Thời gian chỉ tới 9 giờ 30 phút, đội xe dừng ở bãi đỗ sân bay, chính phủ, thành ủy và cơ cấu văn hóa tiễn cả nhà Tả gia rời đi. Cái sân bay mới xây dựng của thành phố loại hai này không lớn, đội ngũ tiễn chân chật kín lối ra, hai cô con gái tháp tùng cha bắt tay các vị lãnh đạo. Lần này rốt cuộc cũng chủ khách đều vui rồi, chuyên mục Sức hút Lộ Châu ghi hình rầm rộ thu được phản hồi tốt từ người dân, hạng mục viện bảo tàng, thêm vào hạng mục hóa công nghiệp đều ký, làm các lãnh đạo cười không khép miệng lại được.
Tả Hi Dĩnh trong đám đông thi thoảng nhìn trái nhìn phải, thậm chí nhón chân tìm kiếm trong đám đông, không thấy người đâu, lòng thất vọng lắm. Tới khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Tả Hi Dĩnh tuyệt vọng, Tả Nam Hạ thấy hết thay đổi trên sắc mặt con gái, khẽ lắc đầu, quả nhiên là không tin được.
Vào sảnh đợi bay, Tả Hi Dung và nhân viên công ty đỡ Tả Nam Hạ n gồi xuống, từ xa xa, ở trước cửa hiệu trong sảnh đợi bay, có chàng trai ăn mặc thoải mái nhẹ nhàng, quần bò xám, sơ mi trắng, bộ dạng ngốc nghếch, nhìn là biết đợi lâu rồi.
Tả Hi Dĩnh phì cười, kéo cô em gái đang rầu rĩ quay đầu nhìn mãi:" Đến rồi kìa, trông em sốt ruột chưa?"
Cô gái quay đầu, nổi buồn trên mặt biến thành nụ cười rạng rỡ, rồi nụ cười đóng băng, biến thành tức giận, cậu ta làm sao qua được kiểm tra an ninh đợi sẵn ở đây chứ, làm mình cuống lên, rõ ràng là cô ý.
Cả hai cùng chạy tới, khi gần như chạm vào nhau đều cùng dè dặt dừng bước, Tả Hi Dĩnh cau mày chưa bao giờ thấy Đơn Dũng ăn mặc như thế :" Sao cậu vào đây được?"
"Em có người bạn làm ăn ở đây, cậu ta đưa em vào." Đơn Dũng nhìn Tả Hi Dĩnh cùng quần bò áo sơ mi, đơn giản thanh thoát, nhìn nhau tự nhiên bật cười, té ra hai người mặc thành đôi bò rồi:
Chẳng biết nói gì cả, có lẽ cả hai đều không chuẩn bị bắt đầu một đoạn tình cảm, cũng không chuẩn bị ứng phó với ly biệt, nên muôn vạn lời không biết nói ra thế nào.
"A, đợi đã, em có món quà tặng chị." Đơn Dũng mải ngắm gái suýt quân, chạy tới quầy sách quen lấy đồ:
Tả Hi Dĩnh ngạc nhiên thấy một cái mũ, một cái túi màu vàng bắt mắt, mũ được đội lên đầu cô, túi được đeo nghiêng trên vai cô. Cô không nhìn thấy bản thân, nhưng nhìn thấy cái túi, ngạc nhiên thốt lên:" Á, cái này bện bằng rơm à?"
"Ừ, em bện đấy, Hermès bản giới hạn." Đơn Dũng lùi lại nhìn Tả Hi Dĩnh, trông không tệ:
Tả Hi Dĩnh phì cười, một mặt túi xách không ngờ còn có chữ Z, không cần nói cũng biết viết tắt họ của cô, tạo hình nếu không tính chất liệu, đúng là giống phiên bản Hermès, cô ngạc nhiên lắm, không ngờ rơm thôi mà có thể làm ra thứ khéo thế này.
Đơn Dũng màu mè nói :" Hermès bản nhái số 1, làm riêng cho Tả Hi Dĩnh tiểu thư, cô hài lòng chứ ạ?"
"Miễn cưỡng, nơi này mà có một vòng kim cương thì mới thông qua." Tả Hi Dĩnh kiêu kỳ bới móc:
"Chỗ chúng ta không sản xuất kim cương, nếu có loại thổ sản này thì em đã đính lên cho chị rồi." Đơn Dũng cười hỏi:" Vậy mũ thì sao?"
Tả Hi Dĩnh cởi mũ xuống, đôi mắt chớp chớp mấy lần, không đơn giản là bện, giống cách dệt gấm đặc trưng của Lộ Châu, biền mũ tầng tầng hoa văn, có thể nhìn ra được tốn rất nhiều công phu. Cô nghĩ ra gì đó kéo tay Đơn Dũng, đầu ngón tay bị rơm siết bong da, y rụt tay lại, Tả Hi Dĩnh đau lòng hỏi:" Tối qua cậu mới bện à?"
"Ừm, nếu không sao kịp tặng chị, phải đội lên, tỉ lệ khiến người ta quay đầu của sư tỷ cao quá."
"Lại trêu tôi rồi."
Đơn Dũng lại đội mũ lên đầu cô, rấm chậm rất tỉ mỉ, cô nhận ra trong động tác ấy có cả lưu luyến và nuối tiếc, nhất thời không kìm được kích động trong lòng, hai tay vươn ra vòng quanh cổ Đơn Dũng. Đơn Dũng sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì thân hình thiếu nữ thơm nức đã ngã vào lòng, tay ngọc quấn quanh cổ y, tình cảnh cũng giống hệt như ngày hôm qua, chỉ khác là lúc này đồi ngực sư tỷ đang không ngừng nhô lên hụp xuống, đôi mắt đẹp khép hờ vẫn toát ra vẻ nóng cháy, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm âm ấp. Tư duy của Đơn Dũng như đình chỉ, hết thảy khoảng cách đều biến mất, chỉ còn lại một việc duy nhất y muốn làm vào lúc này.
Nhẹ nhàng hôn tới, chạm nhè nhẹ, rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn điểm nước, sư tỷ không phản kháng, thế là nụ hôn thực sự diễn ra, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây.
Trong phòng đợi bay nho nhỏ ấy, vào thời khắc sắp chia ly, sự ôn nhu bất ngờ làm Đơn Dũng sợ hãi, nhưng chỉ vẻn vẹn trong một tích tắc mà thôi, lập tức hôn lên cánh môi sư tỷ mà y khao khát bao ngày.
Hôn rồi, giống như nhấm nháp vị địa hoa, không phải địa hoa, là đóa hoa tình ái. Đơn Dũng ôm vòng eo mềm mại tựa không xương, ôm sư tỷ ngày đêm nhung nhớ, siết thật chặt, chìm đắm trong cảm giác ngây ngất thấm tận tim.
Không ít người tránh đôi tình lữ này, sợ ảnh hưởng tới nhiệt tình như lửa của đôi nam n ữ.
Hôn rồi, Tả Hi Dĩnh cảm giác mình nằm trong chiếc thuyền bồng bềnh giữa cõi mộng, chiếc lưỡi đầy tính xâm lược đó hơn tất cả món ăn cô từng nếm qua. Vòng tay chắc chắn siết chặt khiến cô thấy yên lòng chưa từng có. Cảm giác mỹ diệu này, giống như hết thảy mọi thứ cô có thể tưởng tượng ra, nó có thể thay thế tất cả.
Mở đầu chỉ là nụ hôn nhẹ, môi chạm môi, lúng túng vụng về, rồi nhanh chóng thuần thục, ăn ý, một nụ hôn sâu ướt át, cuộc truy đuổi của hai chiếc lưỡi, tìm kiếm xoắn lấy nhau. Cho tới tiếng thông báo kiểm vé vang lên, mới từ từ tách nhau ra, một sợi dãi long lanh còn kết nối đôi nam nữ lưu luyến, hai chiếc trán cụng vào nhau. Đơn Dũng nhìn thấy đôi mắt sư tỷ mông lung tựa say rượu, không kìm được ôm gò má trắng mịn màng, hận không thể đem in sâu vào lòng. Thời khắc này cách mộng tưởng gần như thế, ngàn vạn lời muốn n ói hóa thành yêu thương nồng đậm.
"Ài ..." Tả Nam Hạ ở xa không nhìn, chỉ thở dài đứng dậy nói với cô con gái lớn :" Con gái lớn không nên giữ trong nhà mà."
" Cha, thế chẳng phải tốt sao?" Tả Hi Dĩnh mỉm cười, nhìn đôi nam nữ dính nhau không rời, đỡ cha dậy rồi gọi em gái:
Tả Hi Dĩnh thẹn thùng cùng Đơn Dũng tay trong tay đi về bên này.
Tả Nam Hạ buông một tiếng thở dài, cố ý nói:" Cha có nói là không tốt đâu, cơ mà phải chú ý ảnh hưởng chứ, ông già này phong lưu tiêu sái cả đời cũng chưa bao giờ cởi mở như thế."
"Cha." Tả Hi Dĩnh đi tới, giận dỗi gắt, khoác tay cha, Đơn Dũng ngốc nghếch theo sau:
Khi sắp soát vé, Tả Nam Hạ mới quay đầu lại nói:" Chàng trai, muốn lừa con gái tôi đi không phải dễ dàng thế đâu."
"Cháu sẽ cố hết sức ạ." Đơn Dũng gật đầu thật mạnh:
"Được, khi nào hết sức tới tôi hài lòng cậu mới có cơ hội." Tả Nam Hạ cười ha hả trêu:
Đơn Dũng đỏ mặt lúng túng không biết phải đáp thế nào, Tả Hi Dĩnh tựa không đành lòng, khẽ hôn lên trán y, tháo vòng tay ở cổ tay trái, đeo vào cổ tay Đơn Dũng, quyến luyến vẫy tai đi vào hành lang ra sân bay, khi biết mất còn ra hiệu gọi điện thoại.
Bóng hình xinh đẹp đã biến mất rồi, bay lên không trung rồi, tuy ly biệt nhưng không có nỗi buồn biệt ly, Đơn Dũng cười toét miệng xoay người vẫy tay người bạn đã dẫn mình vào, rời sân bay bằng lối cho nhân viên hậu cần, lên xe đạp, hớn hở về trường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận