Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 99: Nghe thổ lộ dở khóc dở cười. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Hai người men theo sông nhỏ, đi tới ngọn núi thấp bên thôn, thôn trung tâm của xã Tróc Mã nói nhỏ không nhỏ, nói lớn chẳng phải lớn. Men theo con đường này còn có bảy tám thôn hành chính, mười mấy thôn tự nhiên, nơi này cách Sử Gia Thôn chỉ mấy ngọn núi thôi, tính theo đường thẳng cách không tới 20km, nhưng chênh lệch giàu nghèo như trời với đất. Đứng lên đồi nhìn xuống, nửa số nhà trong thôn đắp bằng đất, trường học là kiến trúc tốt nhất trong thôn.
Nhắc tới Sử Gia Thôn, máy nói của Lôi Đại Bằng mở ra, thao thao bất tuyệt, khen Sử Bảo Anh, Sử Bảo Quý không ngớt, nói Sử thiếu gia nhất định muốn nhận hắn làm anh, nói ông chủ Sử nói ai uống được mười bát Say Ngất Lừa thì đầu là hảo hán.
Vương Hoa Đình kiếm cơ hội ngăn lại đề tài đâu đuôi không ăn khớp của Lôi Đại Bằng, cứ thế này chẳng biết lan man tới bao giờ, vì thế cô hít sâu một hơi, quyết định đi vào chủ đề chính, uyển chuyển nói:" Đại Bằng, tôi có chuyện này muốn nói với cậu, nhưng tôi không biết nói thế nào."
"Mở miệng ra mà nói là được, không biết nói là sao, chúng ta có gì mà ngại?" Lôi Đại Bằng hết sức thẳng thắn hiển nhiên:
Vương Hoa Đình cười khổ, một tháng tiếp xúc đủ biết đây là anh chàng ngốc mà thành thật, thương hại sự nhiệt tình chân thành của hắn, không muốn hắn tổn thương, châm chước mãi mới nói:" Thực ra, con người cậu làm bạn rất tốt."
"Đương nhiên rồi, làm người phải trọng nghĩa khí, cha tôi dạy thế." Lôi ca vỗ ngực:
"Tôi nói, hai chúng ta không có khả năng phát triển thành quan hệ bạn trai bạn gái ... Tôi không chê cậu đâu, thực ra trong lòng tôi có ... Tôi nói thẳng nhé, tôi có người trong lòng rồi." Vương Hoa Đình ngập ngừng mãi, rốt cuộc chọn phương thức nói chuyện thẳng thắn, cô không chịu nổi không khí ngượng ngùng thiếu thoải mái này:
Chuyện trong dự liệu xảy ra, gương mặt hưng phấn của Lôi Đại Bằng ảm đạm dần, đầu gục xuống, bụng thu vào, cả người như co rút lại, ngồi bịch xuống đất. Vương Hoa Đình nhìn mà tim thắt lại cũng vội ngồi xuống theo, định an ủi, không ngờ Lôi Đại Bằng nói:" Tôi biết, tôi biết lâu rồi, biết trong lòng bạn chỉ có hắn.
Vương Hoa Đình không dám nói nữa, ngây ra nhìn Lôi ca đột nhiên trở nên tang thương, chẳng lẽ đây là người đại trí giả ngu, sớm nhìn ra tâm tư của mình.
"Hắn cao lớn hơn tôi phải không?" Lôi Đại Bằng ủ rũ nói:
Vương Hoa Đình gật đầu.
"Hắn đẹp trai hơn tôi chứ gì?" Lôi Đại Bằng thống khổ nói:
Vương Hoa Đình muốn khuyên nhủ lại thôi, dù sao nói ra rồi, đây là chuyện sớm muộn, cứng rắn gật đầu, cô trì hoãn chuyện này quá lâu, lâu hơn nữa cô sẽ không biết phải xử lý thế nào.
"Không sao, bạn không cần an ủi tôi, chuyện vốn là giả, tôi không coi là thật."
Lôi Đại Bằng nói vậy chứ rõ ràng là ra vẻ vậy thôi, hít mũi thật mạnh ngăn nước mắt chảy xuống:" Tôi biết mọi người đều thấy tôi ngốc, cha tôi trách mẹ tôi, mẹ tôi thì trách cha tôi .... Nhưng tôi chưa bao giờ trách cha mẹ mình, tôi thấy mình rất tốt, tôi biết bạn không có khả năng thích tôi. Trong số nữ nhân, trừ mẹ tôi, mẹ nuôi tôi thì không ai thích tôi, kỳ thực tôi chỉ muốn tìm người thích mình ... Dù là giả, dù là lừa tôi cũng được."
Lời nói hết sức xúc động, hết sức thê lương, ngay cả Vương Hoa Đình cũng hối hận vì phá hoại chút mỹ hảo trong lòng hắn. Giờ cô đã hiểu vì sao Đơn Dũng lại khó xử như vậy, vì trong tim Lôi Đại Bằng không chưa được nhiều người, nghĩ thế cô nắm lấy bàn tay mũm mỉm của Lôi Đại Bằng:" Chúng ta làm bạn đi, tôi thấy nếu ai được làm bạn với cậu thì đó là điều may mắn nhất, nhìn xem đám trẻ con trong trường thích bạn thế nào."
Lôi Đại Bằng rụt tay lại, đứng dậy, rất hào sảng nói:" Vốn là bạn mà, có gì mà làm với không làm, bạn coi tôi là bạn, tôi còn có thể coi bạn là người ngoài sao?"
Vương Hoa Đình bất giác đứng lên theo, Lôi ca làm động tác giãn ngực, buồn bực tan đi quá nửa, có lẽ căn bản không hi vọng gì vào diễm phúc này, nên nuỗi buồn không kéo dài, phất tay:" Đi thôi, về trường thôi, dù sao chúng ta có tâm tình dưới ánh trăng cũng không xứng đôi, bạn không thiếu thoái mái thì tôi cũng thấy không thoải mái. Mẹ tôi nói, đợi tôi tốt nghiệp sẽ mua Audi cho tôi, có tiền có xe rồi, lo gì thiếu gái theo đuổi."
Câu này cũng đúng, Vương Hoa Đình mím môi cười đuổi theo, vốn là chuyện rất khó xử, giờ mới nhận ra Lôi ca là người rất thoáng đạt, cô vẫn còn chút không yên tâm:" Bạn sẽ không làm gì người tôi thích chứ?"
"Không, bạn coi tôi là người thế nào vậy?" Lôi ca không bị tình cảm níu kéo nữa, nói thẳng:" Có điều không phải tôi nói bạn chứ, con mắt bạn kém quá, ai không thích, lại thích cái loại đó. Đẹp trai một chút, nhưng cả ngày hắn đeo mặt người chết, cười cũng không biết cười. Có tài thì có tài đấy, nhưng đem làm cơm ăn được không? Còn vênh váo, chả ai coi hắn ra gì, hắn lại tưởng mình ghê gớm ... Hừ, tôi nhìn thấy hắn là tức."
Vốn tưởng cậu ta đã thoáng đạt, giờ lại vào ngõ cụt rồi ... Cơ mà, nghe không giống người trong lòng Vương Hoa Đình, Lôi Đại Bằng đâu thể hình dung anh ấy như thế, vội ngăn hắn lại:" Đại Bằng ... Cậu, cậu nói ai thế?"
"Thì lớp trưởng Đinh Nhất Chí chứ ai." Lôi Đại Bằng dài giọng khinh miệt:
Vương Hoa Định ợ một tiếng, không nói ra nổi câu nào, một người chưa giải quyết xong, lại thêm một người nữa ...
Lôi ca mười phần mười đã nhận định lớp trưởng vừa đẹp trai, vừa có tài là tình địch của mình, từng là cô gái chung tình lại lừa hắn lâu như thế, làm hắn vừa nuối tiếc, vừa lưu luyến, lại có chút tức giận, nhịn không được, nói thẳng luôn:" Bạn lấy làm lạ vì sao tôi biết phải không, tôi xem trộm nhật ký của hắn, bạn biết hắn viết gì không, hắn viết hắn trằn trọc không ngủ được, hắn nhớ bạn tới thần ... Thần quỷ điên đảo? Không đúng, sao cái câu này quái thế."
"Là thần hồn điên đảo, cái đồ ngốc." Vương Hoa Đình đính chính:
"Đúng, là thần hồn điên đảo, bạn cũng biết à?" Lôi Đại Bằng ngạc nhiên:
Muốn giải thích cũng không giải thích nổi, Vương Hoa Đình tức tối muốn bỏ đi, nhưng lại nghĩ, nếu mình bỏ đi thì trong mắt Lôi ca sẽ thành bị vạch trần bí mật nên thẹn quá hóa giận.
Cô muốn nắm tóc hét thật to phát tiết bức bối trong lòng.
"Hắn nói bạn là Tử La Lan trong mộng của hắn, bạn nói với hắn lý tưởng của bạn thành viên chức ngoại giao đúng không? Cho nên bạn nỗ lực học ngoại ngữ, hắn cũng học theo ... Hắn nói hắn hẹn bạn tới quảng trường nhà tư tưởng trong trường, bạn đồng ý làm hắn hưng phấn cả đêm không ngủ được ... Con mẹ nó, cái thứ gì vậy chứ? Ngày ngày ăn bánh bao chay với dưa muối, đến thịt cũng không nỡ ăn, trong túi không có nổi mười đồng mà đòi tán gái, lại còn tán cô gái lão tử thích."
Lôi Đại Bằng nổi nóng, bới móc lớp trưởng, hắn ngủ cùng phòng với tên người chết đó vô tình biết được, đây là bí mật hắn che giấu lâu nhất, từ khi biết bí mật này hắn biết mình không đấu được tình địch, nên nói xấu cho sướng mồm.
Còn Vương Hoa Đình muốn đính chính lại không dám đính chính, muốn xen vào lại không xen vào được, nghe tới đỏ mặt tía tai, cô hoàn toàn không có thiện cảm gì với chàng lớp trưởng quy củ nghiêm túc quá đáng ấy. Hai người vẻn vẹn tiếp xúc ở mặt học tập và công tác hội sinh viên thôi, đôi khi khó tránh khỏi cùng nhau tán gẫu về tương lai, nhưng qua giọng điệu của Lôi ca liền biến thành gian tình. Càng nghe càng chướng tai, cô bí thư mạnh mẽ quay về, quát:" Thôi đủ rồi. Cậu làm sao thế à, xem trộm bí mật của người khác, không thấy thiếu đạo đức à?"

Bình Luận

0 Thảo luận