"Tháng bảy ... Mỗi ngày bình quân 146 cân ... Tháng tám, tổng cộng .... Bình quân 235 cân , tháng 9 bình quân 340 cân ....mấy ngày tháng mười, cao nhất 460 cân ..."
Đơn Dũng bấm bấm máy tính, lật sổ ghi chép tiêu thụ dày, từ sau khi tốt nghiệp là mỗi ngày y đều đi bán thịt lừa, gập ngón tay mà tính thì gần 4 tháng rồi.
Bốn tháng mà đã kiếm được một cái xe secondhand, thêm vào hơn vạn tiền tiết kiện ... Một cân thịt chênh lệch giá từ ba tới năm đồng, nhưng chi tiêu lớn quá, gần như mỗi ngày phải tới Lư Viên, thành phố, tiền nhiên liệu, tiền ăn, rồi lại cả tiền hàng tồn, thêm vào xã giao ăn uống, còn lại không là bao.
Nhưng mà cũng không hề ít, chắc chắn là vào đơn vị làm công nhiều, như Lôi Đại Bằng đấy, đơn vị ghê gớm mà trước khi vào biên chế thì lương hơn 1000 thôi. Ngược lại Tư Mộ Hiền chẳng có gì ầm ĩ, lương không thấp, vừa mới vào lương đã gần 3000, ở cái thành phố hạng hai này, lương như thế là cao lắm rồi. Ngày đầu tiên lĩnh lương, Tư Mộ Hiền mời hai người họ một bữa, từ khi tốt nghiệp đến nay mới chỉ ăn đúng một bữa thế thôi. Bình thường chẳng gặp nhau, thi thoảng nghe nói tới đám bạn học, không phải đang nằm mốc meo ở nhà chờ phân phối thì cũng chạy mỏi chân ở thị trường nhân tài. Nói ra thì ba anh em họ có nơi có chốn là đi trước đám bạn rồi.
Kẹp đơn hàng hôm nay lại, Đơn Dũng thở phào, nằm xuống giường, có hơi mệt, mỗi ngày trở về, xương cốt như muốn rời ra, nằm xuống một cái chẳng mơ mộng gì đã ngủ một giấc tới sáng.
Nghĩ nhiều nhất là chuyện làm ăn, tất nhiên, có lẽ lựa chọn này không phải ở kiếm được bao nhiêu tiền. Mỗi khi nằm xuống bức tranh hiện ra trước mắt là tài nguyên bất tận của Lư Viên và ánh đèn rực rỡ ở Lưu Nhục Hương. Ở cái vùng sản xuất thịt lừa Thượng Đảng vang danh thiên hạ này, Đơn Dũng biết kinh doanh thịt lừa có thể làm cả đời, không phải là không có suy tính, nhưng thiếu một cơ hội, nhưng là cơ hội mình phải tạo ra chứ không phải người khác ban cho.
Cơ hội gì, đương nhiên là kiếm chỗ đứng ở trong thị trường tiêu thụ thịt lừa, cơ hội nắm trở lại nhà hàng Lư Nhục Hương. Hai việc này Đơn Dũng ngày càng cảm thấy là tuy hai mà một, nếu có một ngày mình là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở khâu trung chuyển thịt lừa, hoặc như thế này phát triển thành nhà bán buôn, vậy thì cách mục tiêu không xa nữa.
Nhưng mà bây giờ thì vẫn còn cách xa lắm, Đơn Dũng khép mắt lại, có chút ủ rũ, có khi đến ngày tóc mai điểm sương mình mới đạt được điều ấy, ví như Lư Viên phải dựa vào hai đời mới gây dựng lên được. Hay như thị trường thịt lừa, bất kể là vận chuyển, kho lạnh, giết mổ, đại hộ ở mắt xích nào so với Đơn Dũng thì cũng đều là người khổng lồ rồi. Mấy tháng qua y càng tìm hiểu tỉ mỉ hơn về thị trường này, phát hiện ra những đại hộ ngầm càng khủng khiếp. Ví như đơn thuần chỉ nói tới nuôi lừa thì Sử Bảo Toàn cũng có hạng rồi, nhưng nói tới tiêu thụ thì còn kém xa lắm, Lư Viên nuôi nừa cả năm e là lượng hàng xuất ra còn chẳng bằng các chủ kho lạnh. Thậm chí các nhà hàng khách sạn lớn, bọn họ có cả lò mổ riêng của mình, thị trường này bị người ta chiếm lĩnh hết lâu rồi, mua bán sang tay như mình trừ sinh tồn giữa khe hở thì không có cách nào tốt hơn.
Tít tít tít.
Tiếng báo tin nhắn, nghe âm thanh này Đơn Dũng biết là 0 giờ rồi, là lời hỏi han từ Tả Hi Dĩnh, một người bận học tập, một thì bận kiếm tiền. Với tình hình hiện tại ngày gặp lại nhau xa xôi vô tận, Đơn Dũng xem tin nhắn, một câu: "Nghĩ ngơi chưa?"
"Chuẩn bị" Đơn Dũng trả lời, đôi mắt hàm chứa đầy ắp nhu tình, đây là đoạn tình cảm bản thân duy trì lâu nhất, có điều với Đơn Dũng đã quay lại cuộc sống bình thường mà nói, tình cảm là thứ xa xôi.
"Đừng để mệt quá, kỳ vọng vào cuộc sống quá cao sẽ thất vọng đấy." Tả Hi Dĩnh trả lời luôn mang theo chút tính triết học.
"Không mệt đâu, em đang tìm cơ hội mở rộng kinh doanh, như thế sẽ không còn mệt thế này nữa." Đơn Dũng đáp:
"Vậy chúc cậu ước gì được nấy, có điều phải nghỉ ngơi sớm đi, chú ý sức khỏe."
"Được, chỉ cũng bảo trọng, nghỉ ngơi sớm."
Di động im lặng, xem thời gian đúng 0 giờ, mấy tháng qua hai người liên hệ chuẩn xác như đồng hồ, cứ mỗi lần nhận được tin nhắn hoặc điện thoại của sư tỷ, luôn khiến Đơn Dũng thấy an nhiên bình hòa dần dần vào giấc ngủ ...
…….. ……
Khi tia sáng đầu tiên trong ngày leo qua Hắc Nha Sơn chiếu tới nóc lán chăn nuôi gia súc của Lư Viên, khi tiếng lừa kêu và gà gáy đầu tiên trong ngày vang lên, một ngày mới của Sử Gia Thôn bắt đầu.
Đây là nơi đặt biệc hạ thu cỏ mọc, đông xuân gió lớn, chỉ mọc cỏ, không mọc lúa, thời xưa đây là nơi sơn cùng thủy tận khó nuôi người, người ta bảo là sự trừng phạt nơi này lắm phỉ tặc. Có điều thời vận đổi dời, sự trừng phạt của ông trời lại biến thành ân điển của trời cao, bãi cỏ thiên nhiên tới nhân công cũng chẳng cần này thành chậu châu báu của nghề chăn nuôi. Trước khi xây dựng trại chăn nuôi, đại bộ phận hộ chăn nuôi ở đây chỉ cần mỗi ngày lùa đàn lừa ra khỏi chuồng, đợi tới tối thổi còi là bọn chúng về.
Có điều vật cực ắt phản, khi nghề chăn nuôi mở rộng mang tới tác dụng phụ cũng không thể xem nhẹ.
Mới sáng sớm Sử Bảo Anh cưỡi ngựa men theo sơn cốc đi mấy chục dặm, mỗi chỗ đi qua khiến cô phải cau mày, không ít nơi bị lừa gặm tới thỉ còn đất. Đó là do mật độ chăn nuôi quá dày đặc, lừa gặm tới cả rễ cỏ. Trước kia Long Cương Thôn ở phía bắc có Thảo Lư Pha cỏ tươi tốt nhất còn có suối trên núi rất ngọt, nhưng do thảm thực vật bị phá hỏng mà còn lại lớp đất ẩm thấp. Trên đường về, vài đàn lừa bị thả ra ăn cỏ còn sót lại không nhiều, không ít con không có cỏ ăn đã vào rừng ăn bừa rồi.
Cô cưỡi ngựa đi vào rừng một vòng, đuổi đám lừa căn mầm cây ra, con ngựa sải bước chạy tới vui sướng, Sử Bảo Anh chẳng vui vẻ gì. Đàn lừa đã mở rộng lên mấy lần, môi trường không chịu nổi gánh nặng nữa, ngược lại, nhu cầu thị trưởng chỉ tăng không giảm, cứ tiếp tục thế này Sử Bảo Anh biết hậu quả là biến nơi này thành vùng hoang sơ, đến cỏ cũng không mọc nổi.
Men theo sơn cốc phóng ngựa, tiếng thúc ngựa ngày một gấp, một người một ngựa nghênh đón ánh ban mai chạy vào Sử Gia Thôn, tư thái hào hùng đó luôn khiến đám nam nhân đỏ mắt không thôi. Ở cái nơi nhỏ bé này, tiêu chuẩn mỹ nữ là to khỏe có thể làm việc, Sử Bảo Anh chắc chắn là cực phẩm trong mỹ nữ, tỉ lệ quay đầu cực cao.
Ngựa chạy vào chuồng bên thôn, xuống ngựa vứt cho Sử Căn Oa, hỏi hôm nay giết mấy con, tên ngốc to xác xòe tay ra, năm con. Lại hỏi Đơn Dũng tới chưa, Căn Oa nói phải đợi lúc nữa. Có vẻ có chuyện, Sử Bảo Anh vội vàng đi ngay, tới đầu thôn nhìn, cha cô quen dậy sớm thường vào giờ này sẽ đi quanh trại chăn nuôi nhà mình một vòng, sau đó tới lò mỏ xem xét, đôi lúc nổi hứng còn đích thân cầm đao biểu diễn kỹ thuật lộ da lừa học khi còn nhỏ.
"Cha ... Cha ..."
Sử Bảo Anh gọi to, thấy cha từ lò mồ đi ra, râu với tóc lẫn với nhau chẳng phân biệt nổi, đang hảo sảng kể tuyệt kỹ lột da lừa với một đám trai tráng:
Sử Bảo Toàn đi về phía con gái:" Sao vậy Bảo Anh, mới sáng sớm mà đã không vui."
"Con vừa đi một vòng, năm nay cỏ dự trữ chắc chắn có vấn đề, nhiều nơi bị gặm tới rễ cũng không còn." Sử Bảo Anh kéo cha mình vừa đi vừa nói:
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận