Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 98: Nghe thổ lộ dở khóc dở cười. (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Có Lôi ca ở đâu, ở đó không còn tịch mịch.
Có Lôi ca ở đâu, nơi đó không có buồn chán.
Đến buổi trưa ăn cơm, Lôi Đại Bằng dứt khoát kéo cả Đơn Trường Căn tới ăn cùng, cơm chưa ăn xong đã có mấy phụ huynh đưa tới hai gánh rau và một sọt dưa ngọt mới hái, còn có hạnh núi và táo chưa chín, ai cũng rất nhiệt tình.
Lôi ca từ bao giờ có uy tín trong dân như thế? Hỏi chú Đơn mới biết, Lôi Ngốc đi thăm nhà học sinh, thấy nhà nào nghèo khó quá mức, hắn liền cho vay tiền, nào là tiền phân bón, tiền thuốc trừ sâu, tiền khám bệnh, rốt cuộc đã cho vay bao nhiêu thì hắn chẳng đếm, cũng chẳng nhớ. Vài chục đồng, trăm đồng với Lôi Ngốc có là cái gì, nhưng trong mắt người nhà quê, khi đang cần tiền gấp thì đó là ân tình cực lớn.
Đó cũng là nguyên nhân mà chú Đơn nửa khen nửa chê tên khốn kiếp đó. Chứ còn không à, giữa trưa hắn đòi uống rượu, nói ở nhà phải nhịn tới phát điên rồi, Tư Mộ Hiền phải đem mẹ hắn ra uy hiếp, hắn mới thôi.
Buổi chiều có tiết thể dục, năm thứ tám, Lôi ca hứng khởi đem toàn bộ dụng cụ thể dục ra, gọi đám học sinh ra sân chơi đùa, cả đám đuổi nhau hò hét náo loạn, náo nhiệt vô cùng. Học sinh các lớp khác ngứa ngáy, chửng tập trung vào học được, làm mấy người khác bực bội.
Tới giờ cơm tối, Lôi Đại Bằng chuyển vai trò từ giáo viên thể dục thành đầu bếp, hỏi mấy ngày qua ăn gì, chê mọi người ăn uống chả có gì mới mẻ. Lôi Đại Bằng gọi một đứa học sinh tới, ghé tai xúi bẩy, lát sau thằng bé trọc Ngưu Thủy Sinh dẫn đám nam sinh đi, không biết bẻ đâu ra đống ngô non, còn thêm vài quả trứng gà mới đẻ, Lôi Đại Bằng đòi Đơn Dũng làm ngô xào trứng.
Đến lúc ăn cơm thì tất nhiên hắn lại khoe khoang bữa tiệc ở Sử gia thôn ghê gớm thế nào, lúc đấu rượu mình uy phong ra sao, trước khi uống mười bát đã uống say rồi, đó còn là Say Ngất Lừa 70 độ đấy, tửu lượng đó đủ làm ba con lừa ngất ngư, lại chả làm gì được Lôi ca.
Bữa cơm hôm đó vui vẻ huyên náo vô cùng, khác hẳn với sự tẻ nhạt mấy ngày trước đó, thế nên nể mặt, bộ dạng Lôi ca sau khi ngất xỉu thì cả Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền không nói ra. Hết thảy đều như cũ, Lôi Đại Bằng tính cách khó sửa, nhưng có chút khác là, Vương Hoa Đình lại cùng Lôi Đại Bằng nói cười vui vẻ, khen Lôi Đại Bằng tửu lượng cao, hào sảng. Lôi Đại Bằng bóc cam cho cô, cô chẳng những nhận mà còn bẻ đôi chia cho Lôi Đại Bằng, làm hắn rớt hàm, đoán chừng mình đấu rượu thắng trái tim hoa khôi Đảng.
Ngược lại Vương Hoa Đình và Đơn Dũng chẳng ai nói chuyện với ai, có điều cô thi thoảng lại liếc mắt nhìn y khiêu khích, may mà Lôi Đại Bằng thần kinh quá thô, chỉ biết bốc phét, không phát hiện người trong lòng bị người khác khoét góc tường.
Càng sợ chuyện gì thì chuyện đó còng tới, ăn cơm xong Lưu Thúy Vân muốn thu dọn bát, Lôi Đại Bằng vội tranh làm, nhưng đúng lúc này Vương Hoa Đình lại dùng giọng hết sức ngọt ngào thân thiết gọi:" Đại Bằng."
Một tiếng gọi này làm xương cốt Lôi ca mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã luôn ra đất, tim Đơn Dũng vọt lên tận cổ, đến lúc rồi, y tin Vương Hoa Đình không dọa. Vương Hoa Đình luôn để ý phản ứng của Đơn Dũng nên thấy hết, càng cố ý vẫy tay:" Đi thôi, chúng ta tản bộ."
"Được, được!" Lôi Đại Bằng hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm hắn cuống
Vương Hoa Đình giục:" Đi mau, không cần cậu lo, Thủy Vân rửa bát đi, hôm nay tới cô trực nhật."
"Vậy, vậy, hay là Đản ca, chúng ta cùng đi." Lôi Đại Bằng gọi Đơn Dũng, hắn đã có kinh nghiệm ở riêng với Vương Hoa Đình đâu:
Vương Hoa Đình không cho Đơn Dũng cơ hội lên tiếng, thúc giục:" Tôi gọi cậu, không gọi anh ấy."
"Đúng, đúng không gọi anh ấy, lúc tới mẹ tôi dặn, không được chơi với anh ấy, hư người." Lôi Đại Bằng nghe ngay, còn không ngại bôi xấu Đản ca trước mặt người khác, sải bước, lắc mông, nghênh ngang sánh vai Vương Hoa Đình đi khỏi cổng trường:
Lưu Thúy Vân rửa bát mà cúi đầu cười suốt, lớp trưởng thất thần nhìn theo hướng hai người, rẩu rĩ đứng lên về phòng. Tư Mộ Hiền đợi ba người đó đi rồi mới phì cười, vừa cười một cái liền bị Đơn Dũng vung tay bợp luôn, hùng hổ mắng:" Cười cái gì, có gì mà cười."
"Đản ca, anh vô lý quá, em có nói câu nào đâu." Tư Mộ Hiền nhìn ra, Vương Hoa Đình chắc chắn cố y khiêu khích Đản ca, Lôi ca lại nghĩ mình lọt vào mắt xanh của hoa khôi Đảng rồi.
" Chướng mắt với bộ dạng cười trộm của cậu đấy, sao nào?" Đơn Dũng miễn cưỡng kiếm ra một cái cớ, sau đó bực bội đi mất, ra tới ngoài có cảm giác mất phương hướng, chẳng biết phải làm gì. Thời gian vẫn còn sớm, về cũng chẳng ngủ được, lúc này lòng bấn loạn, chẳng còn tâm tư nào đi xây bàn bóng bàn.
Thế là xuất hiện cảnh Đản ca đi loanh quanh ngoài sân như kiến bò chảo nóng.
"Mộ Hiền, hiện khuynh hướng tứ giác tình yêu đã ngày một rõ rồi." Lưu Thúy Vân nhích người tới bên cạnh Tư Mộ Hiền huých một cái nói:
Tư Mộ Hiền nhìn Đơn Dũng đi qua đi lại, nhìn Đinh Nhất Chí làm luận văn trong phòng làm việc, ghé tai thì thầm:" Nhìn thấy không, Đản ca hiện giờ rất bàng hoàng, một mặt không áp được bí thư mạnh mẽ, mặt khác không bỏ được nghĩa khí anh em, không chừng trong lòng còn nghĩ tới người khác mới do dự với bí thư, tha hồ khổ."
"Đáng đời, ai bảo không chung tình." Lưu Thúy Vân đánh giá:
" Em nói thế không đúng, không thể trách anh ấy, theo đuổi con gái giáo sư Tả ư, đó là điều không thực tế. Mà theo đuổi bí thư của chúng ta à, lại bị Lôi ca ngăn ở giữa, làm gì có ai muốn rơi vào cảnh éo le đó đâu." Tư Mộ Hiền nói đỡ cho Đơn Dũng:
"Xì, anh biết gì chứ ..." Lưu Thúy Vân chỉ chỉ vào cổ mình, kể chuyện tối qua chứng kiến:
Tư Mộ Hiền tròn mắt, bảo sao lại đánh rơi mất di động, bình luận một câu:" Thế thì đáng đời anh ấy, mới chia tách chị Tả bao lâu đâu, tưởng anh ấy là người tình cảm chứ, ai ngờ đã gian díu với bí thư ..."
Hai người đều không thông cảm với Đơn Dũng nữa, còn Đơn Dũng đang rối loạn đi hết vòng này tới vòng khác, nếu phải miêu tả tâm trạng của y lúc này thế nào thì tương tự uống say một trận, khi ngủ dậy mới phát hiện kéo vợ của bạn mình lên giường mất rồi, cô vợ kia còn sống chết muốn y chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm tất nhiên phải gánh, nhưng tình cảm anh em cũng muốn giữ, hai đằng khó vẹn toàn, tất nhiên là loạn ... đột nhiên va phải tường, Đơn Dũng ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa vấp phải cái bệ mình xây ngã lộn cổ. Thế là lên cơn, đá một phát, hận không thể đá sập luôn.
Á, cái bệ không sập, chân lại còn đau, Đơn Dũng gặp quả báo ôm chân nhảy lò cò ...
Ngược lại Lôi Đại Bằng tản bộ tới bên sông thì khác hẳn, ngực ưỡn lên cao, đầu ngửa sắp thành góc 120 độ, đi khuỳnh chân sắp trẹo luôn, bốc phét sắp chọc thủng trời. Nói mấy ngày qua không khỏe, ở nhà đọc toàn sách triết học của Ludwig Feuerbach, có điều sách của ông già nước ngoài không hay, cái gì mà bất hủ, cái gì mà linh hồn, chán chết. Lật đi lật lại không bằng sách cha hắn cất giấu, cái đó mới là hay.
Vương Hoa Đình vẫn nhớ như in bộ dạng ông Lôi hôm đó, tò mò hỏi là sách gì? Lôi Đại Bằng đáp là Kim đại hiệp tàng thư, hai cha con thích nhất là bộ Lộc Đỉnh Ký.
Lời này không phải là bốc phét.
Nhưng đó cũng không phải câu Vương Hoa Đình thực sự muốn nói, lòng cô cũng khó yên.

Bình Luận

0 Thảo luận