Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vân cũng ở hiện trường, học sinh nghỉ học, giáo viên hết việc, thế là cho năm thứ 9 nghỉ luôn, dù sao ầm ĩ như thế, có đứa học sinh nào ngồi yên được nữa. Ở quê ít trò giải trí, gặp chuyện náo nhiệt ai cũng muốn tham gia, chỉ bất ngờ là ba anh chàng kia lại thành người chơi nhạc chính, làm hiện trường hôn lễ thật tưng bừng.
Tiếng nhạc vừa dừng một cái, cả ba chui vào đám đông động phòng góp vui, Vương Hoa Đình thốt lên:" Không nhìn ra ba người họ còn có trò này."
"Cô chưa biết à, mẹ Đơn Dũng vốn là diễn viên nổi tiếng trong đoàn kịch, cha Tư Mộ Hiền cũng nghiên cứu văn hóa dân gian. Nghe anh ấy kể, ba người bọn họ thường nhạc đệm cho mẹ Đơn Dũng ở Hưởng Mã Trại, biểu diễn bài (Dương Thất Nương) nổi tiếng. Cô nhìn xem, cả Lôi Đại Bằng cũng gõ ra dáng lắm." Lưu Thúy Vân mặt mày hớn hở trả lời:
"Chúng ta đi thôi, chỗ này loạn quá, một lúc nữa mới ăn cơm." Vương Hoa Đình nhìn thôn dân bao vây đôi tân nhân trêu chọc, cô không thích chỗ quá nhốn nháo, vừa đi vừa nhìn cảnh tượng xung quanh, hai tháng thực tập chớp mắt đã qua, bỗng dưng lưu luyến nơi này:
"Nghĩ gì thế Hoa Đình?" Lưu Thúy Vân tùy ý hỏi, đi cách hai nhà, người khác đều đổ dồn tới nơi tổ chức hôn lễ nên rất yên tĩnh:
"Không có gì, tôi nhớ tới một người."
"Là anh ấy hả?"
"Không phải, tôi nhớ tới giáo sư Tả." Vương Hoa Đình tựa như cảm khái cuộc sống thực tập :" Bây giờ tôi nhận ra, thầy ấy giảng triết học rất hay, giảng tới vũ trụ tự có phép tắc, cho nên đạo pháp tự nhiên, đừng cố ý thay đổi với vạn vật. Rất hay, bất kể thứ gì, hoàn cảnh gì, chỉ cần tồn tại là có lý do tiếp nối của nó, giống như nơi này, chúng ta không cần cố gắng thay đổi nó làm gì, bản thân nó đủ tốt rồi."
"Ồ, cái gì đã làm cho bí thư của chúng ta cảm khái như thế?" Lưu Thúy Vân chưa hiểu ý Vương Hoa Đình lắm, thấy cô cười tươi tắn như có giác ngộ vậy:
Vương Hoa Đình giải thích :" Đơn giản lắm, chúng ta dồn công dốc sức muốn thay đổi, muốn nâng cao chất lượng giáo dục nơi này. Kết quả thế nào, kém điều chúng ta mong muốn quá xa. Ngược lại mấy anh chàng kia, làm việc chẳng nghiêm túc, ăn uống chơi bời lại được hoan nghênh hơn chúng ta. Giờ tôi thấy chúng ta mới là dị loại."
"Cũng đúng, Hoa Đình, cô có cảm ngộ là có nguyên nhân phải không, có phải vì anh ấy?" Lưu Thúy Vân trêu, cô tình dài giọng:
"Ai chứ, cô còn nói linh tinh cẩn thận tôi không khách khí." Vương Hoa Đình làm động tác muốn đánh:
Lưu Thúy Vân cười khanh khách né tránh, đúng lúc điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra nói gì đó rồi mím môi cười nhìn Vương Hoa Đình. Vương Hoa Đình nghi hoặc :" Sao thế?"
"Không cho tôi nói cơ mà, cái người rất quan tâm tới cô bảo tôi kéo cô và lớp trưởng đi ăn cơm, đi thôi." Lưu Thúy Vân kéo Vương Hoa Đình chạy tới nơi tổ chức lễ cưới:
Hai cô đi vòng qua tân phòng huyên náo, tới nơi tổ chức tiệc còn ồn ào hơn, bàn ghế trong trường đều ở đây cả, cứ sáu hoặc bốn cái bàn gộp làm một, bàn lớn hơn nữa thì mười cái. Món ăn nối nhau đưa lên, trừ bát thức ăn lớn thì là những chậu bánh bao lớn, bà già bế cháu, mấy ông già tụ thành nhóm uống rượu, đám trai trẻ hò hét dù ngồi xổm ăn ngoài sân cũng vui vẻ.
Không ít người nhận ra mấy giáo viên từ thành phố tới, khách khí mời lên bàn, Vương Hoa Đình cám ơn từng người, từ xa thấy Tư Mộ Hiền vẫy tay gọi cô và Lưu Thúy Vân. Hai người đi tới, thì ra ở sân sau có bếp lộ thiên, ban nhạc đã tụ tập đông đủ cùng một bàn, Đơn Dũng và chú Đơn làm phụ bếp. Lôi Đại Bằng rảnh rỗi ngồi thổi kèn, thấy Vương Hoa Đình tới thì khựng lại, nhìn mỹ nữ áo trắng quần âu vóc dáng yểu điệu thanh lệ tao nhã, ánh mắt ai oán vô cùng.
Không biết có phải vì "con cá mất là con cá to" không, gần đây hắn phát hiện bí thư xinh đẹp hơn trước, nhất là hai cái bánh bao lùm lùm trước mặt nhô lên rõ ràng.
Vương Hoa Đình không dám dây dưa với tên này nữa, cùng Lưu Thúy Vân ngồi xuống bên bàn. Tư Mộ Hiền hỏi vì sao lớp trưởng không tới, Vương Hoa Đình đáp qua loa là đang tranh thủ hoàn thành luận văn. Lưu Thúy Vân phát hiện ánh mắt Lôi ca đắm đuối nhìn ai đó liền khẽ huých Vương Hoa Đình, bị Vương Hoa Đình lườm một cái.
Tư Mộ Hiền gọi:" Đại Bằng, vào bàn đi, còn đợi mời nữa à?"
"Tôi đợi cái nồi kia rồi mới vào bàn." Lôi Đại Bằng chỉ cái nồi hấp lớn, trông rất sốc, lồng hấp phải to như cái cối xay, tới tận chín tầng:
Cái bếp lộ thiên này cũng đặc sắc lắm, dùng đá đắp thành, có tám cái bếp thì năm cái đang hấp, ba cái là nồi canh. Còn bốn cái bếp đất. Bàn thái rau thì to bằng nửa sân bóng rổ, ở trên đó khoai tây, củ cải, gạo, bột chất thành ngọn núi nhỏ, đầu bếp mời tới có mười mấy người.
"Trong nồi to kia là gì thế?" Lưu Thúy Vân tò mò hỏi:
"Cơm bát bảo." Lôi Đại Bằng quay sang Đơn Dũng:" Đản ca, anh gọi là gì nhỉ?"
" Ngọt ngọt ngào ngào cơm ngọt ngào." Đơn Dũng đang làm nhân bánh chẳng quay đầu:
"Cơm bát bảo ngon không?" Vương Hoa Đình biết tính Lôi Đại Bằng, mấy thứ gà vịt bình thường chẳng lọt vào mắt tên tham ăn này:
Quả nhiên Đơn Dũng chỉ cười, giữ cảm giác thần bí, chưa mở vung chưa biết. Tư Mộ Hiền nói:" Nếu là tiệc trong thôn thì cũng chỉ mấy món đó thôi, gà vịt lợn dê với canh thịt viên, nhưng mà món này Đản ca tự mình ra tay, tất nhiên là khác."
"Xì, cứ bốc phét." Vương Hoa Đình cố ý nói:
"Sự thật hơn mọi lời hùng biện." Tư Mộ Hiền văn nhã đáp:
Đơn Dũng nghe thấy quay đầu lại cười:" Tôi tha thứ cho sự vô tri của bạn, nhưng không thể tha thứ cho sự miệt thị của bạn, thử xong hẵng nói ... Đại Bằng tới đây, mở nắp, đừng thổi nữa, cậu sao thổi được cái đó."
Chỉ cần là việc liên quan tới ăn uống, gọi một cái Lôi Đại Bằng nhấc mông lên ngay, chạy tới dùng khăn vải lót tay, mở cái nắp nồi sắt nặng mấy chục cân lên, lồng hấp trên cùng hấp ba bát lớn. Ngay cả Lưu Thúy Vân và Vương Hoa Đình cũng tò mò tới nhìn, chỉ thấy trong bát đen đen trắng trắng đỏ đỏ, không biết là mấy loại loại đỗ làm thành. Đơn Dũng lúc này đang dùng đũa gắp từng miếng lê miếng mỏng, đặt từng miếng từng miếng lên bát, thành hình rẻ quạt đẹp đẽ, tiếp đó múc một thìa mật ong vàng óng rưới lên, đóng nắp vung lại.
Lưu Thúy Vân buột miệng hỏi :" Đây chẳng phải cơm độn hay sao?"
Nói thẳng ra là thời nông thôn thiếu lương thực dùng các loại cốc đậu nấu nát trộn với cơm, chẳng qua là công đoạn chế tác khác nhau thôi. Ai ngờ chọc vào giây thần của đám ăn tham rồi, Lôi Đại Bằng trợn mắt lên :" Đúng là ngu ngốc, cơm độn trong thôn là dùng gạo, đỗ nấu bừa với nhau ... Còn món này là cơm bát bảo, là thứ có thể vào khách sạn 5 sao."
"Thật á? Bốc phét, thứ này mà vào được khách sạn năm sao." Lưu Thúy Vân không tin:
"Chứ còn sao, gạo nếp, đậu sa, qua tử nhân, thị bính, hạch đào, cao lương, thục liên tử, đậu giáp tử, tám loại bảo bối, thêm vào lê đường, mật ong đất, mứt táo, ba món đồ ngọt. Lát nữa ăn các cô sẽ không biết lưỡi ở đâu, mà đây mới chỉ là nguyên liệu gom tạm thôi nhé, nếu ở Hưởng Mã Trại thì còn ngon hơn nữa." Lôi Đại Bằng mà nói tới ăn thì còn du dương hơn người ta ngâm Đường thi Tống từ, hơn nữa vừa nói vừa ứa nước miếng:
Lưu Thúy Vân và Vương Hoa Đình thấy một giọt nước dãi trong sắp bên miệng hắn sắp nhỏ xuống thì cười khúc khích, Lôi ca tức tối chùi mép nói đồ nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận