Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 78: Tấm gương tốt hại người không mệt. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
"Sai sót, sai sót ạ ... Chú, Đại Bằng nó mê chơi game, chỉ thuận miệng nói thôi, do học sinh coi là thật ..." Đơn Dũng mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng, ngượng ngùng đặt bài thi lên bàn, chuyến này xem ra không xong rồi:
Ai ngờ chò hay còn ở phần sau, Đơn Trường Căn vểnh râu trợn mắt:" Sai lầm à, chú thấy là cố ý thì có, xem đi, điền vào chỗ trống đoạn thơ, Cánh buồm bóng hút màu không ..... , Giữa lúc hoa rơi lại gặp người .... Chúng nó điền cái gì thì điền, râu ông nọ cắm cằm bà kia cũng chẳng sao. Nhưng cháu xem đi, điền cái gì, chỗ nào cũng điền là một cành hồng hạnh chìa ra ngoài tường. Cánh buồm bóng hút màu không, một cành hồng hạnh chìa ra ngoài tường. Giữa lúc hoa rơi lại gặp người, một cành hồng hạnh chìa ra ngoài tường ... Lôi Đại Bằng giỏi lắm, dạy cả lớp biết hồng hạnh chìa ra ngoài tường rồi ... Các xã khác đều biết xã ta hồng hạnh chìa ra ngoài tường tập thể rồi."
(*) Hồng hạnh xuất tường ám chỉ ngoại tình.
Không ai nhịn nổi nữa, tiếng cười phì phun ra khắp phòng, đó là câu ghép bừa mà sinh viên khoa Trung Văn hay dùng, có thể dùng một đáp một trăm, ai ngờ Lôi ca đem tới đây hại người không biết mệt. Mọi người đều cười, chỉ có Đơn Dũng mếu mặt, thời gian qua y mải ăn với chơi, đúng là thiếu giám sát Lôi Đại Bằng, cứ nghĩ bọn học sinh chơi vui thôi, ai ngờ mầm họa ngầm chôn xuống.
Có điều Đơn Dũng vẫn hồ nghi:" Chú, không thể toàn bộ là vấn đề của Đại Bằng được, với trình độ của cậu ta còn chẳng đối nổi mấy câu đó ấy chứ ... Mộ Hiền, cậu nói xem."
"À, đúng ạ, mặc dù sai, nhưng hay dở gì cũng thành câu, chứ Đại Bằng mà đối thì không chuẩn được thế đâu ạ." Tư Mộ Hiền tuy nói giúp Lôi Đại Bằng, nhưng đúng là cũng hiểu với trình độ Lôi ca, hắn làm gì biết nhiều như thế:
"Các cháu không cần yểm hộ cho nó, chủ nhiệm Vương và cô giáo Nhâm khi đưa các cháu tới đã gọi riêng chú ra dặn dò, đừng để Lôi Đại Bằng lên lớp. Chú khi đó không biết vì sao, Đơn Dũng cháu hẳn phải biết chứ, chú đâu ngờ sinh viên Học viện Lộ Châu cũng có thể kém tới thế." Đơn Trường Căn nổi giận mắng cháu mình, nói một hồi mới nhớ ra, chính chủ không có ở đây, nổi giận hỏi:" Nó đâu rồi, lại đi kiếm cái ăn rồi à?
Câu này rất buồn cười, nhưng không ai dám cười, giờ cả thôn đều biết thứ hàng ăn siêu cấp đó, chỉ cần là thứ ăn được, thứ hiếm có, Lôi Đại Bằng đều ăn qua hết. Mà thường thì cứ lo cái gì là tới lúc mấu chốt nó lại xuất hiện, lời vừa mới dứt, ngoài kia đã vang lên tiếng ca khúc thôn quê, rồi giọng Lôi Đại Bằng gọi.
"Mọi người đâu rồi, ra cả đây, có thứ ngon để ăn này."
Quả nhiên thứ tham ăn đi kiếm ăn rồi, lại còn về đúng lúc như thế cơ chứ, mọi người đều xấu hổ, không biết phải xuống thang ra sao.
Một lúc sau không ai đáp lời, Đơn Trường Căn thở dài, chẳng còn gì để nói, đã thành sự thực, muốn vãn hồi cũng không được nữa.
Đoán chừng là thấy chiếc xe đạp dựng ngoài ban giáo vụ, Lôi Đại Bằng thò đầu vào, tay cầm mũ cỏ, trong mũ là quả táo trắng đỏ, sản phẩm giống ngắn ngày. Hắn đi vào nói mẹ Ngưu Thủy Sinh cho, đưa mọi người, không ai ăn, hắn cắn rôm rốp tự ăn một mình. Ăn một lúc Lôi Đại Bằng mới phát hiện không khí khác thường, nhìn Đơn Trường Căn có vẻ không vui, quan tâm hỏi:" Sao vậy chú Đơn, chú bị vợ ức hiếp, không có chỗ ăn cơm à?"
Cả đám ngã ngửa, Đơn Trường Căn hơi sợ vợ, câu này làm người ta muốn cười lại không dám cười, nhịn tới khổ sở
Đơn Trường Căn không thừa lời nữa, chửi mắng té tát, Lôi Đại Bằng làm giáo viên gần một tháng, rốt cuộc lộ nguyên hình, vừa nghe nói thi tệ như thế, mất mặt lắm, không dám cãi. Cả chồng bài thi ở trước mặt, Lôi Đại Bằng lục lọi :" Không thể nào, cháu nghĩ thế nào cũng phải có vài đứa hợp cách chứ? Vậy mà không có đứa nào à?"
Lôi Đại Bằng rất kinh ngạc, tựa hồ cho rằng trình độ của mình không thể nào kém đến thế. Đơn Dũng cẩn thận hỏi:" Đại Bằng, thế mấy câu thơ kia ..."
"Còn nói được sao, đề thi chung ra quá sai, học sinh chưa từng học qua, chưa học ai mà biết?" Lôi Đại Bằng đập bài thi lên bàn đánh chát, không phải lỗi của mình:
Đơn Trường Căn thừa nhận điểm này, học sinh thành phố hiểu biết rộng không thành vấn đề, nhưng với học sinh nông thôn quá khó. Ai dè, Lôi Đại Bằng khoe :" Khi thi cháu đã phát hiện ra là vượt sức học của bọn trẻ con nơi này rồi, nhiều câu cháu vào mạng tra đáp nói với học sinh trong lớp đấy."
Mọi người cảm giác có đá lớn nghẹn ở của họ, té ra đúng là do tên này, giờ hết biện minh cho hắn được rồi. Đơn Dũng tức tối mắng:" Khi thi cậu dùng điện thoại vào mạng tra đáp án à? Sao cậu có thể giúp học sinh gian lận?"
"Đi thi mà không gian lần thì sao mà qua được, em gian lận là do anh dạy." Lôi Đại Bằng cắn trả:
"Đó là lúc đi học, khi làm giáo viên phải khác chứ?"
"Có gì khác nhau, chả lẽ làm giáo viên nên giả dối à?"
Đơn Dũng càng giận, nói không lựa lời:" Cậu gian lận cũng không đúng, sao không đi gặm bánh chết nghẹn luôn đi."
" Lần sau chú ý là được, trả lời không đúng thì chết nghẹn à? Anh học bù thi lại còn nhiều hơn em, có thấy anh chết nghẹn đâu, anh sống tốt đấy thôi."
Hai người cãi vã, đây là chuyện rất hiếm có, đại khái là thời gian qua Lôi ca làm thầy người ta, tự tin tăng vọt, nên ai cũng dám cãi.
Giờ thì Đơn Trường Căn nhìn ra rồi, Lôi Đại Bằng không phải cố ý, tuyệt đối không phải cố ý, trình độ thực tế là như vậy đấy, cả bụng tức không phát tiết được, thở dài một hơi :" Các cháu không cần nghĩ nhiều nữa, cũng đừng cãi nhau nữa, chú nhất thời nóng giận nên nặng lời ... Có điều Đại Bằng này, cháu không nên dạy học nữa, trong đó có vài mầm non, nói không chừng có thể vào cao trung thành phố, có thể vào đại học ..."
Lôi Đại Bằng trợn mắt lên:" Cái gì, sao không cho cháu dạy? Chưa thấy ai nghĩ không thông như chú, lên đại học có gì hay? Vốn là lao động tốt trong thôn, lên đại học một cái là thành lười biếng tham ăn, hỏng cả người ... Chú nhìn bọn họ mà chưa hiểu à, chỉ biết dạy học, nấu cơm cũng không biết."
Mấy người Tư Mộ Hiền, Đinh Nhất Chí nằm yên cũng dính đạn, lời này chẳng hóa Lôi ca thấy bản thân còn hơn họ hay sao?
Diện đả kích quá lớn, Lôi ca chọc giận đám đông, Đơn Trường Căn lại còn phải ra mặt giảng hòa:" Ý chú nói là trong lớp có vài cô bé, thành tích vào sơ trung không tệ, giờ thành không hợp cách ... Nếu có một hai đứa thi đỗ, là thoát khỏi nông thôn rồi. Cháu nghĩ ở nông thôn có được sinh viên đại học dễ dàng lắm à?"
" Chú Đơn, chú không hiểu rồi, nam sinh bị đại học chà đạp, nữ sinh bị nam sinh chà đạp, đợi khi tốt nghiệp không có đứa nào tử tế hết, không bằng ở lại thôn." Lôi Đại Bằng khẳng định:
Mấy người bạn đi cùng tái mặt, Đơn Trường Căn cáu lên mắng thẳng :" Chú thấy cháu chính là thứ không tử tế gì." Nổi bỏ đi luôn.
Đơn Dũng điên tiết cho Lôi Đại Bằng một cước, đuổi xuống bếp làm cơm, không cho dạy học nữa, đuổi theo chú ...
Lâu lắm rồi không thấy phong thái thiên lôi cuồn cuộn, hôm nay được lĩnh giáo.
Đinh Nhất Chí, Tư Mộ Hiền và hai cô gái nhìn Lôi Đại Bằng ôm cái mông bị Đơn Dũng đá, bộ dạng hận không thể báo thù, chẳng biết nên nói sao. Lớp trưởng và bí thư dẫn đội chịu chết, dạy sai đã đành, gian lận cũng sai, phải làm gì với hắn.

Bình Luận

0 Thảo luận