Lên đại học rời nhà, khóc.
Tốt nghiệp rời trường, khóc.
Đối với những sinh viên chưa từng trải quá nhiều, luôn không kìm được dùng nước mắt biểu đạt tâm tình của mình. Xe bus đi tới Lâm Phần, Vận Thành vừa mới dừng ở lầu KTX, tiếng khóc đã vang dội. Người anh em ngủ giường trên giường dưới từ biệt, chị em ngồi cùng bàn ôm nhau, không kìm được nước mắt.
"Bảo trọng, tới nhà gọi điện cho tôi nhé."
"Cậu cũng bảo trọng, có thời gian tới chỗ tôi."
"Thật không ngờ lại tốt nghiệp nhanh như vậy."
"Đi đường bình an."
Một đám nam sinh tiễn bạn học lên xe, nữ sinh lên xe rồi lại chạy xuống ôm lấy bạn ở dưới khóc nấc lên. Khi nghi thức cáo biệt đang tiến hành Lôi Đại Bằng lái chiếc Honda tới, ngồi ở ghế phụ lái là Vương Hoa Đình, hai người xách từ cốp xe xuống một két đồ uống, gọi Triệu Huy, Lý Báo Xuân mang đồ ăn vặt chuyển lên xe bus.
Lôi ca nhìn quanh một vòng liền ngứa mắt, thấy đám nữ sinh khóc lóc đau khổ, mắng:" Khóc khóc cái gì, về nhà chứ có phải là về nhà chồng đâu, có gì mà phải khóc?"
Thế là không khí phá hỏng hết, hôm nay chẳng ai khách khí, vốn không muốn trêu chọc vào Lôi Đại Bằng, giờ thì tiếng chửi nối nhau :" Cái thứ vương bát đản khốn kiếp vô tâm" ," Cậu không có tí cảm xúc nào với bạn học à, phải rồi cậu mấy khi tới lớp đâu?", " Tưởng ai cũng vô tâm như cậu chắc."
Có người thậm chí giơ chân đá, Lôi ca hô "Cô giáo Nhâm tới kìa", mọi người quay đầu, thế là hắn chạy mất. Vốn là lời nói dối, ai ngờ Nhâm Quần và Vương Hằng Bân từ xa đi tới thật, thế là đám sinh viên lên xe được một nửa rồi lại chạy xuống vây quanh hai người, lái xe chán nản xem đồng hồ, vốn phải đi nửa tiếng trước rồi.
Lớp vốn nam ít nữ nhiều, thế là lại khóc một chập nữa, cô giáo Nhâm cũng mềm yếu, mắt đỏ hoe rồi, vỗ má đứa này, kéo tay đứa kia, muôn lời muốn nói biến thành hai chữ, bảo trọng.
"Đi đường bảo trọng." Ở cuối xe, Vương Hoa Đình mũi xụt xịt nắm tay lớp trưởng Đinh Nhất Chí:
Đinh Nhất Chí vẫn cái mặt nghiêm túc đó, song vẫn có chút bi thương biệt ly, khẽ nói :" Bạn cũng bảo trọng, lên đại học được gặp bạn là một may mắn của tôi."
"Tôi cũng thế, may mắn cũng là không may, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt." Vương Hoa Đình gượng cười, cười rất buồn bã:
"Nếu gặp lại bạn một lần nữa, tôi sẽ dũng cảm nói ra." Đinh Nhất Chí kìm nén bốn năm rồi, cuối cùng cũng nói:
"Cám ơn, thực ra tôi không xứng đáng để bạn như thế."
"Vậy cậu ta càng không xứng đáng để bạn như thế."
Đinh Nhất Chí xách hành lý lên xe, Vương Hoa Đình ngẩn ra, cô biết cậu ta ở đây không phải là Lôi Đại Bằng, đó chỉ là chuyện đùa thôi, nếu không phải, vậy có lẽ lớp trưởng đã sớm biết là ai.
Có điều thế thì sao chứ, lái xe sốt ruột bấm còi, nổ máy, Nhâm Quần vỗ vai đẩy từng đứa học sinh lên xe, không ngừng nói "bảo trọng." Cảnh tượng đó làm người ta muốn nát lòng, ngay cả Lôi Đại Bằng cũng bị cảm nhiễm, xì mũi một cái, thiếu chút nữa rơi cả nước mắt. Có người vỗ vỗ vai, Lôi Đại Bằng quay đầu lại, không biết Đơn Dũng tới từ lúc nào, thế là càng không vui:" Đồ vô tâm vô tình, cả lớp thì anh là thứ động vật máu lạnh nhất."
"Anh đi tiễn người mà, với lại đã muộn đâu, chưa đi mà." Đơn Dũng giải thích, cơ mà cái mặt tươi hơn hớn thì chẳng ăn khớp gì:
Ngay cả Tư Mộ Hiền cũng không chấp nổi:" Lão đại, dù giả vờ thôi cũng được, anh phải làm bộ mặt buồn bã chứ, cái gì làm anh vui vẻ thành như thế?"
"Anh vui á, có vui đâu?"
Cùng sư tỷ hôn đắm đuối tới giờ vẫn chưa hết phấn khích, thế nên lúc này cái mặt y không cười mà vẫn tươi roi rói làm người ta phản cảm, vài người hừ mũi coi thường. Bình thường hoạt động tập thể thì chẳng thấy mặt y đâu, lần cuối tụ tập không tham gia, đám nam sinh đi cùng Vương Hằng Bân, đám nữ sinh Theo Nhâm Quần tới KTX nữ thăm sinh viên khác, Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng vào xe. Đột nhiên Đơn Dũng thấy mình bị cô lập rồi, chỉ còn một cô gái mặt váy liền thân điểm xuyết bông hoa nhỏ, đứng đó giữa sân trường mênh mông nhìn theo chiếc xe bus lăn bánh, y vừa gọi một tiếng liền hối hận.
Vương Hoa Đình quay đầu lại, mặt vô cảm:" Anh có chắc là không nhầm người chứ?
Thật lạnh, giọng nói làm người ta phát sợ, Đơn Dũng hậm hực:" Sao thế, hôm nay hình như ai cũng nhắm vào anh."
"Nói là đúng 10 giờ, anh lại đến muộn." Vương Hoa Đình nói xong, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi :"Cô ấy đi rồi à?"
"Ừ." Đơn Dũng gật đầu, mắt trố ra, đôi khi tâm ý tương thông chẳng phải hay ho gì:
Hai người quay trở lại lãnh đạm chính là nguyên nhân này, mà đây là nguyên nhân không cách nào giải thích, lúc này đón ánh mắt trong veo của Vương Hoa Đình, cảnh tượng ở xã Tróc Mã lướt qua trong đầu, làm y rất áy náy.
Vương Hoa Đình lại là người lên tiếng :" Em cho rằng anh sẽ che giấu một chút chứ, không ngờ anh còn chẳng buồn nói dối."
"Có gì mà phải nói dối, anh thích cô ấy, cô ấy đi, anh ra sân bay tiễn." Chẳng biết là dây thần kinh nào của Đơn Dũng chạm mạch, lại bổ xung:" Anh cũng thích em, nếu em đi, anh cũng đi tiễn."
"Vậy thì vinh hạnh cho em quá, xem ra em đúng là không quên được anh rồi." Vương Hoa Đình mặt thoáng cái đã phủ sương giá, lãnh đạm nói:" Đừng hiểu lầm nhé, ý em là, em không định nhớ anh đâu."
Nói rồi hất đuôi ngựa đầy kiêu kỳ gọi:" Đại Bằng, đi, chúng ta chở thêm vài két nước ngọt nữa."
"Được, cậu cũng đi." Lôi Đại Bằng khởi động xe, giữ Tư Mộ Hiền đang định đi xuống, chở thêm Vương Hoa Đình, quay đầu xe còn dựng ngón giữa lên với Đơn Dũng mời cười lớn mà đi. Nói thật, thời gian qua Đản ca ngó lơ anh em, rủ đi câu cá mà không đi, Lôi Đại Bằng giận thật rồi.
Đơn Dũng thế là chỉ còn một mình đứng đó không ai đoái hoài, có lẽ vị trí trong tim con người thực sự chẳng hề lớn, đặt vào một người phải bỏ ra người khác. Thời gian qua chỉ nghĩ tới sư tỷ, lúc này mới nhận ra, mình đã quá xem nhẹ đoạn tình cảm ở xã Tróc Mã rồi, kết quả không cần nghiệm chứng, thái độ của Vương Hoa Đình đã cho y biết toàn bộ đáp án.
Đứng ngây ra hồi lâu, Đơn Dũng thở dài, xem ra trình độ tán gái suy giảm rồi, nhớ hồi cao trung, tán tỉnh hai ba em một lúc đều có thể đối phó được, giờ chỉ mỗi một người đã khiến mình thất hồn lạc phách.
Có điều thế cũng tốt, Đơn Dũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa hè xanh ngăn ngắt, không có kết quả chính là kết quả của đại đa số mối tình đại học.
Lại tiến thêm hai chiếc xe bus đưa sinh viên tới Tấn Bắc, cuối cùng ở lại đều là sinh viên trong thành phố cùng hai giáo viên tâm tình chẳng hề tốt. Mọi người buồn bã giải tán, Lôi Đại Bằng lại chở một xe người đi tiễn, để lại Đơn Dũng một mình.
Nhốn nhốn nháo nháo, khóc dầm khóc dề, chỉ có Đơn Dũng như người ngoài cuộc.
Bốn năm học của mình thật thất bại, có điều mình không bỏ tình cảm, làm sao mong đổi lại chân tình, Đơn Dũng một mình dắt xe đạp đi tới cổng trường. Sắp đi qua cổng trường rồi mới quay đầu, lúc này mới dâng lên nhớ nhung, đạp xe quay trở lại KTX đã ở bốn năm, thao trường đã chơi bốn năm, lại tới phòng học chẳng mấy khi xuất hiện, tiếp đó lại đứng ngây ra trước bức tượng nhà tư tưởng.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình đi dưới con đường rợp bóng cây, mọi huyên náo rời xa, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua cành là. Người đã đi rồi, xa đã đi xa rồi, có lẽ ở nơi này không lâu nữa sẽ xuất hiện rất nhiều gương mặt mới mẻ, hết thảy những thứ từng xảy ra sẽ dần dần trôi vào quên lãng, dấu vết sự tồn tại của bọn họ sẽ không còn.
Mọi người đi rồi, mình cũng đi thôi, Đơn Dũng lên xe, chẳng hiểu sao lại lần nữa quay đầu nhìn ngôi trường mình đã chỉ trích vô số lần, chẳng ngờ lại lưu luyến như thế. Quay đầu đi, phía ngoài kia là đường phố người xe qua lại, đông đúc hỗn loạn như mất đi phương hướng, khiến Đơn Dũng trong lưu luyến có thêm một phần mờ mịt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận