" Chị đừng giận, hay là chụp bức ảnh nữa theo yêu cầu của chị?" Đơn Dũng vội rụt đầu lại:
"Không được, cậu làm hỏng tâm trạng đi chơi của tôi rồi." Tả Hi Dĩnh bỗng nhiên tỏ ra rất bướng bỉnh:
"Hả? ... Vậy, được, xóa đi." Đơn Dũng nói:
"Không được, đã nhìn thấy rồi, cậu xóa còn tác dụng gì nữa." Tả Hi Dĩnh càng hậm hực:
"Sao chị cũng khó nói chuyện thế, vậy phải làm thế nào?" Đơn Dũng méo mặt:
"Ừm, tôi cũng phải chụp cậu một tấm, làm ra dáng vẻ đẹp trai nhất đi." Tả Hi Dĩnh rốt cuộc lộ đề, mím môi nhịn cười, kiếm được cái cớ đáng hoàng chụp ảnh rồi:
Đơn Dũng sáng mắt, chẳng thấy xấu hổ vươn mặt ra:" Còn phải làm ra sao, thế này là đạp trai nhất rồi."
"Ảo tưởng, người khác nói đẹp trai mới tính." Tả Hi Dĩnh giơ máy ảnh lên, mắt đảo một cái liền nảy ra ý xấu :" Dựa theo yêu cầu của tôi, vừa rồi cậu nói cái gì mà quý phi say rượu ấy. Mau, mau nằm xuống như vừa nãy đi .."
Đơn Dũng há to mồm, không muốn, Tả Hi Dĩnh uy hiếp:" Có làm không, không bảo cậu đóng giả chó con là khá lắm rồi."
"Cái này ... Được, em làm, không được cười nhé." Đơn Dũng nhìn trước ngó sau không thấy ai, ngẫu nhiên thấy bóng người cũng xa lắm, nghiêng người nằm xuống, mắt lả lơi:
Tả Hi Dĩnh cười phì ra ngoài, một tay che miệng, tay kia cầm máy ảnh, mắng:" Làm gì giống quý phi say rượu, có mà ăn hại ngủ gật ấy, hi hi ... Không được, chưa đủ đẹp trai, cười chút đi."
"Này này, đóng giả chút thôi, chị không ép em chụp ảnh khỏa thân chứ?" Đơn Dũng làm bộ mặt đau khổ:
Tả Hi Dĩnh cười gập lưng, quên cả chụp ảnh rồi, lúc này Đơn Dũng nằm văn chất chữ ngũ trên ghế, nhìn cô say đắm, buồn cười vô cùng, lè lưỡi ra:" Thế này mới là bản mặt thật của cậu, giữ nguyên, không được động đậy."
Rồi chụp rắc một cái, Đơn Dũng ngồi bật dậy luôn, Tả Hi Dĩnh mừng khôn siết ngồi xuống bên Đơn Dũng khoe thành quả, Đơn Dũng nghiêm túc bình phẩm:" Ừ, tạm được, đẹp trai đấy, cơ mà hơi dâm đãng chút."
Tả Hi Dĩnh cười không thở nổi, liên tục đấm lên người Đơn Dũng phát tiết.
Lần này gặp lại, hai người tự nhiên hơn lần đầu gặp nhiều, cũng tùy ý hơn, hai người liên tục trêu ghẹo nhau, khoảng cách thu hẹp hơn mấy phần.
Nghỉ ngơi một chút, đang chuẩn bị đi thì di động trong túi xách reo, Tả Hi Dĩnh lục di động, làm đồ trong túi xách lăn ra, Đơn Dũng vươn tay ra nhặt, Tả Hi Dĩnh nghe điện thoại, hưng phấn nói :" Chị, em đang chơi ở công viên rừng rậm ... Trưa em về, cha không đi ạ? ... Hôm qua đi chọn địa điểm viện bảo tàng, về hơi mệt .... Vâng, em biết rồi, về em gọi điện cho chị."
Còn chưa nói xong, Tả Hi Dĩnh vô tình nhìn Đơn Dũng, như có gai đâm vào tim, nụ cười biến mất, từ từ bỏ di động xuống, vừa rồi không cẩn thận để lọ thuốc trong túi rơi ra, bị Đơn Dũng nhìn thấy rồi đang ngạc nhiên nhìn cô.
Hồi lâu hồi lâu mới nói:" Mirtazapine của Thụy Mỹ Long, đây là biệt dược chống trầm cảm, chị uống cái này sao?"
Kinh ngạc, khó hiểu , bất ngờ đều hiện ra trên mặt Đơn Dũng, có lẽ chưa bao giờ ngờ được sư tỷ chẳng nhuốm khói lửa nhân gian, lại là người mắc bệnh trầm cảm.
Có điều chuyện luôn không như người ta mong muốn, Tả Hi Dĩn không giỏi nói dối rầu rĩ gật đầu, thoáng cái như có bóng tối vô tận bao phủ đôi mắt trống rỗng, tựa biến thành con người khác.
Cộc ... Cộc ... Cộc .
Khẽ gõ cửa phòng, Tả Hi Dung vừa bỏ di động xuống, đuổi thư ký đi.
Thời gian này nếu không có hành trình thì cha đang uống trà tán gẫu, thường là em gái ở bên phục vụ, không biết sao lại chạy đi công viên rừng rậm. Cô đẩy cửa đi vào, Tả Nam Hạ đang mân mê ấm trà tử sa, thấy con gái mỉm cười, không nói gì cả. Tả Hi Dung không để ý, từ sau khi nghỉ hưu, cha cô si mê ẩm thực hơn xa triết học nghiên cứu cả đời :" Cha, sao lại xem cái ấm không thế?"
Tạ Nam Hạ đặt ấm xuống, thong thả nói:" Ấm không à? Ha ha ha, vạn vật trong thiên hạ đều có linh hồn, trong mỗi cái ấm lại có khí, thượng phẩm là khí tĩnh mịch, như u lan sơn cốc; trung phẩm là khí bình thường, tuy khéo léo mọi mặt, nhưng không có cá tính; hạ phẩm là khí đục, toàn hạng rồi nhặng dơ dáy, thô bỉ vô cùng."
"Vậy ấm trong tay cha thuộc cảnh giới nào?" Con gái đành hùa theo sở thích của cha:
"Khí bình thường, trung phẩm mà thôi." Tả Nam Hạ như có điều ám chỉ:
"Cha con thấy dù bình thường trong tay cha cũng có khí tĩnh mịch .. Con giúp cha, thử Thiết Quan Âm con mang tới."
Tả Hi Dĩnh rót nước, từ nhỏ nhìn cha đun nước pha trà, nên cô cũng bị cảm nhiễm, bẻ trà, rửa ấm, bày chén, công đoạn nào cũng thuật thục. Nhìn trong phòng chỉ có mình cha, tựa tùy ý hỏi:" Cha, em con đâu?"
"Không biết, mới sáng sớm đã đi rồi." Tả Nam Hạ ngửi mùi trà, có vẻ ngây ngất:
"Đi rồi?" Tả Hi Dung thấy cha cười thần bí, thoáng hiểu ra:" Đơn Dũng hẹn ạ?"
Tả Nam Hạ gật đầu, Tả Hi Dung chứng thực suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên bật cười.
Từ cái lần nhìn thấy hai người trẻ tuổi đó chơi điên ở Ấm Thành, chuyện tiếp theo chẳng ngạc nhiên nữa, có điều lạ là cha xưa nay gia giáo rất nghiêm, vậy mà lại kệ như thế.
Tả Nam Hạ cầm chén lên:" Hi Dung, con là chủ tịch công ty, bận rộn, nhiều việc, đừng suốt ngày chạy tới chỗ người rảnh rỗi nữa, làm lỡ việc chính."
"Không sao đâu cha, còn lâu mới đi vào sản xuất, có người phía dưới lo liệu, con buông tay có nhiều thời gian lắm ... Đúng rồi cha." Tả Hi Dũng nhấc ấm nước vừa sôi, cẩn thận hỏi:" Cha có ý tác hợp hai đứa à? Cần con giúp không?"
"Đây là chuyện người khác giúp được sao?" Tả Nam Hạ khe khẽ lắc đầu :" Mẹ kế con qua đời đả kích nó rất lớn, từ đó nó thay đổi hẳn, cả ngày có khi chẳng nói được một câu. Nhưng lần trước từ Lộ Châu về Phúc Kiến nó lại cứ kể chuyện Lộ Châu, mỗi ngày mang ảnh ra xem, kể với cha chuyện tới miếu Thành Hoàng chơi ... Ài, đã lâu rồi cha chưa thấy nó vui vẻ như vậy."
Điềm này thì Tả Hi Dung nhận ra rồi, phụ họa:" Đây là chuyện tốt, em con nghỉ học ru rú trong nhà mấy năm rồi, không thể như thế mãi, gái lớn không nên giữ trong nhà, hay là tra gia thế đối phương xem."
"Không cần tra, chàng trai đó chẳng có gia thế gì đâu." Tả Nam Hạ rót trà, thong thả thưởng thức, kể qua loa chuyện tới nhà Đơn Dũng cho con gái nghe:
Tả Hi Dung nghe nói là sinh viên trường đại học loại hai, còn là sinh viên loại ba, lần trước cha tức giận bỏ đi còn là do cậu ta, chủ tịch Tả thực sự kinh ngạc. Cô ngẩn ra nhìn cha mình, đoán không ra ý định của cha, có thể bỏ qua thành kiến môn đăng hộ đối ở mức độ nhất định, nhưng mà không thể quá chênh lệch thế này,, mà nhìn cha có vẻ rất hài lòng.
"Cha, ý cha là..." Tả Hi Dung không chắc lắm, không thể vì chung sở thích mà liên lụy con gái vào đó
Tả Nam Hạ mỉm cười:" Cứ thuận theo tự nhiên đi, đay cố chà cũng chẳng thành sợi."
"Hay là để con tuyển vào công ty rèn luyện, giúp cha bồi dưỡng? Thế nào cũng không thể quá kém cỏi, để truyền ra ngoài người ta nói con tệ bạc với em gái được." Tả Hi Dung nói tới đề tài hai cha con không muốn đụng chạm tới:
Tả Nam Hạ im lặng một lúc rồi thật trọng lắc đầu, nhìn còn gái nói:" Tuyệt đối không được, chuyện cố ý mà làm thường sẽ lệch khỏi con đường ban đầu. Chuyện tương lai của Hi Dĩnh, dù cha nhắm mắt lại cũng không cho con xen vào, nó không phải là đứa chịu để ép buộc, con càng không cần tìm cho nó một người chịu nhún mình nhẫn nhục, nếu không sẽ hủy nó đấy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận