Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 147: Đông tây mỗi người mỗi ngả. (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:53:44
Thời gian lấy bằng tốt nghiệp là 18 tháng 7, Đơn Dũng đi xa đạp điện từ trên Hưởng Mã Trại xuống, chẳng cần phải dùng động cơ, đạp chân cũng đủ rồi, dọc đường không có sự cố gì, tới được học viện Lộ Châu.
Thời tiết hôm nay rất tốt, tâm tình cũng không tệ, cái bằng tốt nghiệp đó tốn của người ta không ít công sức, có hữu dụng hay không chưa nói, dù sao lấy được cũng là chuyện vui.
Khi đạp xe vào trường, phía sau có xe lao vọt qua, Đơn Dũng sợ hãi lao xe lên đường đi bộ né tránh. Lúc quay đầu lại thì Lôi Đại Bằng thò đầu ra ngoài cửa sổ cười ha hả, đắc ý bóp còi, nhả khói phóng thẳng tới khu văn phòng khoa.
Đơn Dũng hậm hực dắt xe ra đường chính, tiếp tục cong mông đạp, giơ ngón giữa lên:" Lôi Ngốc, cậu cứ đắc ý đi, ép anh vứt bỏ cậu đấy à?"
Tới dưới văn phòng khoa chỉ thấy Lôi Đại Bằng mặc áo sơ mi hoa, quần lửng thùng thình, tóc thì để lại một lọn hờ hững trước trán đang thịnh hành năm nay, nhìn thế nào cũng giống đặc phái viên của XHĐ trú tại trường. Tên này còn gõ gõ cửa kính nói:" Nghe thấy chưa bí thư, Đản ca là điển hình của loại nghèo khổ thù nhà giàu đấy."
Đơn Dũng chỉ nói đùa, không ngờ từ ghế phụ lái một chiếc chân dài đi ra, váy liền thân hai màu đen trắng bắt mắt, tóc không đeo bờm nữa, đã uốn cong nhuộm thêm màu nâu nhạt, tăng thêm phong vận thành thục. Giày thể thao quen thuộc cũng thay bằng giày cao gót, xinh đẹp quyến rũ hơn trước mấy phần.
Là Vương Hoa Đình, cô đi xuống chẳng thèm nhìn Đơn Dũng, gọi một tiếng "Đại Bằng" rồi đi vào lầu, Lôi Đại Bằng lật đật chạy theo, còn không quên quay lại mắng Đơn Dũng :" Nhìn gì thế, có kiểu nhìn bạn gái người khác như thế à?"
"Dạ, tôi sai rồi, mời ngài đi thong thả ạ."
Đơn Dũng cố ý nói, hơi khom người làm động tác mời, thái độ này làm Lôi ca đắc ý lắm, quệt mũi một cái ưỡn ngực khuỳnh chân mà đi. Đơn Dũng cay lắm, hận không thể đá thằng này hai cái, nhìn thấy Triệu Huy, Lý Báo Xuân thì vẫy tay chào, đang định đi thì mắt liếc thấy Tư Mộ Hiền nấp sau cây đông thanh tùng, quát:" Xéo ra đây."
Tư Mộ Hiền cười gian như trộm, té ra cảnh vừa xong bị hắn thấy hết rồi.
Đơn Dũng khẽ đá hắn một cái:" Đừng có cười như thế, trông tởm lắm."
"Lão đại, vẫn câu đó, em chỉ nhìn thôi, có nói gì đâu mà cũng chọc tới anh à?" Tư Mộ Hiền không có gì thay đổi, sơ mi trắng, quần đồng phục trường, giày cũng là giày thể thao cũ, song rất sạch sẽ:
Đơn Dũng khoác vai hắn hỏi nhỏ:" Sao thế, Lôi Ngốc và Vương Hoa Đình ghép thành đôi rồi à?"
"Lão đại, chuyện này anh không thể trách ai được, chính anh đẩy bí thư vào lòng người khác ... À không đúng, lên xe người khác."
"Đúng, anh thừa nhận."
"Hối hận à?"
"Chuyện này có gì mà hối hận chứ?"
" Nếu thực sự không hối hận thì anh quá máu lạnh rồi, hì hì, thế cũng tốt, khỏi tốt nghiệp xong rồi thất tình, em nghe nói bí thư sẽ học nghiên cứu sinh. Nếu em nói với anh, ông nội cô ấy là cán bộ cấp tỉnh đã về hưu, cha cô ấy là phó thị trưởng thành phố bên cạnh, không biết anh có hối hận không?" Tư Mộ Hiền nhìn Đơn Dũng chăm chú
Đơn Dũng ồ một tiếng bất ngờ, song hỏi lại:" Cậu thấy anh có hối hận không?
" Bây giờ thì anh không hối hận, nhưng không biết hào khí anh hùng thảo mãng của anh ở xã hội thực dụng duy trì được bao lâu?" Tư Mộ Hiền đặt câu hỏi:
"Giống như mùi chua trên người cậu thôi, thế nào? Có đánh cược không?" Đơn Dũng trêu:
Tư Mộ Hiền xì một tiếng, không đáp.
Duy trì được bao lâu, cả hai đều không biết.
Khi đi lên lầu, Lôi Đại Bằng ở trên chạy xuống, cầm bằng tốt nghiệp ôm Hiền đệ thơm một cái, muốn ôm Đơn Dũng liễn bị đá sang bên. Tên này không giận, nói cầm bằng đi đòi mẹ xe Audi, gọi Vương Hoa Đinh đi cùng, Vương Hoa Đình như người xa lạ đi qua bên người Đơn Dũng, nhưng khi xuống dưới lầu rồi cô lại ngẩng đầu lên, chẳng thấy người nữa.
Xe đi rồi, Vương Hoa Đình ngồi trong xe thất thần nhìn trường học, thanh xuân, đơn thuần, buồn vui đều ở lại nơi này. Cho dù gặp lại anh ấy mang theo chút giận dỗi, chút căm hận, chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng lưu luyến.
"Của em đây, đây là của em, Đơn Dũng... Thật không dễ dàng nhỉ, tôi cũng không dám tin em cũng lấy được bằng tốt nghiệp." Vương Hằng Bân vậy mà nói đùa như thế đấy:
Cô giáo Nhâm Quần cũng có mặt:" Đơn đại hiệp, nói cảm thụ trong lòng lúc này đi."
Đơn Dũng cầm bằng tốt nghiệp trong tay, cảm xúc dào dạt, người lâng lâng, thứ này có lúc tưởng chừng xa vời lắm rồi:" Với em cũng là chuyện bất ngờ, tất nhiên là sướng rồi."
"Ra ngoài xã hội không được lỗ mãng như vậy nữa, chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ rồi mới làm, nên nhớ, em không chỉ sống cho bản thân, mà còn phải chịu trách nhiệm cho tất cả những người em quan tâm." Vương Hằng Bân nghiêm giọng nói:
Nhâm Quần cũng mắng:" Không phải tôi nói em chứ, bốn năm đi học em làm bao chuyện rùm beng rồi, tôi dạy học bao năm, chuyện đám sinh viên khác gây ra chưa bằng một mình em."
"Cái tính của em phải sửa, nếu không ra ngoài kia sẽ chịu thiệt thỏi."
"Gặp chuyện phải nghĩ tới mặt tốt, tư tưởng của em quá khích và cực đoan thế là không tốt."
Hai giáo viên luôn phiên thuyết giáo, làm đám sinh viên xung quanh lè lưỡi, nhưng mà Đơn Dũng lúc này nghe vào tai chẳng thấy bực mình nữa, lại còn thấy thú vị. Thậm chí khi Vương Hằng Bân kể tội, y còn xen vào:" Khoan, khoan chuyện đó dứt khoát không phải do em làm."
Riêng Đơn Dũng nhận bằng mất nửa tiếng, mãi đến khi thấy sinh viên xung quanh nhấp nhổm, hai thầy cô mới cho y đi. Đơn Dũng toét miệng cười tạm biệt, đi xuống lầu liền gặp người quen, Tống Tư Oánh cũng tới lấy bằng, cô gái này thực sự hết nói nổi rồi, son phấn đậm tới che hết dung mạo thật, mùi nước hoa ngào ngạt, áo trễ cổ khoe nửa bầu vú trắng muốt, đeo cái dây chuyền vàng lấp lánh, từ xa gọi :" Đơn Dũng.
Tư Mộ Hiền biết ý tránh đi, Tống Tư Oánh đi thẳng tới kéo Đơn Dũng ra quảng trường nhà tư tưởng, ngực gần như áp vào tay y, Đơn Dũng vội rụt tay:" Trời đã nóng, cô thân thiết thế, ai chịu nổi."
"Hi hi hi, anh mà còn sợ tôi trêu chọc à ... Vậy chuyện tôi nói với anh ..." Tống Tư Oánh ghé tai Đơn Dũng thì thầm, mặt hớn hở, hóa ra cô gái này chưa tốt nghiệp đã bắt đầu sáng nghiệp, theo như cô nói thì cùng Điền Học Sơn đạt thành ý hướng liên hợp. Tống Tư Oánh chịu trách nhiệm tìm người, tuyển người, rồi đi tìm Điền Học Sơn chạy chọt. Lão Điền lúc này đã theo ban tuyển sinh xuống các khu huyện tuyển sinh rồi, nghe nói năm nay khoa nghệ thuật thoát ly Học viện Lộ Châu, tổ chức trường riêng.
Nghe khẩu khí thì làm ăn không nhỏ, Đơn Dũng ngạc nhiên lắm, định nói gì lại thôi, cô gái này đã nắm thóp người ta mà không lợi dụng mới là lạ.
"Thế nào, có cùng làm với tôi không?" Tống Tư Oánh nhiệt tình mời chào:
Đơn Dũng thắc mắc:" Này đại tỷ, một người kiếm tốt hơn hai người chứ, cô tốt thế sao?"
"Không phải, tôi sợ lão quỷ đó hại tôi." Tống Tư Oánh nhìn Đơn Dũng với ánh mắt yêu thương vô hạn:" Anh thì khác, anh gian hơn lão."
Lời khen này làm Đơn Dũng đau bao tử, hỏi ngược lại:" Biết tôi gian, cô còn tìm tôi hợp tác, không sợ tôi hại cô à?"
"Người ta sữn sang để anh hại mà." Tống Tư Oánh làm nũng, lại sán tới ôm tay Đơn Dũng:" Có làm không?"
Đơn Dũng lắc đầu:" Đại tỷ, không phải tôi không giúp cô, căn bản là không cần tôi, tội gì. Kiếm được tiền, một mình cô tiêu, hắn mà dám làm gì cô ...
Nói tới đó sắc mặt Đơn Dũng trở nên nghiêm túc, giọng điệu hào sảng, Tống Tư Oánh rung động, tưởng chừng sắp thấy cảnh một nam nhân vỗ ngực thề thốt bảo vệ mình. Ngờ đầu Đơn Dũng phì cười:" Thì cô cứ bảo Chân Thối, Lão Bao chùm bao tải đánh bỏ mẹ, ha ha ha ..."
"Anh, anh ..." Tống Tư Oánh tức tối dậm chân, vừa nói được hai chữ thì Đoan Dũng cười dài nhảy lên xe đạp huýt sáo gọi chó, Tư Mộ Hiền từ xa chạy tới nhảy lên phía sau cười với Tống Tư Oánh:

Bình Luận

0 Thảo luận