Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 120: Sắc hoa khuynh đảo. (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Chưa hết Lôi Đại Bằng như chuyên gia bình phẩm:" Món ăn này chơi kỹ thuật dao tỉa hoa cùng bày vẽ cầu kỳ thôi, trông màu mè, ăn chẳng đủ khẩu vị."
Tả Hi Dung mỉm cười, đúng là nói nhiều ắt có sơ hở, anh chàng này công lực chưa đủ, chắc chắn chưa ăn, nhìn cha mình cười, nụ cười có thâm ý.
Tả Nam Hạ chẳng để ý, cười nói:" Đại Bằng, không phải ai cũng có khẩu vị tốt như cậu đâu ... Theo truyền món này dựa vào nơi Tây thái hậu hồi nhỏ thường chơi, món ăn thường dùng làm ra, nguyên vật liệu đều ở đương địa Lộ Châu, cho nên trừ Lộ Châu không đâu có, lần này khách sạn Khải Lai Duyệt bỏ công lắm đấy ... Chúng ta phải cám ơn Hi Dung."
Tả Hi Dĩnh cũng cám ơn chị mình, Tả Nam Hạ lại hỏi Lôi Đại Bằng đã ăn thử:" Đại Bằng, cậu kể ra được các món ăn trong này không?"
"Không thể kể hết được, thứ này ít thấy lắm ... Đây là cúc hoa ngưu bách diệp, đây là kê tâm mẫu đơn hoa, đây là chi ma phan yêu hoa, đây là hoàng hoa phan lương bì ... Đây là cái gì vậy Đản ca?" Lôi Đại Bằng chỉ món ăn ba màu xanh hồng lục:
Đơn Dũng tiếp lời:" Xuân diệp hồng sâm ti, còn món kia là liễu như phan hòe hoa, mỗi món đều có hoa, dù là loại nguyên liệu không có hoa cũng có thể dùng kỹ thuật khắc hoa bù đắp."
Đúng là hết sức đẹp đẽ, riêng bảo tháp ở giữa đã đủ bắt mắt, huống hồ là sáu món ăn tạo hình đủ các loại hoa xung quanh. Tả Hi Dĩnh thích nhất hai món mà Đơn Dũng giải thích, hình món ăn được xử lý rất tốt, râu sâm và lá xuân quấn vào nhau thành lá xanh hoa đỏ, tơ liễu và hoa hòe tạo ra hình phù dung trồi lên mặt nước, đẹp tới mức làm người ta không đành lòng phá hoại.
Tả Hi Dĩnh mời mọi người, đặc biệt chiếu cố cô em gái, định gắp thức ăn thì không ngờ Đơn Dũng đã đi trước một bước, tựa hồ cũng biết phải gắp gì, cô đưa mắt nhìn đánh giá.
Khẽ cám ơn một câu, Tả Hi Dĩnh cẩn thận gặp tơ liễu xanh non, định ăn thì Đơn Dũng nhìn mình chằm chằm, cô không ăn nữa, làm ra vẻ muốn đặt đũa xuống, tức giận rồi. Đơn Dũng quay đầu sang một bên, nhưng khóe mắt vẫn nhìn, Tả Hi Dĩnh cười trộm, cô làm ra vẻ vậy thôi.
Nghe cha nói những thứ rau củ đồng hoang lề đường trước kia nay đã thành nguyên liệu chính của món ngon, Tả Hi Dĩnh nghe hứng thú, khẽ cắn tơ liễu, hơi đắng, môi cong lên. Đơn Dũng nói nhỏ, không ăn không rõ vị ngon của nó, đầu tiên là đắng, sau đó dư vị kéo dài, Tả Hi Dĩnh lại thử một miếng nữa, từ từ nhấm nháp rồi cũng gật đầu, đúng là càng ăn càng có vị. Đơn Dũng lúc này chẳng còn tâm tư ăn nữa, nhìn Tả Hi Dĩnh hé môi hống đưa răng trắng cắn món ăn, cô gái thích món chay thanh đạm, nhã trí thì tính cách đa phần điềm tĩnh, thực sự phù hợp với dung mạo của sư tỷ.
Không phải ai ăn món ngon cũng thoải mái, ít nhất Lôi ca không thoải mái, nếm thử một ít rồi đặt đũa, hắn thích ăn bát to cắn miếng lớn, chịu không nổi món hoa nhạt như nước này. Tả Nam Hạ khuyên:" Đại Bằng, thích ăn không phải chuyện xấu, nhưng phải biết tránh tác dụng phụ của ăn uống, chưa chắc cá thịt cùng với món đại bổ mới là ngon, món chay chiếm thành phần không thấp trong các món ăn."
Hàm ý là khuyên y chú ý hình thể, nhìn hắn là biết tác dụng phụ của ăn uống không nhỏ. Lôi ca cười hì hì ưỡn cái bụng đã kề sát mép bàn, đáp:" Bác, nếu mình ăn mà không thấy ngon thì sao còn gọi là món ngon nữa."
Ồ, thú vị đấy, Tả Nam Hạ gật gù tựa bị thuyết phục:" Có lý, có câu trà vô thượng phẩm, vừa miệng là quý, đặt vào món ăn cũng hợp lý." Nói rồi quay sang Đơn Dũng đã đặt đũa hỏi:" Sao vậy Đơn Dũng, cũng không hợp miệng kén ăn của cậu à?"
"Bác Ta, đây là món khai vị, cháu phải để bụng chứ." Đơn Dũng cười:
Tả Hi Dung nghe vậy tựa hồ cũng hứng thú với y, thuận miệng hỏi:" Đơn Dũng, sớm nghe cha và em gái tôi nói cậu rất có tâm đắc với ẩm thực, món Thái hậu thập tam hoa này thế nào?"
"Đương nhiên là tốt, nhà hàng bình thường làm gì có kỹ thuật này, còn cả chọn nguyên liệu, tơ liễu và lá xuân đều không đúng mùa, muốn giữ được tốt như vậy phải có thực lực." Đơn Dũng nói, hai thứ này giữ được tới giờ trừ khi có thiết bị bảo quản giữ tươi, phải khách sạn lớn mới có,
Chắc là cảm nhiễm từ người cha ẩm thực gia, Tả Hi Dung cười nói:" Mới có sáu hoa, hoa còn lại không phải dùng kỹ thuật đâu nhé, cậu đoán xem."
Tả Nam Hạ cười ha hả:" Con đố cái gì thì có thể làm khó được Đơn Dũng chứ nói tới đặc sản Lộ Châu thì hẳn cậu ta thuộc lòng."
"Số còn lại là Thái hậu đậu hoa kê, hà hoa đôn giáp ngư, trân châu bái trừu hoa, tuyết hoa quái hải sâm, nam qua bách hợp hoa, thêm một mon đông qua đôn thái hoa ... Đúng là đều lựa chọn nguyên liệu đương địa, mỗi món có hoa ..." Đơn Dũng giải thích kỹ từng món:
Tả Hi Dĩnh xen vào:" Hình như còn thiếu một."
Đúng thế, mới mười hai thứ hoa, món cuối Tả Nam Hạ không nói, để cơ hội cho Đơn Dũng, Đơn Dũng nói:" Món cuối là canh tử sâm địa hoa, đây là một loại nhân sâm đặc biệt của Lộ Châu, được gọi là tử đoàn sâm, về sau tuyệt tích rồi, không chỉ sâm mà cả địa hoa cũng không dễ tìm."
"Địa hoa là gì?" Tả Hi Dĩnh tò mò:
"Nó vốn là thực vật loại nấm mọc lên ở nơi ẩm thấp sau mưa, ở đây gọi là địa nhĩ, cũng có người gọi là địa hoa, thường có màu ô liu, nhưng ở Lộ Châu có màu lục lam, rất hiếm. Mỗi năm chỉ sau mưa xuân mới có." Đơn Dũng nói rõ hơn:
Bí mật trong đó làm hai cô gái nghe tới bất ngờ, một loại thực vật cũng có thể nói ra nhiều điều đặc sắc như thế. Tả Nam Hạ tán thưởng bổ sung:" Thứ này có rất nhiều cái tên, địa nhuyễn, địa mộc nhĩ, địa tiên, nham y, kể không hết. Nhưng ban đầu gọi là tiên thái, trong Bản thảo cương mục gọi là địa đạp cô, trong Dã thảo bác lục còn có cái tên mang chất thơ là bát tiên mễ. Phân bố rất rộng trên thế giới, nhưng qua Lộ Châu liền trở nên đặc thù, có màu lam, cho nên rất hiếm, được mang vào Thái hậu thập tam hoa, trở thành hoa chủ chốt. Đáng tiếc nó cùng tử đoàn sâm tuyệt tích, món này e không bao giờ xuất hiện nữa."
Giọng nói chứa muôn vàn tiếc nuối của một thao thiết với món ăn, Tả Hi Dung nói với em gái:" Thấy chưa Hi Dĩnh, cha rốt cuộc cũng tìm được tri âm."
Cả bàn đều cười, qua ba tuần rượu, món nóng cũng được đưa lên, vừa rồi nghe kể hấp dẫn như thế, Lôi Đại Bằng cũng chú ý, nhưng mà lục hoa mà Đơn Dũng kể đều trông chẳng ra sao, gà hầm, ba ba, chân giò, hải sâm và món nam qua bách hợp mà hắn không thích. Lôi Đại Bằng gắp miếng chân giò to ăn thử, càu nhàu:" Đản ca, đâu hay ho như anh nói, cũng chỉ thế mà thôi, ngon hơn nơi khác một chút, chẳng đã bằng món chim sẻ của chúng ta."
"Chưa chắc đâu, Đại Bằng, trong này cũng có chim sẻ." Tả Nam Hạ nổi tính trẻ con trêu Lôi Đại Bằng, chỉ đậu hoa kê:" Đây là chim sẻ lớn đấy."
Mọi người cùng cười, Tư Mộ Hiền không nhìn ra bí ẩn trong đó, Đơn Dũng nếm thử:" Mọi người không phát hiện trong đậu hoa kê ngay cả đậu hoa cũng không có à? Vậy đậu hoa đâu rồi?"
Lôi Đại Bằng cũng ăn:" Đúng, không có đậu hoa nhà hàng lớn toàn thích lừa đảo."
Tả Hi Dung nhìn ra rồi, trong ba anh em này phải chia ra biết ăn và hiểu món ăn, thế nên nhìn sang Đơn Dũng, đây mới là người thực sự hiểu ăn uống :" Vậy cậu nói xem, đậu hoa đâu rồi?"
Mình đang sốt cao, hai mắt mờ hết cả, chẳng nhìn rõ, nếu còn sót nhiều lỗi chính tả, mọi người thông cảm nhé.

Bình Luận

0 Thảo luận