Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 161: Anh em hiếm một lần tụ tập. (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 14:56:45
"Úi da, nhìn mấy đứa em của con kìa, ha ha ha ..." Đằng Hồng Ngọc đi lên thấy ba tên béo nằm ngang dọc không nhịn được cười lớn lấy chăn đắp cho mấy đứa con nuôi:
Đơn Dũng cười:" Chẳng phải là con nuôi của mẹ sao?"
"Con có vài đứa bạn đó thôi, chẳng lẽ mẹ lại không nhận. Với lại có một một đứa con buồn lắm." Có người mẹ văn hóa tiểu học có cái lợi, chẳng bao giờ để ý con kết bạn với thành phần nào, còn thấy con nuôi hơn con đẻ:" Đại Bằng giỏi thật, thành thành quản rồi, hay là nói với chú Lôi con, con cũng làm thành quản."
Đơn Dũng phủ quyết ngay:" Mẹ, mẹ biết lương tháng nó bao nhiêu không? 1000 đấy, còn chưa đủ cho nó uống rượu."
"Thế à, vậy thì ít quá."
"Chứ còn sao, không tin mẹ hỏi nó, mà nó chẳng sống dựa vào lương, nói không chừng đợi nó làm vài năm đưa vào đơn vị."
"Ài, con tôi đẹp trai thế này, sao không gặp được người cha tốt nhỉ?" Đằng Hồng Ngọc mất hứng, ôm con trai xuống lầu cảm khái:
Đơn Dũng nói ngược lại: “Mẹ đừng buồn, cái nhà này tuy không ra sao, nhưng gặp được đứa con trai tốt, mỗi tháng kiếm được mấy nghìn. Tháng này nói không chừng kiếm trên vạn ... Mẹ có gì mà không hài lòng."
"Cũng phải, có điều mẹ nói trước, nếu không làm tiếp được nữa, thấy mệt rồi thì con phải nói đấy, cùng lắm chúng ta gom góp cũng có thể mở cái quán tử tế ở thành phố. Phải rồi, lần trước nha đầu Sử gia tới nhà ta, mẹ còn chưa nói, nó tới tìm con, có phải ..." Mẹ bắt đầu nối tính hóng hớt, hai mắt tỏa sáng:
Đơn Dũng cười hì hì, hỏi nhỏ:" Mẹ, hay con cưới về làm con dâu cho mẹ nhé?"
"Không được, không được ..." Đằng Hồng Ngọc ngớ ra giây lát rồi lắc đầu quầy quậy:" Con bé đó không tệ, chỉ là trông giống Lão Sử quá, lúc tới mẹ còn tưởng là nam đấy."
Đơn Dũng cười, rõ ràng nhìn thấy mẹ đang giằng co giữa của hồi môn lớn và con dâu, cố ý nói:" Mẹ, không phải mẹ tham tiền của người ta chứ?"
"Vớ vẩn, mẹ giống loại người chê nghèo thích giàu à?" Đằng Hồng Ngọc khinh bỉ đẩy con một cái, nhưng lại vẫn có chút luyến tiếc:" Nói ra con bé không tệ, nếu cưới nó, tiền hồi môn đủ con tiêu nửa đời."
"Mẹ đừng có mà mơ nữa, khi đó con đi làm con rể cho nhà người ta, bỏ lại cha mẹ đấy." Đơn Dũng bực mình:
:Không nói nữa, không nói nữa, con mẹ thế này mà phải ăn cơm nhão à ..." Đằng Hồng Ngọc xua tay, có điều đi một lúc lại bảo:" Ăn cơm nhão sẽ không phải vất vả như thế này nữa."
Đơn Dũng không còn gì để nói với mẹ nữa, khi chào mẹ lên xe, mẹ lại chạy đi, đưa chai nước cho con, sợ con trai đi đường khát nước, còn lấy tay áo lau mồ hôi cho con, cứ như y còn bé bỏng lắm vậy. Sợ mẹ luôn, Đơn Dũng đi như chạy.
Chiều xuống núi, một ngày vất vả lại bắt đầu.
Có lẽ với Đơn Dũng mà nói, vất vả không đáng là cái gì, nhìn cha mẹ từ giàu sang nghèo suy sụp, y không ngại sớm gánh vác cái nhà này. Nhưng trong lòng y lại chứa một trái tim không an phận, y không chấp nhận tương lai cũng phải vất vả, y không thể sống như Hiền đệ dù gian nan cũng phải có lý tưởng, y biết mình không đạt tới tầm vóc đó. Còn sống chỉ ăn chờ chết như Lôi Đại Bằng thì y lại không có cơ sở. Sống ù ù cạc cạc cho qua ngày như ở Sử Gia Thôn, hay là quy củ như đám bạn học thì Đơn Dũng vạn lần không cam tâm.
Vì không cam tâm cho nên mới gian nan.
Điều không cam tâm nhất là cơ hội nhìn thấy ở Lư Viên bị bỏ dở, hơn nữa y đã thử qua vô số lần rồi, đã chứng minh được tính khả thi của nó, chỉ bằng vào một mình y và một cái xe nát, mỗi tháng kiếm mấy nghìn. Có một cơ sở sản xuất như ở Sử Gia Thôn rồi tổ chức một đội ngũ bán lẻ tốt, như vậy ở cái thành phố thịt lừa tiêu hao kinh người này sẽ kiếm được con số cực lớn.
Làm việc phải bắt nguồn từ thực tế, phải từng bước một, Đơn Dũng thấy mình chuẩn bị đủ rồi, tận bốn năm trời, thêm hơn ba tháng sau tốt nghiệp, số liệu doanh thu rõ ra đó, vậy mà không vượt qua được bước cuối cùng điều này làm y chán nản. Suốt buổi chiều làm việc rất uể oải, suy nghĩ ông già đó rốt cuộc nghĩ cái gì, suy nghĩ xem liệu còn cơ hội không, nhưng thực sự nghĩ không ra, ông ta chẳng gật chẳng lắc, coi tâm huyết của người khác như trò đùa, hôm đó nếu không đi nhanh, Đơn Dũng sợ đã cho ông ta một đấm, như vậy thì thành tuyệt vọng triệt để.
Vừa nghĩ vừa làm, làm bán buôn khó ở kênh phân phối, mệt ở vận chuyển, chỉ cần trơn tru rồi sẽ không thấy quá mệt, đường Giải Phóng hai nhà đặt hàng, đường Anh Hùng một nhà, đường Tử Kim ba nhà, phố Phủ Hậu hai nhà, còn phố Trường An nữa ... Đều là kinh doanh tại chỗ, mỗi ngày ít cũng phải hai ba chục cân, thường thì hai ba ngày đặt hàng một lần, biết hơn 100 nhà, gần như ngày nào cũng có việc để làm.
Đưa xong hàng đặt trước, thường khi đó Đơn Dũng kiếm chỗ râm mát hạ ghế ngồi xuống, chợp mắt một lúc, đợi trời tối những sạp hàng lưu động ra, men theo hai thành khu đi một vòng, cơ bản sẽ bán hết hàng.
Xe đi qua Tây Đại Nhai, khoảng 5 giờ chiều, cung thiếu niên gần đó không ít nam nữ hò reo tưng bừng chạy ra, vừa đi vừa nhìn làm Đơn Dũng không khỏi hoài niệm thời gian ở trường, cuộc sống như địa ngục khi ấy đem so với bây giờ lại thành thiên đường, bốn năm đại học luôn nói sống như lợn, ai có thể ngờ rời trường rồi đại đa số sống không bằng lợn.
Ít nhất không thể chơi tận tình nữa, ít nhất không thể buồn ngủ một cái là đặt lưng xuống ngủ thỏa thích nữa, ít nhất không cần thi thoảng phải sờ túi lo còn đủ tiền phải tiêu không, ở trong trường, gần như chẳng phải suy nghĩ gì.
Hâm mộ vô cùng, vừa đi vừa hồi ức không ngờ mất tập trung, khi xe đi tới ao Hoa Sen hay đỗ xe, vừa nhấp phanh xe đỗ bên lề đường, thì nghe sầm, sau đó toàn thân run lên, ngực va vào vô lăng.
Mẹ nói, bị húc đít rồi, Đơn Dũng từ tối quay đầu thấy một chiếc Audi đổ, trong xe là một nữ nhân, không nói cũng biết là một sát thủ xa lộ vừa học lái xe, nhảy xuống quát:" Có biết lái xe không, đường rộng như thế mà húc vào xe tôi à?"
Cúi đầu nhìn, sau xe lõm vào, vỡ đèn hậu, lúc này lái xe cũng đi ra, váy đỏ giày cao gót, rất ngọt nước, nhưng mà không thấy có chút hối lỗi nào, đánh đá quát:" Hung dữ cái gì chứ, đâu phải không bồi thường, cái xe đó còn chẳng bằng tiền sơn xe tôi, cần làm thế không?"
"Này cô ăn nói cái kiểu gì vậy hả, lái xe ngon là có thể thoải mái đâm người ta à?" Đơn Dũng cáu tiết đứng thẳng lên, em gái váy đỏ chẳng thèm để ý tới y, rút di động ra nói là xô xe, có vẻ có chuyện gấp. Nhưng y mặc kệ, lúc này đếch thương hương tiếc ngọc gì hết, con bà nó chứ, xô vào người ta còn thái độ chạnh chọe.
"Này, tôi có việc gấp, thương lượng ..." Em gái nói chuyện xong quay đầu sang Đơn Dũng:
"Không được, báo án, theo luật mà làm ..." Đơn Dũng không chịu, mẹ nó, cậy lắm tiền à:
"Anh làm sao thế, được rồi tôi cho anh tiền ..." Em gái về xe lấy ví, đuổi người vây quanh đi, khi tới trước mặt Đơn Dũng bảo y ra giá, tức thì sững người .... Tích tắc đó Đơn Dũng cũng đờ ra, cảm giác rất quen thuốc, cái cảm giác nhiều năm chưa gặp, gặp rồi lại chẳng nói ra được tên.
Hai người đều nhớ ra.
Đơn Dũng miệng mấp máy, suýt gọi thành tiếng, em gái đã thốt lên trước:" Đơn Dũng."
Thế là khí thế Đơn Dũng như bóng xì hơi, xìu xuống luôn, tựa gặp chủ nợ, quay đầu đi muốn bỏ chạy:" Nhầm người rồi, đi đi, coi như tôi xui xẻo."

Bình Luận

0 Thảo luận