Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 113: Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Chính phủ xã mang cờ gấm tới tặng, phụ huynh học sinh trong thông dẫn con cái gõ chiêng gõ trống tiễn xe đội ngũ thực tập sinh ra tới cửa thôn, quyến luyến bịn rịn không rời. Vốn bọn họ còn muốn giữ đội ngũ thực tập ở lại chiêu đãi, nhưng cô giáo Nhâm uyển chuyển từ chối, một là phải tranh thủ về trường, hai là đoán chừng nơi này chẳng có gì chiêu đãi, vốn đã nghèo, không thể để đám sinh viên ăn của nhà nghèo được.
Đám này bị bỏ đói hai tháng rồi, có khi ăn thủng nồi trôi rế nhà người ta ấy chứ, lúc đó thì ngại lắm.
Có điều dù là thế thì đội thực tập xã Tróc Mã cũng khiến mọi người đủ chấn động rồi, tạm thời chưa nói tới vụ quyên tặng kia, chỉ riêng ai nấy lên xe tươi tỉnh như đi nghỉ về, chẳng giống nơi khác ỉu xìu xìu như quân thất trận. Xe đi được một đoạn thì yên tĩnh lại, cô giáo Nhâm mỉm cười, chuyến này đi không uổng, quay đầu nhìn đám sinh viên thì thầm với nhau, hỏi:" Báo Xuân, em còn gì để nói không?"
Lý Báo Xuân cười ngượng ngùng không đáp được, lại hỏi mấy đứa sinh viên khác, không ai nói lên lời. Nữ sinh béo Miêu Lệ vươn đầu hỏi Lưu Thúy Vân ngồi ghế trước:" Thúy Vân, các cô ăn uống thế nào, sao tôi thấy cô béo lên thế nhỉ?"
"Đã béo lên thì tất nhiên là tốt rồi." Lưu Thúy Vân chưa hiểu ánh mắt đám bạn bè lắm, cô không biết tình hình ở nơi khác:
Triệu Huy hiểu ra, vỗ trán nói :" Tôi hiểu rồi, tổ bọn họ có hai kẻ ăn hại, nhưng nhà Đơn Dũng mở quán ăn, Lôi Đại Bằng thì ăn tham có tiếng, bọn họ đều biết nấu nướng, nên mấy bạn mới được hưởng sái chứ gì?"
Mọi người đều cười, Vương Hoa Đình không vui:" Ê Triệu Huy, cậu có nhầm không, khi đó để tổ các cậu tới đây, các cậu không chịu ... Mà không riêng họ biết nấu cơm, giờ chúng tôi cũng biết."
"Có đúng không vậy bí thư? Mà lớp trưởng cũng biết à?" Anh chàng kính cận Trần Phúc Lợi nghi ngờ:
Đinh Nhất Chi gật đầu cười khổ:" Biết nấu ít cháo."
"Chỉ ít cháo mà ăn thành béo thế này à?" Miêu Lệ truy hỏi: "Không tin, rốt cuộc các bạn được ăn cái gì vậy?"
Thế là Lưu Thúy Vân gập ngón tay kể, mùa này có ngô non, đồng ruộng lúc nào cũng sẵn rau dưa không hóa chất, bọn họ thường ăn bánh nướng có thêm hoa hòe, hành. Thi thoảng thì có gà rừng nướng, thỏ rừng hầm, hiếm một chút có chim sẻ quay, bánh kẹp thịt chồn .... Mấy hôm trước trong thôn kết hôn được ăn tiệc mười bát lớn, nhiều không kể siết. Lưu Thúy Vân đang kể thì thấy đám bạn học lại nhìn mìn rất lạ, cô dừng lại nói :" Sao vậy, ở nông thôn khắp nơi là món ngon, mọi người chưa ăn à?"
Chết lặng, toàn bộ im phăng phắc, anh chàng ăn mỳ gói xúc xích hết hạn than vãn:" Cùng là nơi nghèo khổ, sao người ta lại ăn uống sung sướng thế? Lẽ trời ở đâu. "
Lý Báo Xuân bực dọc:" Ăn gì mà ăn, bọn này nuôi muỗi thì có."
" Ngốc, kiếm chút ngài thảo hun phòng, vài ba ngày thôi là muỗi không dám vào, sao không gọi điện sớm hỏi tôi?" Lưu Thúy Vân ngạc nhiên:
"Í, người với người sao mà khác nhau thế? Bí thư không lừa bọn tôi chứ? Sao mà nghe như mức độ sinh hoạt cấp bậc trung lưu Âu Mỹ vậy." Triệu Huy hỏi Vương Hoa Đình cách đó không xa:
Vương Hoa Đình kiêu ngạo nhướn mày:" Cô giáo Nhâm và chủ nhiệm Vương đều nếm thử rồi, bốc phét với các cậu làm gì, nơi khác chưa chắc có mà ăn."
"Thầy làm chứng, mấy sinh viên lớp số 2 nướng chim sẻ đúng là ngay cả cánh gà KFC cũng không sao sánh bằng." Chủ nhiệm lớp số ba xác nhận:
Thế là càng thêm người ghen tị, dù chưa tin hẳn, nhưng nhìn đống đặc sản mà người trong thôn tặng thì cũng không nghi ngờ nữa. Ai nấy than vãn sao không đi theo mấy tên tham ăn kia, nếu không đã chẳng tới mức như người chịu bức hại thế này.
Trên đường đi, Vương Hoa Đình chiếu cố tâm tình mọi người, đem táo, hạch đào được tặng ra phân phát, Lưu Thúy Vân và Đinh Nhất Chí bị đám bạn học bao vây tra hỏi đù điều ... May mà không ai hỏi tới dạy học thế nào, chỉ nghe kể ba anh em kia đi săn chim sẻ, đi bắt chồn mà khao khát.
" Ài, đôi khi lấy học tập đánh giá một sinh viên tốt xấu khó tránh khỏi sai lệch." Chủ nhiệm lớp số 5 nói với Nhâm Quần:" Ít nhất món dục hỏa phượng hoàng kia tới giờ vẫn làm tôi nhớ như in. Giờ đại đa số là con một, chưa biết khổ cực là gì, cũng không có mấy cơ hội tiếp xúc với nghèo khổ, chúng ta giáo dục quá công lợi, giờ sắp vào xã hội mà chẳng dạy được cho chúng chút trách nhiệm xã hội nào."
"Hôm qua tôi xem tạp chí có một câu rất hay." Chủ nhiệm lớp số 3 nói:" Khi anh cảm thấy mình rất quan trọng với xã hội thì xã hội đang chuẩn bị tha thứ cho sự ấu trĩ và vô tri của anh ... Sinh viên bây giờ đều nghĩ mình là rốn vũ trụ, khi ra ngoài thế nào cũng húc đầu vào tường, năng lực chịu đựng quá kém."
"Chỉ mấy đứa kia là không tệ ... Cô giáo Nhâm, chúng đi đâu rồi?" Một vị chủ nhiệm khác hỏi, đánh giá với ba anh em kia rất cao:
"Xem miếu hội, đi chơi rồi, ít nhất còn nể mặt tôi mà xin phép, chứ ở trường học còn chẳng biết chúng đi đâu." Cô giáo Nhâm Quần tự trào:
Xe rời khỏi đường thôn, đi lên đường cấp hai, Vương Hoa Đình đang chia táo cho mọi người, vô tình nghe được bình luận của mấy giáo viên thì cười dịu dàng, ánh mắt nhìn ra phía sau, đã không còn thấy trường nữa, cũng không thấy con sông nhỏ nước trong veo. Chỉ hai tháng thực tập ngắn ngủi không ngờ lại khiến cô lưu luyến như thế ...
Cùng lúc đó ở nơi khác, ba anh em nhà kia đang .... Ăn, mà ăn ở nhà hàng hẳn hoi.
"Cô giáo Nhâm nói mai nhất định phải về trường, điền báo cáo, chụp ảnh tốt nghiệp, hỏi đáp luận văn, cả đống chuyện phải làm. Đạo diễn Tần, tối có đưa chúng tôi về không?" Tư Mộ Hiền đặt đũa xuống hỏi:
"Có có, tất nhiên." Đạo diễn Tần mồm đáp, mắt nhìn tên béo xấu xí vừa lên xe đã kêu đói, buổi trưa bọn họ ăn cơm ở huyện Trường Tử, anh chàng này ăn nửa con gà quay, một đĩa thịt đầu lợn, vậy mà tới giờ chưa dừng đũa:
Bàn cơm có tám người, trừ ba anh em Đơn Dũng thì còn có đạo diễn Tần, lái xe, thư ký trường quay, quay phim. Mọi người đều chú ý tới tên béo, cười trộm suốt, mà cũng nhờ tên béo, nếu không họ phải ăn qua loa ở đâu đó cho xong bữa rồi.
Đơn Dũng cũng nhận ra những người khác đều đang cười Lôi Đại Bằng, không tiện cho hắn một cước nên đành uyển chuyển nói:" Đại Bằng, ăn chậm thôi, nghẹn giờ."
"Anh phiền thế, ăn cơm cũng nói, có ăn của anh đâu." Lôi Đại Bằng vẫn ăn như gió cuốn mây tàn, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền thì biết hắn là thế, không sửa nổi, nhưng trong mắt người lạ, e rằng nghĩ hắn là ma đói nhiều ngày rồi chưa được ăn.
"Không sao, không sao, cứ ăn nhiều chút." Đạo diễn Tần nhiệt tình đặt thức ăn trước mặt Lôi Đại Bằng:
Ai ngờ tên này trông như lợn nhưng lại kén ăn, gạt đi:" Món này chán lắm, ở huyện Trường Tử này chỉ có ba món ăn được là gà quay, thịt đầu heo và bánh nướng thôi, thứ khác không đáng ăn."
Ồ, đạo diễn Tần sửng sốt, thì ra tên này sành ăn như thế. Chỉ là cách ăn quá bất nhã, lại nuốt một đống thịt vào bụng, Lôi Đại Bằng nó tới ợ một tiếng to làm cô gái gần đó cười khúc khích. Lôi ca chẳng xấu hổ, cười hì hì với người ta, làm người ta đỏ mặt.
Ăn qua loa rồi lên đường, lái xe đi trả tiền, đạo diễn Tần đón ba người ra cửa, còn ân cần mở cửa xe. Lôi Đại Bằng nghênh ngang lên xe, nhưng thái độ này lại làm Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền ngạc nhiên, nhìn nhau khó hiểu, dù họ thổi kèn có hay tới mấy, thân phận cũng là sinh viên, ra ngoài trường thì đám bày quán vỉa hè cũng chẳng thèm để ý, huống hồ người ta là đạo diễn công ty lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận