quảng trường rực sáng, làm sao trời lu mờ.

Bình Luận

0 Thảo luận