Tới giờ này công việc một ngày coi như đã kết thúc, Đơn Dũng khởi động xe rời thành phố. Lúc này thấm mệt rồi, hai mí mắt cứ gọi nhau, trời lại tối, đường thì là đường núi, hết sức gian nan. Mỗi ngày trời chưa sáng Đơn Dũng đã thức dậy, trước tiên là đi mấy chục km tới Lư Viên lấy thịt lừa, nên nhớ nơi này phải đi ngang qua xã Tróc Mã nơi y thực tập, đường núi quay co.
Lấy được thịt rồi ra tới thành phố thì cũng là giữa trưa, cơm ăn qua loa, bắt đầu đi giao hàng, chạy nửa vòng quanh thành phố, thế là mấy chục km nữa. Toàn hộ kinh doanh nhỏ, người ta không dám mua nhiều, bán hết tới đâu rồi mưa tới đó, Đơn Dũng phải ngồi chực một chỗ, có điện thoại một cái là chạy ngay.
Phiền thì phiền thật, nhưng nếu dễ dàng thì người khác đã kiếm lâu rồi, làm gì tới phần y chứ? Nên vất vả thì cũng đành thôi.
Buổi tối là lúc tiêu thụ tốt nhất, nhiều khi cơm nước chẳng kịp nữa, thường tới 9 giờ mới hết việc, tiếp tục đi thêm mấy chục km nữa để về nhà.
Xe lên núi, về nhà, xe đỗ ở cửa, vận chuyển thùng hàng sau xe. Vừa vào sân thì Đằng Hồng Ngọc ra giúp, cha thì đang dọn bếp, thời gian này khách tới nông gia nhạc trừ đánh mạt chược ra thì đã không còn âm thanh nào khác.
Rỡ đồ xong, Đơn Dũng ra vòi nước trong sân để rửa mặt, lau khô mặt xong thì mẹ đã bê bát đĩa tới đặt ở bàn đá trong sân. Nhìn con trai ăn ngấu ăn nghiến, Đằng Hồng Ngọc đau lòng xoa đầu con:" Dũng này, hay là không làm việc này nữa?"
"Một ngày mấy trăm đấy mẹ, không phải đang tốt ạ? Sao thế mẹ?" Đơn Dũng hỏi:
" Mẹ thấy con vất vả quá, mỗi ngày phải chạy mấy trăm km." Đằng Hồng Ngọc thương con nói:
Đơn Dũng nghiêng đầu né tránh, rõ ràng chịu không thấu:" Con cũng muốn ở lý trong nhà lắm, nhưng mà ai cho tiền?"
"Mẹ cho." Đằng Hồng Ngọc như đưa ra quyết định gì đó, đứng dậy vào nhà, Đơn Dũng chẳng hiểu gì liền gọi cha. Đơn Trường Khánh bê bát canh ra đặt trước mặt con trai,
Đơn Dũng hỏi:" Có chuyện gì thế cha?"
"Chuyện tốt." Đơn Trường Khánh cười, giữ sự thần bí:
Lát sau Đằng Hồng Ngọc đi ra, cầm sổ tiết kiệm đưa cho con trai:" Cho con này, cha mẹ thấy con tìm một công việc ổn định vẫn hơn, không thể dãi nắng dầm mưa mãi thế này được. Mẹ nhờ chú Lôi con tìm kiếm xem có quan hệ ở cục giáo dục hoặc nơi nào đó, nếu có thể vào được trường học hay đơn vị sự nghiệp, ngoại ô cũng được, từ từ rồi điều lên thành phố ... số tiền này ..."
Chát, sổ tiết kiệm bị ném xuống bàn làm hai vợ chồng giật mình, con trai có vẻ không hài lòng:" Có mỗi chục vạn thì làm được cái gì? Con làm ba tháng mua xe còn dư một vạn. Bây giờ bỏ tiền mua việc, số tiền này mua được việc tốt không, mua cái việc kiếm lương một hai nghìn thao bao lâu mới kiếm về được? Phải nhiều hơn."
"Vậy con muốn bao nhiêu?" Đơn Trường Khánh không vui:
"Ít nhất phải một trăm vạn, tính cả tiền nhà tiền cưới vợ vào, một trăm vạn còn chưa đủ." Đơn Dũng vừa ăn cơm vừa lớn tiếng đòi hỏi:
Đăng Hồng Ngọc nổi giận vung tay tát, Đơn Dũng dù né rất nhanh cũng không né được, bị tát văng cơm ra ngoài, y vẫn tiếp tục ăn, nhìn cha mẹ đang giận không để đâu cho hết, tỉnh bơ như không nói:" Mẹ xem mẹ kìa, con tự kiếm tiền, cha mẹ không muốn, con xin tiền, cha mẹ không vui. Đừng nói là nhà mình không có, dù là có, cha mẹ cho con hết rồi thì còn làm cái gì?"
Tức thì làm mẹ đang đùng đùng nổi giận cứng người, hạ tay xuống hối hận không thôi, cha thì biết đứa con này rất có chủ kiến, thở dài:" Cha biết con lo cho trong nhà, cha mẹ chỉ có chút tâm ý đó thôi, nhiều hơn nữa thì không có năng lực rồi."
"Ai bảo ạ, nhiều năm trước cha đã là phú ông trăm vạn rồi, không thể lên núi liền mất hết nhuệ khí chứ? Con còn đang mong kiếm cơ hội để làm ăn lớn đây." Đơn Dũng khích lệ cha:
Đơn Trường Khánh lắc đầu, chưa tới tuổi cha thì con chưa hiểu đâu, có được có mất, có mất có được, cả đời cha mấy năm hạnh phúc nhất là ở trên núi.
Nói rồi quay sang nhìn vợ đầy thâm tình, Đằng Hồng Ngọc như thiếu nữ chớp mắt nhìn chồng, tư vị hạnh phúc đó làm Đơn Dũng thiếu chút nữa trào ngược dạ dày, kêu lên:" Này này này, cha, mẹ ... Hai người ngày ngày gặp mặt còn khoái món cải lương này à?"
"Cái thằng thối thây này." Mẹ nổi nóng lại vung tay tát, Đơn Dũng cười ha hả né tránh, thế là cái tát biến thành đấm lưng cho con trai:
Đơn Dũng ăn qua loa cho xong rồi trả lại sổ tiết kiệm cho mẹ, nói:" Cất đi, cất đi, mẹ có chút tiền mà cũng mang ra cho xấu mặt, đợi con kiếm vài trăm vạn rồi cha mẹ trực tiếp nghỉ hưu, bế con cho con là được."
"Không được, Dũng." Mẹ kéo tay con trai khuyên nhủ:" Con hay dở gì cũng tốt nghiệp đại học, vậy mà lại đi làm lái buôn à?"
"Không thành lưu manh là may rồi, làm lái buôn không tệ, kiếm được nhiều tiền."
"Cái thằng bé này làm sao thế, mẹ không thể nhìn con chịu khổ."
"Khổ cái gì mà khổ, ngồi nhà nghe mẹ lải nhải mới là khổ."
"Á, cái thằng nhãi này, mẹ chỉ nói thế thôi, thái độ con thế à?"
"Mẹ đừng nói nữa, đợi con vỡ đầu chảy máu cùng đường hết cách rồi mẹ hẵng nghĩ cách được không?"
Đơn Dũng ngăn cản màn lải nhải vô tận của mẹ, thấy mẹ vẫn thấp thỏm lắm, liền tăng thêm vốn liếng:" Mẹ, không phải con nói mẹ chứ, con không thể nghe mẹ mãi được. Hồi tiểu học mẹ bắt con ngày ngày đi học ngoại khóa, chẳng học được cái gì thành tích còn nát be nát bét. Lên sơ trung mẹ bắt con học tiếng Anh, học dương cầm, học thư pháp, kết quả cũng chẳng học được cái gì, ngay cả cao khảo cũng chẳng nổi. Lên cao trung mẹ lại đưa con vào trường quý tộc, mẹ không nghĩ mà xem, mẹ học có tiểu học thôi rồi vào đoàn kịch, mẹ mà sinh ra được quý tộc à?"
"À, cái thằng chết tiệt này, bản thân con không học hành cho tử tế, bây giờ lại dổ vấy cho mẹ đấy hả?" Đằng Hồng Ngọc vừa thẹn vừa giận đánh con:
Đơn Dũng cười lớn bê bát chạy mất, rửa bát xong không nói nhiều nữa, bảo con đi ngủ đây, mai còn dậy sớm, rồi đi lên gác.
Đằng Hồng Ngọc thấy con chịu khó, vừa mừng vừa không đành lòng, quay sang trách chồng:"Trường Khánh, sao anh không nói giúp em vài câu, anh đành lòng để con như thế à?"
"Em thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện đi, sợ khổ sẽ khổ cả đời. Chúng ta lo hết được cho nó à? Rốt cuộc phải dựa vào mình thôi." Đơn Trường Khánh khuyên vợ:
Đằng Hồng Ngọc hậm hực thu lại sổ tiết kiệm, rầu rĩ nói:" Đúng là ít nhật, nếu nhà hàng không mất, giờ đã mua cho nó được cái nhà to rồi, sau đó đợi nó lập gia đình, chúng ta được bế cháu sớm."
Nói xong hạnh phúc dựa vào chồng, không ngờ hồi lâu không thấy chồng đáp, vẻ mặt không tán đồng, Đằng Hồng Ngọc bị kích thích:" Sao, em nói sai à?"
"Sao em còn kém tiến bộ hơn cả con thế, chuyện gì em cũng làm hết thì nó làm cái gì? Nhà hàng của chúng ta không đổ bể mới là chuyện xấu, em đoán con sớm bị em chiều thành loại nhị thế tổ rồi." Đơn Trường Khánh thở hắt ra:
Câu này làm Đằng Hồng Ngọc thực sự nổi nóng, đẩy chồng một cái, Đơn Trường Khánh suýt ngã, thấy xung quanh không có ai, đấm mạnh vào lưng ông:" Xem ra mấy năm qua chiều hư anh rồi, dám mắng em."
Đánh chồng xong lại gọi con, nói là có lạc mới vừa rang để phần đấy, con trai ở trên lầu bực mình nói không ăn, mẹ cứ đưa lên. Lão Đơn nhìn mà chỉ biết lắc đầu, lòng lại ấm áp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận