"Vậy phải nói là tin tức nào, nhớ anh ấy thì tới nhà anh ấy ăn là được, có điều lúc này thì không được." Lôi Đại Bằng rất thành thật :" Vừa mới xảy ra chuyện, tâm tình anh ấy hẳn không tốt, mẹ nuôi tôi lợi hại lắm, anh ấy sợ tôi lỡ miệng, không cho tôi đi tìm ... Hôm qua gọi điện thoại, rủ đi câu cá, anh ấy nói không có hứng."
Giọng rất là bực tức, xem ra tâm tư Lôi ca đặt ở chơi bời, không phát hiện thâm ý của Vương Hoa Đình. Vương Hoa Đình tựa như thuận miệng hỏi:" Vậy anh ấy thực tập ở đâu?"
"Chuyện này làm sao tôi biết?"
"Vừa rồi cậu khoác lác mẹ anh ấy là mẹ nuôi cậu, anh ấy là anh nuôi cậu, anh nuôi thực tập ở đâu cũng không biết à?"
Nói rồi phất tay bỏ đi, Lôi Đại Bằng cuống lên đuổi theo :" Này, này, đợi đã, tôi biết, tôi biết."
Vương Hoa Đình quay đầu, Lôi Đại Bằng gãi đầu gãi tai, rồi ý tưởng lóe lên, nói :" Thông thường mà nói, nơi nào có đồ ngon, hiếm có, anh ấy sẽ tới đó, cụ thể ở đâu à? ... Gọi điện thoại là biết."
"Gọi điện thoại thì tôi còn hỏi cậu à? Không hỏi mà biết mới là giỏi." Vương Hoa Đình cố ý nói, giờ cô cũng đã mò ra cách nói chuyện với Lôi Đại Bằng rồi, hỏi bình thường thì hắn trả lời kỳ quái, hỏi càng ly kỳ thì hắn trả lời càng bất ngờ, hơn nữa cô không muốn để Đơn Dũng biết là cô muốn biết:
Đúng là không làm khó được Lôi Đại Bằng, Lôi ca vỗ đầu nói một câu hỏi mẹ nuôi là biết, sợ mất đi cơ hội hẹn hò với mỹ nữ, hắn rút di động ra hỏi ngay :" Mẹ nuôi ... Nhớ con không? Mẹ không nhớ à? ... Thế thì con nhớ mẹ ... Anh con đâu, không đi thực tập à? ... Anh ấy đi đâu thực tập? ... Ồ, con biết rồi."
Buôn dưa với mẹ Đơn Dũng nửa ngày, Lôi Đại Bằng cúp điện thoại, hớn hở báo cho Vương Hoa Đình :" Thấy chưa, tôi nói gì nào, chỗ nào có thứ lạ là anh ấy tới đó ... Đi Xã Tróc Mã rồi, mẹ nuôi nói hôm nay đi, đồ vương bát đản, không biết báo cho anh em một tiếng."
"Xã Tróc Mã à?" Trong ký ức của Vương Hoa Đình vẻn vẹn chỉ có cái tên như vậy, là nơi nằm ở ngoài ô phía bắc gần huyện Vũ Hương, gần địa khu cách mạng cũ, hẳn là nơi nghèo khó xa xôi. Sinh viên thực tập, lựa chọn hàng đầu là thành phố, nếu không thì ở nhà luôn, Đơn Dũng đúng là chuyên đi con đường không tầm thường, thực tập cũng chọn chỗ khác người. Có điều Vương Hoa Đình cũng nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy muốn kiếm chỗ yên tĩnh.
" Cái này bạn không biết phải không? Xã Tróc Mã gần Lư Viên, người giết lừa ở Lư Viên có quá nửa là bạn của Đản ca. Mỗi tháng anh ấy đều tới Lư Viên mua thịt lừa một lần, một nửa quán nhà anh ấy bán, một nửa anh ấy đưa cho các nhà ăn trong thành phố, anh ấy quen thuộc nơi đó nhất. Mẹ nuôi tôi nói, hình như thân thích nào đó của cha nuôi tôi ở đó làm ở trung học xã, anh ấy tới đó khẳng định là đi ăn." Lôi Đại Bằng suy đoán:
Vương Hoa Đình lần đầu nghe thấy chuyện này, hỏi:" Bán thịt lừa à, anh ấy còn bán cả thịt lừa sao?"
"Chứ sao nữa, nếu chuyện kinh doanh ban đầu nhà anh ấy không đổ bể thì cũng ghê lắm, nhưng đổ bể một cái liền thảm luôn, bán cả nhà đi mới đủ trả nợ, anh ấy không đủ tiền đi học, phải nghỉ một năm, do tôi tiếp tế cho anh ấy ..."
Lôi Đại Bằng khoe khoang, nói năm xưa nhà hàng Lư Uyển của Đơn gia làm ăn tốt thế nào, khi đổ bể thê lương ra sao. Lại kể Đơn Dũng phải vất vả đi kiếm tiền, đương nhiên cũng trọng điểm nhắc Lôi ca khảng khái cởi hầu bao tương trợ.
Vương Hoa Đình nghe mà dâng lên chút chua xót, hình tượng vung tay một cái muôn người nghe theo bất giác cao lớn hơn vài phần. Đem so với người chẳng lo nghĩ gì như mình, cô khâm phục chuyện Đơn Dũng trải qua.
Nói nửa ngày trời Lôi Đại Bằng cũng nhận ra chuyện không đúng, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Vương Hoa Đình, bất ngờ hỏi:" Hoa khôi Đảng, bạn hẹn tôi ra đây, sao toàn hỏi anh ấy? Không phải bạn cũng thích Đản ca rồi chứ?"
"Được rồi, thế thì tôi hỏi cậu." Vương Hoa Đình không đáp, nhìn thẳng Lôi Đại Bằng:" Chuyện ngày hôm đó cậu có tham gia không, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu sao các cậu làm được."
Bị hỏi chuyện này một cái Lôi Đại Bằng đảo mắt đi chỗ khác, không dám ho he gì nữa. Vương Hoa Đình cố ý dậm chân giận dỗi:" Thấy chưa, hỏi cậu thì cậu đâu có nói, thôi vậy, tôi đi đây."
"Này, này ... Đừng đi, tôi nói cho bạn, được chưa?" Lôi Đại Bằng cuống lên đuổi theo Vương Hoa Đình, khi cô dừng lại liền cảnh cáo trước:" Bạn đừng nói với ai đấy, dù bạn nói tôi cũng không thừa nhận, tôi chỉ kể cho bạn nghe."
Lôi Đại Bằng là cái tên trong lòng chẳng giấu nổi chuyện gì, mỹ nữ mà hỏi, đừng nói là bí mật nhỏ, dù là cơ mật quốc gia thì hắn cũng dám lấy ra mua nụ cười mỹ nữ. Thế là đem toàn bộ kế hoạch Ong vò vẽ kể ra, vốn kế hoạch này dùng để tiết lộ số thực phẩm bẩn của nhà ăn, đợi lấy bằng tốt nghiệp rồi, lấy chuyện nhảy lầu để bắt đầu. Đản ca căn cứ vào nguồn lực sẵn có mô phỏng nhiều lần, khi đó lợi dụng đám đông tụ tập để rải ảnh chụp ra, cùng gửi cho báo chí, ai ngờ bị ép hành động sớm.
Tín hiệu bắt đầu từ tin nhắn của Đơn Dũng, sau đó hai anh em phát hiện Đơn ca bị đưa vào ban bảo vệ, tiếp đó nữa nhận được ghi âm đối thoại, thế là một mặt dùng nhảy lầu làm kế điệu hổ ly sơn, một mặt Đơn Dũng ở nơi bị bắt chỉ huy, nghịch chuyển tình thế.
Vương Hoa Đình nghe mà miệng mở ra từng chút một, té ra không phải là chuyện đột phát như mọi người nghĩ, mà là một kế hoạch được lập tỉ mỉ, chọc vào tổ ong vò vẽ. Bao nhiêu năm rồi mới thấy một cảnh đám đông kích động như vậy, giờ nghĩ lại thôi cũng khiến Vương Hoa Đình tim đập mạnh.
Thấy em gái hoa khôi sợ hãi, Lôi Đại Bằng vội thổ lộ :" Mô hình khỏa thân do bọn khoa thể dục vác lên lầu, phát loa là bọn khoa điện tử, phụ trách trực tiếp liên lạc với Đản ca là Hiền đệ của tôi ... Tôi không làm gì cả, tôi là sinh viên tốt, tôi và họ không cùng đường, tấm lòng son của tôi hướng về ... Đảng."
Còn về phần hắn xuống bếp trộm trừng gà, hay đi khắp nơi rêu rao chuyện nhảy lầu thì hắn không nhắc tới, cố gắng đơn giản hóa đoạn đó. Vương Hoa Đình là chủ tịch hội sinh viên, cố thừa hiểu một kế hoạch như vậy nói thì dễ, thực hiện khó lắm, cần phối hợp ăn khớp, mỗi bước đúng thời điểm :" Sao Đơn Dũng biết ban bảo vệ bắt anh ấy, hơn nữa anh ấy bị bắt vào đó rồi sẽ có người trông coi, làm sao có thể chỉ huy các cậu?"
" Cái này thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết Đản ca gian lắm, cả lòng đỏ trứng gà còn đổi thành lòng đỏ ba ba được, huống hồ là cái trò vặt ... Với lại kế hoạch này họ thảo luận xong lâu rồi, chỉ giấu tôi. Hình như Đản ca thấy thời cơ chưa chín muồi, sau sự kiện tẩy chay nhà ăn, anh ấy nói trường xử lý nguội rồi, ai nhảy ra trước sẽ gặp xui xẻo, cho nên không cho mọi người hành động ... Vậy mà có người nhảy ra thật, thế là anh ấy giăng lưới, bắt con Chó Điên. Ha ha ha, nói ra Đản ca thật oai, thật sảng khoái lòng người, tôi vì dán giấy tìm bạn gái bị Chó Điên phạt viết kiểm điểm mấy lần, cha tôi phải đút lót thuốc lá mới không kiếm chuyện với tôi nữa .... Thằng vương bát đản ấy, đáng đời!" Lôi Đại Bằng tuy phủ nhận mình là một phần tử trong đó, nhưng thâm tâm lại vì chuyện này mà đắc ý:
Vương Hoa Đình phục rồi, cảnh tượng ngàn người vây quanh Đơn Dũng tung lên cao hôm đó để lại rất sâu trong lòng cô. Thong thả đi vài bước, tựa như có tính toán, nở nụ cười thật xinh đẹp với Lôi Đại Bằng:" Đại Bằng, hôm nay thời tiết đẹp, hay là chúng ta đi trượt băng đi? Nhiều năm rồi tôi chưa trượt băng."
"Ừ, được, tôi mời khách." Lôi Đại Bằng cười lệch miệng:
Hai người đi ra ngoài tiểu khu, Vương Hoa Đình nói :" Khả năng chỉ chơi được hôm nay thôi, ngày kia trong khoa chỉ định nơi tổ chức thực tập, tôi dẽ dẫn đội ... Cậu nói tùy tiện kiếm đơn vị đóng dấu là xong, vậy cậu ở nhà chơi nhé."
"Không không không, tôi đi thực tập, tôi thực tập cùng bạn." Lôi Đại Bằng hướng về Đảng vô điều kiện:
"Lần này do chi bộ Đảng lựa chọn địa điểm, toàn chọn khu trường học xa xôi, điều kiện gian khổ, cậu chịu được khổ không?" Vương Hoa Đình khích:
" Chịu được, tôi chịu được, không thành vấn đề." Lôi ca vẫn mạnh miệng như trước giờ:
Rời tiểu khu, bắt một cái taxi, Lôi Đại Bằng hi hửng dẫn hoa khôi Đảng đi trượt băng, chỉ cần ở bên hoa khôi Đảng, đoán chừng làm gì Lôi ca cũng chẳng bận tâm ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận