Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 163: Chuyện cũ như sương khói. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 14:57:08
Đào Đào không chỉ là cô gái đáo để biết nhìn mặt đoán ý, còn rất từng trải nữa, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang chìm vào hồi ức dịu ngọt của Ninh Giai: "Sinh nhật, hoa hồng, cảm động … sau đó liền hiến dâng hả, té ra còn là tình nhân đêm đầu của em nữa phải không?"
Đoán trúng rồi, Ninh Đào sực tỉnh, cong cớn nói:” Phì, Đào Đào, chị là đồ lưu manh, có tin em dụ dỗ bạn trai chị không?"
"Hì hì, đừng lấy chuyện đó ra dọa chị, chị còn đang muốn đổi bạn trai đây, em thích vui vẻ chút thì tùy."
Hai cô gái cười không dứt, lái xe thẳng tới sân bay, đón bạn trai Đào Đào. Tới sảnh chờ bay, người bạn trai từ xe tới còn không quên tặng bó hoa hồng, hai người ôm nhau lãng mạn. Nhìn đôi tình lữ đó, Ninh Giai hồi tưởng lại thời cao trung ngây thơ, cô từng bị một bó hoa hồng làm cảm động không thôi, chỉ có điều cảnh còn người mất, người tặng hoa hồng khác biệt quá lớn so với tưởng tượng, làm trong cô chỉ còn thương xót, không còn rung động và lãng mạn nữa.
À phải, quên SĐT của anh ấy, Ninh Giai đột nhiên nhớ ra một sơ xuất lớn, có điều cũng không tình là sơ xuất, anh ấy sẽ gọi điện cho mình thôi, nhìn bộ dạng của anh ấy thì sống không như ý lắm.
Hồi ức tràn ngập trong lòng, Giai Giai nghĩ liệu có nên giúp anh ấy không, nhưng nhìn thấy bạn trai Đào Đào như tài tử điện ảnh ôm vai bạn gái đi tới, ý nghĩ kia bị dập tắt ngay. Nếu đưa Đơn Dũng vào vòng tròn của mình, để người ta biết mối tình đầu của mình là tên bán thịt lừa, mình sẽ thành trò cười.
Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.
Ninh Giai đi tới cười nói trêu Đào Đào, rời sân bay, bỏ lại ký ức sau đầu.
...... ….
Mân mê tấm danh thiếp ghi hai hàng chữ Trung - Anh còn thoang thoảng mùi thơm Công ty quản lý người mẫu Duy Đa Lợi, giám đốc kế hoạch, Ninh Giai.
Người và người khác biệt thật lớn, Đơn Dũng nhìn trang phục không khác gì mấy tiểu thương bán hàng rong ngoài đường, lại nhìn đống thịt lừa tỏa mùi thơm sau xe, dùng danh thiếp gãi má, lại mân mê. Chất liệu danh thiếp rất trơn, như gò má y, bờ vai, cặp mông, còn có cả bầu vú non mềm mà y từng vuốt ve, hồi ức ấy làm y không khỏi run tay, hai người từng làm chuyện hoang đường.
Trời tối đen, chân tay luống cuống, lòng vừa thấp thỏm vừa nóng ruột, quần áo sột soạt, đêm đầu tiên vừa khẩn trương, vừa hưng phấn, vừa sợ hãi. Chỉ nhớ Ninh Giai kêu đau, sau chuyện đó mấy ngày, hai người lại lén lút âu yếm, cứ sờ tới chỗ đó lại kêu đau...
Đúng vậy lần đầu tiên tuy đã phai nhạt, nhưng sẽ không quên, nó ở đâu đó trong tim, lúc vô tình sẽ phát hiện, nó rõ ràng như thế.
Danh thiếp, tiền và ánh mắt thương xót, cuộc trùng phùng sau nhiều năm chẳng mang tới niềm vui chỉ có tự tôn bị tổn thương, trái tim nhói đau, hồi ức mỹ hảo chỉ còn lại chua xót.
Công ty quản lý người mẫu à? Đơn Dũng không hiểu lắm về nghiệp vụ này, cách nghề như cách núi. Nhiều năm qua đi rồi, mỗi người một phương, đều có cuộc sống riêng, chuyện hoang đường thời niên thiếu hẳn đều bị chôn vùi trong ký ức. Đơn Dũng cất danh thiếp vào ví, bỏ hình bỏ ngày một rõ ràng qua sau đầu, không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư, chẳng có tinh lực đi nghĩ mấy cái đó, hiện giờ y cũng có cuộc sống của mình.
Xem đồng hồ, khởi động xe đi về phía bắc, chuyện làm ăn lại bắt đầu.
Đầu đường Liên Hoa, Đơn Dũng thò đầu ra gọi:" Anh Tống, giờ rỡ hàng cho anh nhé?"
Cổng chợ nông sản Tử Phường, Đơn Dũng từ xa gọi:" Chú Kỳ, nếu không đủ bán thì gọi điện cho cháu nhé, cháu ở gần đây thôi."
Bệnh viện Tây Thành, Đơn Dũng nhảy xuống xe chào mời:" Anh Cao, để cho anh vài cân nhé, em không còn nhiều đâu."
Cho dù là một số người không đặt hàng trước cũng bị sự nhiệt tình của y làm cảm động mua ít nhiều, cũng có người xua tay không cần, Đơn Dũng chẳng buồn, lái xe tới chỗ khác chào hàng.
Sạp hàng đều biết bán thịt lừa không dễ, chủ yếu là giá cao, thịt sống hơn 30 đồng một cân, thịt chín hơn bốn mươi đồng. Còn loại thịt ngâm này bán lẽ trên 50 rồi, vốn lớn là lãi thấp, đừng nói lái buôn, dù là người bán lẻ cũng sợ hàng tồn, sạp bán tốt cùng lắm đặt mười cân, trừ khi là nhà hàng có thiết bị đông lạnh mới dám lấy nhiều hơn.
Thêm vào Lộ Châu này chính là quê hương thịt lừa, chủng loại thịt hơn mười thứ, nào muối, nào ngâm, nào khô, nhà hàng có tiếng cũng mười mấy cái. Danh tiếng Sử Gia Thôn sở dĩ tốt, một là do nguyên liệu, hai là do chế biến, nhưng ngon tới mấy thì một người bôn ba cũng không có sức cạnh tranh.
Đơn Dũng ăn qua loa bữa tối, nhìn trên xe còn gần trăm cân, lại chạy về đường Hoa Phong, nếu bạn không hết , thừa một cân là mất lợi nhuận mười mấy cân rồi.
Hết cách, chỉ đành đi xa một chút, tìm nhiều sạp hơn để bán. Phố đã lên đèn, một người một xe, Đơn Dũng như mọi khi, qua lịa nhà hàng, quán cơm, sạp lưu động, quán bia ...
Thịt giảm dần, một ngày cũng từ từ qua đi.
…… …..
" Cân miếng kia cho tôi."
"Vâng."
Một sạp hàng bên cạnh chợ giao dịch nông sản Tử Phường, khách hàng tới, Lão Kỳ hớn hở đặt miếng thịt lên cân:" Hai cân hai .. Kế toán Trương, nhà máy anh có mà, sao phải tới quán nhỏ của tôi?"
"Thừa lời, không bán thì thôi." Nam nhân lùn tịt mắng:
"Bán ... Bán chứ, sao tôi dám không bán." Lão Kỳ tính tiền, lòng thì thắc mắc, đây là Trương Phát Khuê, kế toán của nhà máy thịt Tử Phường, từ thịt ngâm, lòng, tới thịt muối cùng các loại lòng mề của các sạp trong khu này đều do họ cung cấp. Mọi người thường lén gọi hắn là Trương Phát Mốc, vì thường đem đồ mốc nấu lên bán cho tiểu thương.
Trương Phát Khuê trả tiền rồi xách túi quay đầu đi luôn, lên xe, lúc này ông chủ Kỳ mới chú ý, là chiếc xe lớn của xưởng, không phải là xe của kế toán, mỗi ngày nhập hàng đều thấy.
Ông ta đoán ra được rồi, hẳn là ông chủ nhà máy đã lo chàng trai vài ba ngày lại đưa hàng tới.
Trong xe, Trương Phát Khuê bẻ một miếng thịt cho vài mồm nhai, thử một lúc gật gù liếm mép:" Không tệ, ngon hơn thịt của nhà máy."
"Kế toán Trương, tối ra đây chỉ để mua mấy cân thịt lừa à?" Lái xe ngạc nhiên:

"Chứ còn không à, tự nhiên ở đâu xuất hiện một thằng phá hoại, trước kia một ngày bán được một tấn, thừa cũng chỉ vài chục cân. Thời gian qua hay rồi, đôi khi thừa nửa tấn, tôi đi đâu mà xử lý, ông chủ rất sốt ruột."
"Chắc là nhà khác chạy lấn địa bàn, Đại Tân Trang, Bắc Thạch Điếm, Nam Thành đều có nhà máy thịt."
"Không đâu, trình độ của bọn họ cũng na ná chúng ta thôi, từ cửa hiệu lâu năm sao làm ra được trình độ này. Mà không đúng, cửa hiệu lâu năm chỉ có mấy nhà, sản lượng không đủ bán, đâu ra hạ giá bán rẻ cho sạp hàng?" Kế toán Trương nghi ngờ:
Lái xe nhớ ra gì đó:" Á, kế toán Trương, tôi nghe nói thịt lừa ở Hưởng Mã Trại ngon lắm, có phải người ở đó mang xuống bán không?"
"Vớ vẩn, chi phí vận chuyển trên núi xuống, rồi còn tiêu thụ, rồi mang lừa lên để đâu, đồ tể thế nào? Xưởng gia công nữa, chỉ co lừa đá mới xây xưởng ở đó, chắc là ai lấy tiếng đánh lừa thôi." Kế toán Trương lấy kiến thức chuyên nghiệp ra mắng:
Tuy chưa hiểu người mới vào thị trường, nhưng là người quanh năm lăn lộn trong nghề cũng hiểu, đề phòng trước chi phí thấp hơn tương lai mất bò mới lo làm chuồng, đợi người ta làm lớn rồi không dễ đụng vào nữa.
Đương nhiên, chuyện cấp bách hiện giờ là phải tra rõ nguồn gốc của số thịt này đã.

Bình Luận

0 Thảo luận