Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 124: Núi vẫn còn cao, đường vẫn còn xa. (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Người bệnh đang ngồi trên ghế dài giữa núi rừng, chân tướng không muốn chạm tới ấy bị vô tình phát hiện ra, tựa hồ ánh sáng sinh mệnh trong người Tả Hi Dĩnh biến mất, vô số đêm cô không ngủ được, hoặc từng cơn ác mộng đánh thức, đó từng là thế giới khép kín, không dám để bất kỳ ai chạm vào. Không ngờ vào lúc cô không muốn nhất, ở thành phố này, nơi này, người này, mang tới cho cô thật nhiều mới mẻ và niềm vui.
Giờ tất cả quay về nguyên trạng.
"Nghiêm trọng lắm sao?" Đơn Dũng thương sót hỏi:
Tả Hi Dĩnh mặt lạnh như sương, lại khôi phục dáng vẻ mỹ nhân băng tuyết đã tằng gặp ở bên hồ chứa nước.
Đơn Dũng đi tới ngồi bên cạnh Tả Hi Dĩnh, Tả Hi Dĩnh cảnh giác nhích người đi, tránh xa một chút, giữ một phần đề phòng với người lạ. Đơn Dũng hình như không nhận ra động tác nhỏ này:" Em biết bệnh này, nhẹ thì mất ngủ, dễ quên, nặng thì sa sút tinh thần, tuyệt vọng, trên 35% có khuynh hướng tự sát ... Trên 40% phát sinh các loại bệnh tinh thần. Dù chữa khỏi, tỉ lệ tái phát khoảng 30%."
Tả Hi Dĩnh quay đầu, đôi mắt như mũi tên băng, làm Đơn Dũng hơi sợ hãi, vội giải thích:" Em không nói chị, cha em mắc bệnh này, tới giờ chưa khỏe ... Nên em nghiên cứu nó rất sâu."
"Cậu nói dối." Tả Hi Dĩnh theo bản năng nói, cô không muốn nhận sự thương xót của người khác:
Đơn Dũng cười buồn bã:" Em lừa chị làm gì, không chỉ cha em, cả mẹ em, em, đều là người mắc chứng trầm cảm."
Tả Hi Dĩnh sửng sốt, cứ ngây ra nhìn Đơn Dũng, không ngờ được chuyện lại thế này, đa phần vẫn không tin.
Đơn Dũng co hai chân lên ghế, tay khoanh tòn đặt lên đùi, gác cằm lên đó, người hơi co lại:" Chị biết nhà em vốn thế nào không? Khi đại đa số lương chỉ vài trăm, thì tiền tiêu vặt của em đã là chừng ấy. Khi đại đa số còn đi xa đạp, cha em đã lái Toyota Crown. Chị đừng thấy bây giờ em chẳng ra sao, trước kia em học trường quý tộc, là công tử ca số một số hai trong trường, lên cao trung, đám con gái xếp hàng theo đuổi em ... Có điều họ không xinh đẹp như chị."
Đề tài bỗng dưng trở nên nặng nề, Tả Hi Dĩnh không nhịn được hỏi:" Vậy sao có thể là trầm cảm, tôi gặp mẹ cậu rồi, chẳng giống chút nào."
Cô còn ấn tượng với bà chủ tính tình sáng sủa tích cực đó, cô cho rằng Đơn Dũng cố ý dùng phương thức khác an ủi mình thôi.
Đơn Dũng giọng rất nhẹ, tựa như nói tới thứ không muốn chia sẻ nhất, có điều cả hai đồng bệnh tương lân, chẳng cần phải che giấu làm gì:" Vào năm em lên cao trung năm thứ ba, cha em mang hết tích góp ra, còn vay thêm 50 vạn, mua lấy một nhà hàng ở đường Anh Hùng. Hiền giờ là lẩu Lư Nhục Hương, khi đó gọi là Lưu Uyển. Đó là mảnh đất tốt, người qua lại nhiều, cha em lại mời cả đầu bếp thịt lừa ở Đức Châu tới, khách khứa đông lắm, người xếp hàng ngoài nhà hàng còn đông hơn người bên trong. Theo tính toán của cha em, chỉ một năm là thu lại hết tiền đầu tư.
Tả Hi Dĩnh đoán ra biến cố sắp tới, vẫn hỏi:" Vậy sau đó đổ bề à?"
" Tới giờ em vẫn chưa biết vì sao, đầu tiên là cực công thương và kiểm định chất lượng tới điều tra, cứ vài ba ngày lại tới kiểm tra, còn mang mẫu thực phẩm đi hóa nghiệm. Cha em thật thà cả đời, không nợ tiền qua đêm, không dùng thịt qua ngày, người trong nghề đều biết cha em thành thật ... Em đoán chừng là làm ăn quá tốt khiến người ta đố kỵ. Chuyện này chưa qua, tiếp theo đó báo lớn báo nhỏ đăng tin Uyển Lâu hiềm nghi dùng thực phẩm quá hạn và trong thịt ngâm kiểm nghiệm ra nitrat, thế là chuyện làm ăn bị phá hỏng, không ai tới ăn nữa. Nhà ai ngâm thịt không có thành phần này? Về sau ngay cả đầu bếp cũng bị người ta đào đi, đầu tư hàng trăm vạn chỉ mở hơn bốn tháng, ngay cả khoản vay cũng không trả được, cứ thế mà đổ."
"Cha em khi đó tức tới nằm liệt giường ... Con mẹ nó chứ, tới giờ em còn chưa biết là ai giờ trò bẩn thỉu đằng sau." Đơn Dũng nói như con thú gầm gừ trong cổ họng, ngửa mặt lên trời hét một tiếng, nói ra tâm kết mà lòng vẫn ngập tràn u uất, chuyện này mỗi lần nhớ lại là một lần không thoải mái:
"Vậy, vậy ..." Tả Hi Dĩnh mấp máy môi, nhưng không hỏi tiếp được, cô cảm thụ được uất hận của Đơn Dũng trong lòng lúc này, tay rụt rè đưa ra mấy lần, vụng về như con thú bị tổn thương đưa tay nắm lấy tay Đơn Dũng như muốn an ủi:
" Tiếp sau đó nữa không cần nói cũng biết là bộ phim bi kịch, nhà hàng đem bán, rồi nhà, xe, đồ đạc đều mang bán hết, nhà em không còn cả tiền cho em đi học ... Mẹ em thấy cha em bệnh nặng thoi thóp, cắn răng về quê Hưởng Mã Trại. Mẹ em làm đúng, còn để cha em ở lại thành phố, e rằng đến người cũng chẳng còn. Khi đó không chỉ cha em mà cả em nữa đều không chịu nổi ..." Nói tới đoạn này Đơn Dũng lướt qua :" Thật may, cuối cùng cũng qua được."
Chuyện đó có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả mình, Tả Hi Dĩnh khẽ hỏi:" Làm sao qua được?"
"Còn làm sao, cắn răng mà vượt qua thôi, có điều chẳng dễ dàng, cha em mất máy tháng trời mới rời giường, đi lại cũng không vững. Mẹ em giận cha em, mắng ông là chẳng qua chỉ là mất tiền thôi, lúc cưới cha em cũng nghèo như thế, cứ nhìn bộ dạng vô dụng của cha em là tức ... Không sống được thì chết đi, bà còn kiếm nam nhân ra hồn mà cưới, cả con trai cũng không mang họ ông nữa, để nó khỏi giống vậy ..." Đơn Dũng học giọng mẹ mình mắng mỏ:
"Sao, sao lại nói như thế chứ?" Tả Hi Dĩnh tái mặt, nói thế ai chịu nổi:
Đơn Dũng đột nhiên bật cười, thở hắt ra :"May mà mẹ em khích tướng đấy, cha em mới phấn chấn hơn, rồi em nghỉ học, cả nhà ba người đi làm công, sửa lại nhà cũ. Khi ấy du lịch ở vùng Lão Đính Sơn rộ lên, nhà em về quê gặp đúng dịp, mở cái nông gia nhạc, vậy là qua."
Một câu chuyện thân thế đơn giản, nghe qua không có mấy câu từ gây xúc động, nếu chẳng phải người đồng cảm, hẳn nghe xong cũng không có cảm giác gì. Tả Hi Dĩnh nghe lại không vui lên được, trên đời này hạnh phúc đều giống nhau, nhưng bất hạnh lại muôn hình muôn dạng.
" Thực ra bệnh của cha em là do bản thân tự nghĩ quá nhiều mà ra, thế rồi dần dà ảnh hưởng cả mẹ em rồi em. Nếu chỉ ngồi mà nghĩ thôi thì chẳng sao chịu được, chẳng cách nào vượt qua được. Nhưng lúc đó hết cách rồi, phải sống tiếp. Rồi về sau phát hiện ra, làm việc là cách tốt, mỗi ngày mệt tới mồ hôi nhễ nhại, mệt tới thở không ra hơi, đặt lưng xuống là ngủ rồi còn nghĩ gì được nữa ... Rồi sau đó quên luôn nó đi."
Quên rồi ư? Nói ra thật nhẹ nhàng, bằng vào thái độ vừa rồi của Đơn Dũng, Tả Hi Dĩnh không tin lắm.
Đơn Dũng nghiêng đầu sang cười:" Nếu cách đó không được thì em dạy chị cách khác, chúng ta nghĩ tới chuyện tốt đẹp xem ... Ví như nghĩ xem nào, Somalia ở Nam Phi, nơi đó nghèo tới cái quần cũng không có mà mặc, nghĩ tới người Triều Tiên ăn không đủ no ... Ồ so với họ, chỉ số hạnh phúc liền tăng lên, phát hiện ra, không ngờ chúng ta đang sống ở thiên đường. Nếu cách này không có tác dụng ... À, em nghĩ ra rồi, thằng ngốc Đại Bằng, chỉ cần hắn mở miệng ra là chẳng còn phiền não nào nữa."
Nhắc tới Lôi Đại Bằng, môi Tả Hi Dĩnh bất giác nhếch lên, nụ cười xuất hiện một cái là không kiềm chế được nữa, khúc khích cười thành tiếng. Phát hiện Đơn Dũng đang nhìn mình, Tả Hi Dĩnh xấu hổ quay đầu đi, tay rụt về, ai ngờ rụt không được, quay đầu lại thì Đơn Dũng cố ý nắm lấy rồi, rụt mạnh mà không ra.
Tả Hi Dung không nói thêm nữa, nhà nào cũng có chuyện khó riêng, với cô, đây là tâm bệnh của Tả gia.

Bình Luận

0 Thảo luận