"Ha ha ha ha, ha ha ha." Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền cười ngả ra sau, suýt thì ngã. Vương Hoa Đình đang ngậm "bào ngư" trong miệng, vừa nhai được mấy miếng, nghiêng đầu sang phun cả vào người Lôi Đại Bằng. Lôi Đại Bằng chẳng giận, còn cười to hơn.
Vương Hoa Đình đứng bật dậy dậm chân, chỉ ba tên khốn kiếp , vừa tức vừa thẹn: "Các cậu, các cậu ... Đồ xấu xa, vào hùa lừa tôi hả?"
"Xin bạn đó, bọn này có mời đâu, bạn tự ăn mà ... Bạn nghĩ quái kim tiền là gì, dái lừa trước kia được gọi là thịt đồng tiền." Đơn Dũng cười chảy nước mắt, thấy Vương Hoa Đình có vẻ giận lắm rồi, ra hiệu mấy thằng khỉ kia không cười nữa, nghiêm túc giải thích:
"Vì sao mình nói món ăn này là đăng phong tạo cực rồi, mọi người xem. Về màu sắc, có màu đỏ, trắng nõn, đó là sắc màu dục vọng; về hương vị, mọi người ngửi đi, đã áp đảo hương vị các món khác. Nói về ưỡng, thứ này là cực phẩm bổ âm tráng dương, không phải nói nữa ... Quan trọng là hình và ý. Bí thư, không phải là bọn tôi cố ý trêu bạn, anh em chúng tôi thường thảo luận, món ăn này có sắc thái dục vọng và mùi thơm khơi gọi, thêm vào món vật chứa cổ hám ý ám thị đã truyền tải hết ẩn ý trong đó. Đây chính là văn hóa ẩm thực chân chính, gồm sắc, hương, vị, hình, ý, dưỡng ... Lên tới đăng phong tạo cực. Bằng món này, không đóng giả con rể, đừng mơ nếm thử được. Lần đầu tiên tôi nghe thấy món này là ba năm trước, một ông chủ mỏ than Sóc Châu mời khách quý, chuyên môn mời đầu bếp Đức Châu tới Lư Viên làm món này, chi phí mấy vạn."
Lôi Đại Bằng đặt bang xuống, nhìn cái hũ, đầu lóe sáng:" Í, Đản ca, anh mà không nói thì em không nghĩ ra đâu, cái này đúng là giống ..."
Giống cái gì ở trước mặt Vương Hoa Đình, hắn không dám nói, Đơn Dũng như cố tình kích thích Vương Hoa Đình:" Nói thô tục một chút thì giống cái dương vật, nói văn nhã mà nói thì là sinh thực khí giống đực, món ăn và vật đựng đều biểu đạt một ý cảnh .... Bí thư, món này bạn không ăn được, ăn thứ khác đi."
Vương Hoa Đình có chút quẫn bách, có điều thật lạ, cô không cảm thấy buồn nôn, thấy Đơn Dũng cố ý khích bác mình, hừ mũi một tiếng, trở nên kiêu ngạo, múc thêm một bát, ăn rất thản nhiên. Giờ thì Lôi Đại Bằng không dám nói bị sốc, hoang mang lắm, mình văn nhã thì mở mồm ra hết bị mắng lại bị ngăn cản, Đan cả nói thẳng ra là cái dương vật thì lại không sao.
Giới hạn đã bị đột phá rồi là không sợ gì nữa, Vương Hoa Đình giống như giận dỗi, món nào cũng dám ăn, được cái mùi vị ở đây đúng là ngon. Ăn một lúc cô mới nhớ ra vừa nãy phun hết vào người Lôi Đại Bằng, xấu hổ lấy khăn giấy đưa hắn, tên này còn hớn hở:" Không sao, không sao ... Ăn mau lên, đừng để người ta phát hiện con rể giả thì phiền."
"Không phiền, cùng lắm là để cậu lại trừ tiền cơm thôi." Đơn Dũng cười, vẫn thong thả tận hưởng hết hương vị của món ăn:
"Anh nói chất lượng của em quá tệ, ngay cả tiền bữa cơm cũng không bằng mà, khẳng định không lấy em ra trừ tiền đâu." Lôi Đại Bằng tự tin nói:
Đơn Dũng nhìn Vương Hoa Đình trêu chọc, giờ mới để ý, cô gái này hôm nay thật hút mắt, chiếc áo bó trắng tinh, khoác thêm chiếc áo gió có mũ xám tro, phối hợp với chiếc quần jeans, tôn vinh từng đường cong quyến rũ chưa quá nổi bật nhưng bừng thanh xuân, tặc lưỡi:" Vậy thì chỉ còn cách để bí thư của chúng ta lại thôi."
"Sao được, có mà anh với Hiền đệ ấy." Lôi Đại Bằng không vui:
Tư Mộ Hiền sầm mặt:" Đại Bằng, cậu quá không coi tôi là bạn rồi đấy."
Vẫn là Đơn Dũng có cách, nghĩ ra phương án tốt hơn:" Đại Bằng, hay là để cả cậu và bí thư lại."
"Ừ, thế thì còn được." Lôi Đại Bằng nghĩ một lúc, không ngại ở lại cùng Vương Hoa Đình trừ tiền cơm, thế là hai tên xấu xa kia cười khùng khục.
"Á" Đơn Dũng bất thình lình bị dẫm chân, cúi xuống chỉ thấy chiếc giày da đang dẫm lên chân mình ... Vương Hoa Đình tới báo thù rồi, vậy mà bề ngoài như không có gì, mỉm cười đoan trang, tựa đang hỏi có đau không?
Thế là Đơn Dũng kêu cũng không được, không kêu cũng không được, y vừa có hành động, không ngờ Vương Hoa Đình rời chân đi ngay, ân cần đưa khăn giấy cho Lôi Đại Bằng làm hắn mừng phát run. Đơn Dũng kiềm chế ngay, nếu phát tác, Lôi Đại Bằng khẳng định sẽ bị lấy ra làm lá chắn
Đôi mắt trong sáng, dáng vẻ ngây thơ vô tội hết sức khả ái, cứ như một cái dẫm kia chẳng phải của cô, ý cảnh đó chẳng kém món canh. Tư Mộ Hiền tinh ý phát hiện ra manh mối, cười thầm cái tam giác tình yêu này chẳng biết tương lai giải quyết thế nào. Chỉ có mỗi Lôi Đại Bằng là chẳng mảy may biết chuyện gì, vừa uống rượu vừa sắn tay muốn chơi đoán đó với anh em.
Không ngờ đóng giả con rể ăn uống không dễ dàng, chơi chưa tận hứng đã có chuyện xảy ra. Ba anh em vừa sắn tay chơi vài lượt, Vương Hoa Đình cứ như cố ý chuốc say Đơn Dũng rót hai bát rượu lớn, ngoài lều nghe thấy tiếng moto rồ rồ, biết là chiếc xe của Sử thiếu gia. Chớp mắt thằng nhóc cao lớn đó xông vào lều nói to:
"Anh Đơn ... Chị em tìm anh, đã bảo ăn xong là đi ngay, sao lại còn uống nữa? Uống say rồi thì đợi ai khiêng? Đừng nói là em đưa các anh vào đấy ... Đi mau, sắp tới trưa rồi, lát nữa cha em sẽ dẫn khách tới đấy ..."
Nghe vậy mọi người biết thời gian đóng giả con rể hết rồi, chuồn mau, nếu không người ta phát hiện không tới mức phải ở lại rửa bát trừ tiền cơm, nhưng bẽ mặt là cái chắc, có khi còn ăn đòn.
Chuyện nói tới là tới, ngay sau đó điện thoại của Đơn Dũng reo vang, quả nhiên là của cô con gái Sử gia, bảo bảo người đi mau, lộ ra khó ăn nói. Lôi Đại Bằng lại còn thu dọn mấy miếng xương sườn chưa ăn hết, Sử thiếu gia ra tới cửa còn dặn :" Anh Đơn đừng có nói cho chị em về cái nỏ nhé."
Nói xong là vội vàng chạy lên xe đi ngay, bốn người rời lều, từ xa chào hỏi viên quản lý kia, ra sức chạy ra ngoài, chạy được một đoạn mới quay đầu nhìn, phát hiện giữa mười mấy cái lều đã lập lên bếp, không ít người ăn mặc kiểu đầu bếp ra vào.
May mà chưa lộ tẩy, tất cả hú hồn. Lôi Đại Bằng giang tay đón gió rất khoan khoái, lại xoa bụng:" Đản ca, không phải anh gian díu với chị thằng nhóc đó chứ, không thì làm sao lại tìm anh?"
Tư Mộ Hiền cười khùng khục, Vương Hoa Đình má đỏ hây hây, hơi rượu bốc lên có chút chếnh choáng, ăn nói cũng chẳng giữ gìn như thường ngày nữa, giọng chua chua :" Ôi, nói không chừng là có đấy."
"Đúng, chắc chắn là có." Lôi Đại Bằng nhấn mạnh:
"Đơn Dũng, nếu không bọn tôi về trước, tránh quấy nhiễu anh và Sử tiểu thư." Vương Hoa Đình trêu:
Bình thường ba anh em với nhau nói gì cũng được, chẳng phải kiêng kỵ, có điều thêm vào Vương Hoa Đình, có lời gì cũng không nói ra được. Đơn Dũng chẳng thèm chấp, cãi lại với một ngốc một say này càng phiền. Khi bọn họ tới gần xe, Đơn Dũng đột nhiên phanh gấp, cứ như thấy chủ nhiệm lớp, ngoan ngoãn hẳm
Ba người kia đang chẳng hiểu gì liền nghe tiếng quát:" Đơn Dũng, đi đâu đấy? Lại đây!"
"Chị Sử, đợi tôi lấy quà đã." Đơn Dũng đáp:
"Nhanh lên, cha tôi tìm cậu, tháng trước không thấy cậu tới." Người từ trong đám đông đi ra, giọng là nữ, âm thanh còn thô hào hơn cả Lôi Đại Bằng:
"Tôi xuống quê thực tập." Đơn Dũng mở cốp sau xách hai vò rượu, cười lấy lòng:
Người kia tới gần, Sử tiểu thư trong truyền thuyết đã lộ diện, Lôi Đại Bằng, Tư Mộ Hiền bất giác nhường đường, Vương Hoa Đình thì né sớm rồi. Người này cao tới trên mét tám, tóc ngắn tới tai, mày rậm mắt to, mũi lớn miệng rộng, uy vũ vô song ... Không đúng, không đúng, hình dung về một cô gái thế là không đúng, có phải tả Trương Phi đâu, cơ mà tướng mạo của vị đại tỷ này chỉ có thể hình dung như thế.
Chợt nhớ câu chuyện về đám thổ phỉ hùng cứ ở đây trước giải phòng, cả đám hiểu ra, thổ phi té ra trông thế này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận