Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 133: Khắp nơi quỷ dị đặt mai phục.

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:53:44
Xe rời khu tập thể không xa thì đỗ lại bên đường, ông Lôi thò đầu bóp còi, Đơn Dũng chạy ra gọi chú Lôi. Kỳ thực trong hàng trưởng bối, Đơn Dũng thích nhất là cha Lôi Đại Bằng, nếu con trai ra ngoài bị thua thiệt, ông ta dám ra tay đánh nhau hộ.
Chứ không à, ông lôi đưa cho Đơn Dũng bút ghi âm, kéo y lại gần dặn:" Làm người phải để lại đường lui, nếu Đại Bằng qua được thì giấu cái này đi, dù sao hiệu quả không lớn, giáo viên nhận ít quà cáp, ai làm to chuyện làm gì."
Đơn Dũng tất nhiên là gật đầu, định đi lại bị ông Lôi kéo lại, làm y mất kiên nhẫn :" Chú Lôi, làm sao thế, có chút việc thôi mà chú định giáo dục cháu à, với lại làm việc này cũng là vì Đại Bằng mà."
"Không phải, chú hỏi cháu, mấy ủy viên kia phải làm sao? Đại Bằng lên trả lời vấn đáp nó không chửi người ta là may đấy, mua chuộc một người có ổn không?" Ông Lôi lo lắng như thế là kiến lập từ cơ sở quá hiểu con mình, lại nói ông Lôi nuôi đứa con như thế tới tốt nghiệp đại học nào phải dễ dàng:
"Cháu đảm bảo Đại Bằng qua ải, lấy được bằng tốt nghiệp, thế đã được chưa?" Đơn Dũng đảm bảo:
Ông Lôi cao hứng lắm, chỉ mặt Đơn Dũng:" Được, có câu này của cháu là chú không lo nữa rồi, cần tặng quà cáp gì thì bảo chú."
"Không phải giáo viên nào cũng nhận đâu ạ, nếu mà họ chịu nhận cho thì Đại Bằng không phải lo thế." Đơn Dũng đang nói thì có điện thoại của Tư Mộ Hiền, cáo từ ông Lôi chạy ra ngoài cổng trường:
Ông Lôi mỉm cười khởi động xe lên đường, mấy thằng bé này giống mình năm xưa quá, theo quan niệm giáo dục của ông ta, con cái có chủ ý, dám làm, đó là chuyện tốt, đúng không?
Nên ông không lo chút nào.
Chậu cứt đã chụp từng cái một rồi, cái lớn nhất, ác nhất là ở khách sạn Phượng Hoàng Sơn. Sở dĩ mạnh tay với Quách Khải Thâm như thế là vì Đơn Dũng báo thù do phải học lại thi lại.
Đám Tống Tư Oánh, Lão Bao, Chân Thối ở bên đường quan sát nghe thấy "choang" một tiếng, cửa kính vỡ vụn, cả đám người lăn cười bò.
Thành công rồi.
Có thể tưởng tượng bà vợ hung hãn chặn ông chồng và "tình nhân" ở phòng khách sạn sẽ có cảnh tượng gì, dù không cởi quần áo thì cũng giải thích không xong.
" Cậu đi mau đi, cậu lộ mặt rồi, không thể ở lại đây nữa." Tống Tư Oánh đầu óc tỉnh táo nhất, đạp Lão Bao đang ôm bụng cười:
Lão Bao biết không thích hợp ở lại, ôm vừa cười vừa chạy mất, còn lại Tống Tư Oánh và Triệu Hướng Dương tiếp tục nhìn lên tầng ba đầy kỳ vọng
"Choang."
Lại một miếng cửa kính nữa bị vỡ, còn nghe thấy tiếng nữ nhân la hét, Tống Tư Oánh cười gục xuống vô lăng nói:" Cậu lên xem sao, đừng quên chụp vài kiểu ảnh."
Triệu Hướng Dương sớm đã nóng lòng lắm rồi, chạy nhanh vào khách sạn, giả vờ thuê phòng, vừa vặn phục vụ viên không có mặt, chạy lên tầng ba.
Trong hành lang đã tụ tập không ít khách đã tụ tập, có thể nghe rõ tiếng rít và tiếng chửi của nữ nhân trong phòng, chẳng mấy chốc bảo an chạy lên nhưng mà đứng nghe trước.
"Quách Khải Thâm, đồ vương bát đảm, nói mau, cô ta là ai?"
" Cô chửi ai, cô mới là ..."
Chát, cái tát đanh gọn, Triệu Hướng Dương nghe mà nhăn mặt ê răng.
Rầm rầm, tiếng bàn ghế va chạm như khúc giao hưởng, rồi lại là tiếng kính vỡ.
"Đừng đánh, đừng đánh, các người ở đâu tới, không phải khách ở đây." Bảo an rốt cuộc cũng xông vào:
"Xéo ... Bắt tôi làm gì? Buông ra, tôi cảnh cáo các người, tôi gọi cảnh sát rồi đấy, động vào tôi thử xem." Giọng bà vợ đanh đá đẩy bảo an:
"Cô là ai, cô không gọi chúng tôi cũng gọi, tới gây sự mà còn có lý à?" Giọng bảo an:
"Giữ lại, không được đánh nhau." Giọng một bảo an khác:
Tiếp đó lại là tiếng thét của nữ nhân, trẻ lắm, chắc là em gái kia rồi. Chuyến này thì náo nhiệt rồi, khách cùng tầng túm đông túm đỏ, không lâu sau có tiếng còi cảnh sát, Triệu Hướng Dương giật mình bỏ chạy, có điều nhận ra không ổn, mình có làm gì đâu mà chạy?
Thế là không chạy nữa, rút điếu thuốc ra đứng ở cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn, đóng giả là dân hóng hớt, thi thoảng thò đầu nhìn. Lát sau cảnh sát chạy tới phòng 303 rồi có tiếng quát :" Dừng tay, đánh nhau nơi công cộng là nhiễu loạn trị an xã hội, hiểu luật không?"
Sau đó là tiếng nữ nhân cãi vã, cô chửi tôi, tôi chửi cô, kệ luôn cả cánh sát, xông vào đánh nhau. Cảnh sát lại quát:" Bắt cả, về đồn viết lời khai ... Bảo an, kiểm kê tổ thất, gọi giám đốc tới đây."
Triệu Hướng Dương giấu máy ảnh ở nách, đợi ba người bị cảnh sát giải đi lén lút chụp ảnh, cảnh tượng làm người ta không cười nổi. Thầy Quách thì áo bị xé rách mấy chỗ, em gái kia thảm hơn tóc bù xù mặt bị cào xước xát, cái áo vốn hở trên hở dưới còn bị xé rách, phải vừa đi vừa giữ mới không tuột xuống. Bà béo chẳng khá hơn, một bên mặt bầm tím, khi bị cảnh sát giải đi còn đá chồng một phát, vừa xuống lầu hét đây là ổ mại dâm. Giám đốc, bảo an, phục vụ viên đều có mặt, đồng lòng chỉ Quách Khải Thâm :" Bọn họ cùng tới thuê phòng, chúng tôi không biết gì."
Thế là có trăm miệng cũng chả cãi nổi, mụ béo tức lắp trút giận lên chồng, hỏi con tiểu tam gọi điện tới là ai? Quách Khải Thâm che mặt không đáp, bà vợ ba máu sáu cơn xông vào.
Coi như có thể xác định là ông chồng ngoại tình bị bà vợ bắt gian, có điều đánh nhau rồi lại đập phá, dân cảnh không thể không xử lý. Khi một đám đương sự dẫn lên xe cảnh sát, Tống Tư Oánh chụp một bức ảnh, xe cảnh sát vừa đi, Chân Thối hớn hở chạy về, tuy vui nhưng tay vẫn run :" Đại tỷ, lớn chuyện rồi, họ tới đồn cảnh sát khai ra thì sao?"
"Ai mà biết được chúng ta làm, xì." Tố chất tâm lý của Tống Tư Oánh rất cường hãn, rút sim điện thoại ném ra ngoài cửa sổ xóa dấu vết, khởi động xe phóng đi:
Chân Thối vẫn lo:" Lão Bao thì sao, hắn lộ diện ở đây rồi."
"Khách sạn sẽ ra sức che đậy, Quách Khải Thâm cũng che đậy, vợ hắn tuy máu điên đấy nhưng càng sợ người ta biết, còn tra thế nào, tra ra cô ả kia là gái điếm chẳng phải rõ rồi à? Tôi không tin có thần tiên nào liên hệ được với chuyện thi vấn đáp ... Nhìn mặt hắn không, hết tát lại cào, trong thời gian ngắn không dám lộ diện đâu." Tống Tư Oánh cười lớn, cái trò này làm cô cảm thấy vui sướng khác thường, thích hơn trước kia sai đám gia súc chùm bao tải đánh người:
Cùng lúc ấy Đơn Dũng, Tư Mộ Hiền, Lôi Đại Bằng kết bạn đi tới khu nhà cũ nhất trong học viện Lộ Châu, chỉ còn lại một người duy nhất.
Tới dưới lầu, Lôi Đại Bằng hơi run, kéo tay Đơn Dũng :" Đản ca, anh bảo liệu ông già đó có đuổi thẳng chúng ta đi mà không thèm nói gì không? Không phải em lắm lời nhưng tiếng tăm của anh em mình thối hoắc, chẳng ai ưa cả."
"Không đâu, tu dưỡng của Lão Tống cao lắm, nếu làm thế thì tỏ ra trình độ quá thấp. Với lại ông ấy đuổi cậu thì cậu chửi ông ấy, chửi người đâu phạm pháp, đúng không?" Đơn Dũng xúi bẩy:
"Không được, khi chưa rõ chân tướng, các anh không được làm bừa." Tư Mộ Hiền ngăn lại:
" Được, nhưng anh cũng nói trước, nếu ông ta cũng cậy già lên mặt, đuổi chúng ta đi mà không nói rõ lý do như Khang Thủy Bảo thì đừng trách anh không nể nang, khi đó dù có bị tốt nghiệp chậm một năm, anh cũng đấu tới cùng." Đơn Dũng nói trước:
"Nếu ông ấy vì theo ý trường học đánh trượt chúng ta, em sẽ rất thất vọng, anh muốn làm gì thì làm."
Nhà kiểu cũ, ngay cả tháng máy cũng chẳng có, ba người lên tầng 5, cửa gỗ chẳng biết từ đời nào, người sống trong đây hẳn phải bình tâm tĩnh khí chẳng quan tâm chuyện ngoài kia. Trước khi gõ cửa, Đơn Dũng còn hỏi :" Các cậu chuẩn bị xong chưa?"
Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng hít thở gật đầu, Đơn Dũng nhìn họ khích lệ rồi khẽ gõ cửa nhà Tống Thành Dương.

Bình Luận

0 Thảo luận