Sự kiện trùng hợp khiến hai người lướt qua nhau, thành hiểu lầm làm người ta tiếc nuối.
Càng khéo hơn nữa, vốn cho rằng đối phương chỉ là người khách ngang qua cuộc đời, lại vô tình vì Đơn Dũng tham gia một hôn lễ mà bị ghi hình, khi Tả Hi Dĩnh xem được đoạn phim kia, thấy ba anh em họ mà vui cả tối.
Cứ đứng đối diện nhau như thế, cứ nhìn nhau như thế, tựa hồ nhìn mãi không đủ, nhìn sư tỳ mi như trăng non, mắt như sao sáng, gương mặt trắng nõn bị ánh sáng tư miếu hội chiếu lúc sáng lúc tối, vẫn động lòng người như lần đầu gặp, không khác gì hình ảnh khắc sâu trong ký ức. Chia tách tựa hồ chỉ trong khoảnh khắc, như vừa nắm tay nhau từ quảng trường ăn vặt ở miếu thành hoàng ra, lại giống như tản bộ trong trường quay về. Hồi lâu sau Đơn Dũng mới mấp máy môi:" Sư tỷ, em rất nhớ chị ... Em cứ nghĩ chẳng gặp được chị nữa."
Nhìn Đơn Dũng có vẻ thiếu tự nhiên, Tả Hi Dĩnh trêu:"Nhớ cái gì?"
"Cái gì cũng nhớ."
"Không phải nhớ lúc tôi cùng cậu vào ban bảo vệ chứ."
"Không phải, không phải." Đơn Dũng cười ngượng, chuyện này cần phải giải thích, thấy cô có vẻ không để bụng, lấy can đảm nói :" Hôm đó nếu không làm thế thì chị sẽ không thấy được chân tướng."
"Cãi cùn." Tả Hi Dĩnh mắng, rồi hài hước nói:" Có điều đó là lần đầu tiên tôi thấy yếu bắt nạt mạnh ... Hai tháng không gặp, cậu đẹp trai hơn nhiều đấy, đẹp trai hơn vốn có nhiều."
Ấy, Đơn Dũng lúc này mới sực tỉnh, mình còn đang bôi songđỏ trên má như đít khỉ, rối rít muốn lau đi. Tả Hi Dĩnh đưa tay ngăn:" Đừng lau, đẹp lắm ... Nào, để tôi chụp cho cậu một bức."
Nói rồi giơ máy ảnh chụp rắc rồi che miệng cười, cười tới run cả người.
Đang nói chuyện thì trống nhạc vang lừng, đội thiết hoa đã rời khỏi sân khấu, tiếp đó là nhảy cao, ca vũ, diễn tạp kỹ tổng hợp. Hai người cùng nhìn về chỗ náo nhiệt một lúc, lúc quay đầu ánh mắt chạm nhau, tựa hồ tâm ý tương thông, Đơn Dũng rủ rê:" Chơi không, xích đu bát giác lâu, kích thích hơn nhảy bungee."
"Ừ." Tả Hi Dĩnh mắt sáng lên, gật mạnh đầu, hưng phấn tràn ra ngoài mặt:
Vì thế Đơn Dũng kéo tay cô chạy về sân khấu gần nhất, hai người đi xuyên ca đội ca vũ ăn mặc đẹp đẽ, Đơn Dũng bước chân theo vũ điệu quen thuộc, kéo Tả Hi Dĩnh ở trong đội ngũ đi vài bước. Tả Hi Dĩnh không theo kịp bước chảy Ương Ca đơn giản, vừa lắc mình vừa cười ngượng xin lỗi diễn viên xung quanh vì quấy rầy, xuyên qua khu biểu diễn, chạy tới lầu bát giác náo nhiệt.
Xích đu lầu bát giác cũng là một đặc sắc của Lộ Châu, lầu dựng bằng gỗ, tám cái xích đu, vung lên theo hình tròn, tốc độ càng nhanh thì lên càng cao, người đương địa gọi là xa liên thu. Chen vào đám đông, tranh giành được một cái xích đu, Đơn Dũng bế Tả Hi Dĩnh đặt lên đẩy ở sau lưng, Tả Hi Dĩnh chưa bao giờ ngồi xích đu nhắp thịt mặt hét lên, xung quanh cười ầm ĩ.
Xoay được hai vòng, chóng cả mặt, Tả Hi Dĩnh hô lớn "Đơn Dũng, Đơn Dũng, tôi sợ lắm ...". Đơn Dũng cười ha hả nói "Đợi lát nữa trời đất quay cuồng là không sợ nữa." Lại quay thêm một vòng, Tả Hi Dĩnh sợ thật rồi, la hét gọi Đơn Dũng, Đơn Dũng chạy tới xích đu, Tả Hi Dĩnh vội vàng nhảy xuống, vừa vặn nhào vào lòng Đơn Dũng, từ rất xa cũng nghe thấy tiếng cười như nông dân được mùa của y.
Hai người chơi rất vui, chơi quên trời đất, Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng đã nhìn thấy từ lâu, nhìn hai người họ trùng phùng, nhìn hai người họ tay trong tay chui vào đám đông. Đợi khi hai người đuổi kịp t hì thấy Đơn Dũng ôm Tả Hi Dĩnh xoay tròn, hai cái miệng mở to không khép lại được.
Hồi lâu sau Lôi Đại Bằng hâm mộ nói:" Mẹ nó chứ, chúng ta vất vả đi mấy chục km để làm bóng đèn à?"
"Lôi ca, không phải cậu đã nhìn thấu nam nữ hoan ái, có chí hướng theo đuổi sự nghiệp chơi gay à?" Tư Mộ Hiền nhìn Đơn Dũng kéo tay Tả Hi Dĩnh hưng phấn chạy đi, vừa hâm mộ lại bất bình, e là chuyện xảy ra ở xã Tróc Mã bị lão đại ném ra sau đầu rồi:
Xem sau này anh ấy giải quyết ra sao.
Lôi Đại Bằng nghe câu đó không vui, lửa giận bốc cao ba trượng:" Cậu cho rằng anh đây muốn chơi gay à, chẳng qua không có gái mà chơi ... Ôi, người với người sao mà khác nhau lớn thế? Chưa gặp mấy lần đã hết ôm với ấp, anh đây theo đuổi hoa khôi Đảng bao lâu, chưa được nắm tay một lần, do cô ấy nắm tay kéo đi ..."
Ở đằng xa, dưới lầu bát giác, Tả Hi Dĩnh bị Đơn Dũng thuyết phục, mỗi người ngồi một cái xích đu, đua đưa trên không, tiếng cười tươi vui làm Lôi ca nghe mà buồn phiền. Tư Mộ Hiền nhìn thấu tâm tư Lôi ca, sán tới trêu:" Lôi ca, tỉnh lại đi, tôi thấy cậu chơi gay là thích hợp nhất."
"Dám nói nữa, có tin anh đâu chơi cậu trước không?" Lôi Đại Bằng nổi khùng rồi, quay sang ôm Tư Mộ Hiền không kịp bỏ chạy, từ sau lưng làm động tác đẩy mông, còn hô:" Chơi không được gái chẳng lẽ không chơi được cậu à? Sướng không, sướng không?"
Tư Mộ Hiền hối hận vì chọc giận Lôi ca, ra sức vùng vẫy, Lôi ca không buông, hiện trường hỗn loạn, không ai để ý tới hai tên mô phỏng dân gay dã chiến này. Tới khi có người vỗ vai Lôi ca đang chơi tới hưng phấn, Lôi ca quay đầu quát :" Làm gì, cũng muốn chơi à?"
A, người lạ, Lôi ca buông Hiền đệ ra, chỉ thấy một người trẻ tuổi điển trai mặc Âu phục đen, ăn mặc rất kiểu cách, đang cười với hai người. Lôi Đại Bằng trợn mắt lên:" Cười cái gì mà dâm đãng thế?"
"Đùng đừng Lôi ca, đừng nói lung tung ... Anh nhầm người à?" Tư Mộ Hiền vội chen ngang, lịch sự hỏi:
"Không nhầm, cậu là Lôi Đại Bằng, cậu là Tư Mộ Hiền đúng không?" Soái ca Âu phục gọi ra tên đầy đủ làm hai anh em kinh ngạc rồi mời:" Tôi là thư ký sinh hoạt của giáo sư Tả Nam Hạ, giáo sư Tả mời các cậu hôm nay tới khách sạn Khải Lai Duyệt dùng cơm, mong các cậu nể mặt ... Lát nữa kết thúc miếu hội, mời các cậu theo tôi."
Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng mừng rỡ, vừa nghe nói tới khách sạn Khải Lai Duyệt là hai tên tham ăn gật đầu lia lịa đi theo soái ca. Ba người đợi rất lâu mới thấy Đơn Dũng đang thở hồng hộc và Tả Hi Dĩnh má đỏ bừng bừng, cô tươi cười chào Lôi Đại Bằng, Tư Mộ Hiền. Trò chuyện vài câu mới biết đây không phải là trùng hợp mà cha cô có ý mời ba anh em này. Tả Hi Dĩnh không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía nhà khách, dù có nghi hoặc cũng bị niềm vui trùng phùng làm nhạt đi."
Có điều cũng rất tốt, năm người đi cùng nhau, Tả Hi Dĩnh và Đơn Dũng sóng vai nhau, cách rất gần. Đi được một lúc, Lôi Đại Bằng không quên đi tìm đạo diễn Tần, gõ gõ cửa sổ đưa bàn tay nần nẫn ra :" Trả tiền."
Một tờ, hai tờ, N tờ ... Lôi Đại Bằng đếm một lần, chấm nước bọt đếm lại lần nữa, còn thi thoảng nhìn trộm Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng, lái xe không biết từ đâu ra. Tả Hi Dĩnh thì cùng người nhà đi cùng xe, ba anh em đi một xe, nói là mời khách, nhưng mà mặt người mời còn chưa thấy, chỉ biết Tả Nam Hạ và giáo sư Tống lên cùng một cái xe. Tả Hi Dĩnh thì cùng chị mình một xe, trong đội xe này ba anh em ngồi cuối cùng.
Lại đếm lần nữa, đếm xong Lôi Đại Bằng phát hiện Tư Mộ Hiền đang nhìn mình, thế là hắn đánh mắt, gập ngón tay, hai người chia năm năm. Tư Mộ Hiền lắc đầu, xoe ba ngón tay để lại một, ý nói lấy một phần ba. Lôi Đại Bằng dùng hai ngón cái ngoắc ngoắc vào nhau, đánh miệng về phía Đơn Dũng, ý là, Đản ca đang bận tán gái, không để ý đâu, hai chúng ta chia nhau là được ... Tư Mộ Hiền lại lắc đầu, không đồng ý với cách phân chia của Lôi Đại Bằng.
Thế là Lôi Đại Bằng đút hết vào túi mình, không chia nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận