"Đó là chuyện tốt, có cần cười thế không?" Đơn Dũng cũng cười, Lôi Đại Bằng toàn làm mấy chuyện cổ quái, lạ gì đâu, nói là con nuôi, thực ra như đùa vui vậy thôi, gọi cho thân thiết còn được ăn chực. Mẹ cứ hay than có một đứa con quá cô đơn, chưa từng ngại Đơn Dũng có thêm vài người bạn, lần này sao lại là hai đứa con nuôi.
Đằng Hồng Ngọc cười suốt, nói không ra nguyên cứ, chỉ chỉ cửa, cười đứt hơi:" Con, con tự nhìn đi."
Đơn Dũng nhìn một cái cũng phun nước bọt, cười lăn ra đất.
Lôi Đại Bằng đi đầu, theo sau là hai chàng trai cao hơn, to hơn, béo hơn, cả ba đều mặc đồng phục thành quản, uy phong lẫm liệt, nhìn một cái là biết chấp pháp như núi, ba cái núi thịt phì nhiêu.
Cả ba còn chưa thấy Đơn Dũng, chỉ thấy một đại hán cũng sừng sững như ngọn núi, cao, to, đen đang uống nước ở vòi, phải tới mét chín, một người khác tuy nhỏ hơn một chút. Trong mắt trạch nam như Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang, hai tên đó khác gì người thú trong game, Lôi Đại Bằng nhận ra, gọi:" Bảo Quý, Tiểu Bảo Quý, không nhận ra anh nữa à? ... Ấy dà, tại anh mặc đồng phục."
Lôi Đại Bằng bỏ mũ thành quản xuống, Bảo Quý nhận ra ngay cũng gọi to:" Anh Đại Bằng."
Nói rồi nhào tới ôm hết sức thân thiết, Sử Căn Oa cũng nhận ra:" Rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi, cậu thắng của tôi con lừa, đấu trận nữa."
"Được, em làm trọng tài." Sử Bảo Quý phấn khích ngay:
Đơn Dũng nghe mà hoảng hồn, dè đâu Lôi Đại Bằng cũng ngán:" Anh Căn Oa, cần gì để trong lòng, anh uống nôn một trận là xong, chẳng sao cả, tôi phải nằm ở bệnh viện hai tuần. Ài, anh tuy bại mà thắng, tôi tuy thắng mà bại, nói ra vẫn là anh lợi hại hơn."
"Không được đấu rượu, chiều còn phải làm việc, Đại Bằng nói cũng đúng, nói thể chất thì Căn Oa hơn hẳn." Đơn Dũng nói thật, Lôi Đại Bằng một thân mỡ màng so sao được với Căn Oa da thịt cứng như đá:
Căn Oa nghe vậy cũng nguôi ngoai, Lôi Đại Bằng lại nói:" Mấy anh em chúng ta lại tụ một chỗ rồi, Đản ca, em giới thiệu mọi người với nhau. Đây là Đản ca mà tôi hay nói, Đơn Dũng, tiếp đó là Căn Oa, Bảo Quý ... Đây là tiểu đệ em mới thu nhận, Lật Tiểu Lực tức Hạt Dẻ, Bạch Thự Quang tức Thịt Trắng."
Hai tên béo thường ngày nghe Lôi Đại Bằng bốc phét Đản ca anh minh thần vũ ra sao, vốn không tin, giờ thấy Đản ca dẫn theo hai "tiểu đệ" cao to thì hết sạch hoài nghi, khom người gọi Đản ca.
Đơn Dũng thì bị ba tên béo làm nói không ra lời, tiên tục gật đầu, coi như chào hỏi.
"Nào, lên ban công, Đơn Dũng, đi lấy vò rượu ... A, Bảo Quý à, dì biết Bảo Anh chị cháu đấy ... Đây là, à Căn Oa ... Lên đi, dì hầu cho con gà. Nói trước là ăn thoải mái, nhưng đừng uống nhiều, nói con đấy Đại Bằng."
Hưởng Mã Trại rất vắng vẻ, Đằng Hồng Ngọc vốn ưa náo nhiệt, mỗi lần có khách là rất nhiệt tình, huống hồ thêm hai đứa con nuôi nữa, ba tên béo mang thức ăn, Căn Oa xách rượu. Nghe Lôi Đại Bằng gọi mẹ nuôi rất thân thiết, Tiểu Bảo Quý cũng bị cảm nhiễm, chạy theo tới bếp, thò đầu vào:" Mẹ nuôi, con cũng gọi mẹ là mẹ nuôi có được không?"
"Được được, mẹ nhiều con nuôi lắm rồi, thêm một đứa không sao ... Có điều cha con có đồng ý không?" Đằng Hồng Ngọc biết lai lịch của thằng bé này lớn nhất, còn tâm tính trẻ con, ai nỡ từ chối:
Vốn đang vui, nghe tới Lão Sử, Tiểu Sử khịt mũi:" Ông ấy không quản được con, con đi không nói với ông ấy."
"Hả? Con không nói với trong nhà à? ... Đơn Dũng con lại đây cho mẹ." Đằng Hồng Ngọc gọi con trai, Đơn Dũng vừa tới là ăn ngay cái tát, chỉ Sử Bảo Quý đang chạy lên lầu chơi:" Con dẫn con nhà người ta đi mà lại không nói với phụ huynh nhà người ta à ... Thằng bé đó tuy to xác, mẹ biết nó mới mười ba."
"Mẹ à, nó quấn lắm, con không cho theo mà nó cứ bám …... Được, được, con đi gọi điện."
Đơn Dũng gọi điện cho Sử Bảo Anh, trong điện thoại Sử Bảo Anh tất nhiên là không vui, mắng y một trận, Đơn Dũng phải hứa mai nhất định đưa về an toàn mới yên.
Trừ hai bàn khách bên ngoài, lại thêm một bàn con nuôi, thế là con ruột không nhàn nhã được nữa, đi làm phụ bếp, gà nguyên cả con, lừa thái cả tảng, các loại rau theo mùa, một vò rượu lâu năm, bày đầy một bàn ở ban công.
Lôi Đại Bằng thành chủ nhà, chiêu đãi một đám anh em ăn uống.
"Thế nào Hạt Dẻ, Thịt Trắng, tôi nói thế nào? Mẹ nuôi anh nuôi tôi hiếu khách lắm, tới bất kỳ lúc nào cũng có sẵn đồ ăn." Lôi Đại Bằng đắc ý khoe:
Bạch Thự Quang béo múp míp như nhân vật hoạt hình, gật đầu:" Hào sảng, Đản ca trượng nghĩa, mẹ nuôi càng trượng nghĩa, đâu như bọn trong đội, keo kiệt bủn xỉn, nhìn phát tởm."
Lôi Đại Bằng là tên gặp ai cũng thân thiết được, khoác vai Căn Oa giới thiệu :" Đừng thấy Căn Oa bộ dạng hung dữ, nhưng mà hiền lắm, họ ở Lư Viên, khi nào tôi dẫn các cậu tới đó thử Toàn Lư Yến, món hồng thang bảo trấp quái kim tiễn, ăn một lần là nhớ cả đời."
Lật Tiểu Lực đâu ngờ làm tiểu đệ lại có nhiều lợi lộc như thế, giơ ngón cái:" Quá tuyệt, cái gì không nói, ăn là chắc chắn đúng giờ."
"Ê, anh bảo này Đại Bằng, cậu đi làm rồi sao vẫn thế, còn thu tiểu đệ. Hai cậu kia, cậu ta cho các cậu cái gì để các cậu làm tiểu đệ thế hả?" Đơn Dũng bê đĩa thịt trâu lên cười hỏi hai tên béo ngồi một trái một phải Lôi Đại Bằng:
Thị Trắng trông như nhân vật hoạt hình nghiêm mặt nói:" Không phải, bọn em tâm phục khẩu phục."
"Đúng ạ, Lôi ca anh minh thần võ, bọn em nhận làm đại ca." Lật Tiểu Lực vừa gắp miếng thịt trâu cũng bỏ xuống nghiên túc nói:
Đơn Dũng chấn kinh nhìn Lôi Đại Bằng, ngay cả Căn Oa cũng rất nghi ngờ nhìn cái bụng nhô ra vượt mặt của Lôi Đại Bằng.
" Xem đi, xem đi, có phải em nói dối không, do sức hút nhân cách của em thu phục được họ đấy." Lôi Đại Bằng cười lệch mồm:
Tiểu Bảo Quý quen là trung tâm, thấy ở trường hợp này mình không được chú ý thì nhảy ra mời rượu, hào sảng mời mọi người hôm khác tới nhà mình, ăn dái lừa uống Say Ngất Lừa.
Bữa cơm rất náo nhiệt, mọi người mời qua mời lại, ngay cả Đơn Dũng cũng không tránh được phải uống mấy bát. Chưa nói cái khác, tửu lượng của Lôi ca và Căn Oa làm hai đứa tiểu đệ mới thu nhận nhìn mà líu lưỡi, thấy Lôi Đại Bằng làm đại ca quá chuẩn rồi.
Đơn Dũng lên xuống đưa thức ăn, giúp cha mẹ làm việc, cũng dễ thôi, làm món ăn cho khách nhiều thêm một chút, thế là mấy đứa con nuôi gặp đúng dịp liền có khẩu phúc. Đợi tiễn hai bàn khách đi, Đơn Dũng không nghe thấy trên lầu náo nhiệt nữa, sợ xảy ra chuyện liền vội vàng chạy lên, kết quả là trố mắt ra, chỉ còn Lôi Đại Bằng và Căn Oa là còn ngồi, hai thằng tiểu đệ đã chui xuống gầm bàn ngủ, đi tìm Sử Bảo Quý thì thằng nhóc này rất không, biết mò vào phòng y, đang nằm trên giường ngủ như chết.
Đúng là hết nói, Đơn Dũng cho thêm hai vò nữa, trộn cả bia vào, mong hai tên này cũng say ngủ luôn, khỏi nửa tỉnh nửa say phá quấy thì phiền hà.
Đơn Dũng ăn thức ăn thừa trên bàn qua loa cho xong bữa, sau đó đem thịt lừa cho hàng xóm láng giềng đã đặt trước, mất bốn năm y miệt mài làm thị trường, Hưởng Mã Trại bây giờ tiêu thụ cũng tốt lắm. Đến khi phân phát hết trở về thì đúng như mong đợi, Lôi Đại Bằng gục xuống bàn, Căn Oa vẫn mở mắt nhưng không tỉnh áo nữa, gọi Đơn Dũng là chú. Đơn Dũng vừa kéo vừa đẩy, ném cả đám lên giường hoặc sô pha, tên nào tên nấy ngủ say không biết trời đất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận