Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 52: Người sợ nổi danh heo sợ béo. (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-11 07:52:53
Ở trường không ít người biết ban bảo vệ và nhà ăn mặc chung một cái quần, cái nơi đặc thù này, bất kể là chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, thậm chí phòng ban nào cũng phải nể mặt vài phần, vì ai cũng khó tránh khỏi có lúc vì đám sinh viên phá phách bị ban bảo vệ tóm được tới cầu xin.
Nhà ăn kinh doanh nhiều năm bình an vô sự, cho dù là có người phản ánh vấn đề, không phải khoa thì trường đều áp xuống, chuyện tẩy chay quy mô lớn này là lần đầu.
Hiện giờ đã nắm được ít tài liệu, gọi hai đứa ở khoa thể dục tới, chúng đều dứt khoát nói là chủ ý xấu của Đơn Dũng, chuyện này chỉ cần nhổ cái đinh cầm đầu đó thì người khác dễ đối phó thôi, nhưng ... Trưởng ban Cẩu gãi đầu, đứa sinh viên đó không phải thứ vừa, từng kéo đổ cả giáo viên. Chuyện này không thể sơ xuất, nếu không đinh chẳng nhổ nổi lại để thằng đó trở mình, không biết nó dám làm gì.
Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, người đi vào là Trần Hướng Minh, con của trưởng ban cũ ban hành chính, thủ tục chưa làm, làm việc rất tích cực :" Trưởng ban Cẩu, đã dẫn y tới rồi."
"Ừ, biết rồi, không tiếp xúc với ai chứ?" Cẩu Quốc Bình đã dặn dò, ngàn vạn lần phải bảo mật, không thể để ai khác biết đứa sinh viên đó bị đưa đi:
"Không ạ." Trần Hướng Minh còn cười lấy lòng :" Thằng này rất nhàn nhã, dẫn một nữ sinh tới thư viện tán tỉnh nhau, bị chúng tôi bắt cả về rồi."
"Hả, không phải phiền thêm à, dẫn nữ sinh đó về làm gì?" Cẩu Quốc Bình không vui, châm điếu thuốc mắng:
"Trưởng ban, anh chẳng phải nói là đề phòng bạn bè của thằng nhãi đó à, tôi sợ nữ sinh đó đi báo tin. Hiện cả hai đang ở phòng huấn đạo, có Tiểu Diệp trông, không cho nó cơ hội gọi điện thoại. Tôi thấy xử luôn, thông báo cho cha mẹ y tới là ngoan ngay."
Trò này không tệ, nói lý với bọn sinh viên chết không hối cải là không được, nói chuyện với cha mẹ chúng dễ hơn nhiều. Kế của Trần Hướng Minh rất khá, trưởng ban Cẩu không ngờ tên này đầu óc linh hoạt, suy nghĩ chu đáo như vậy :" Được, làm khá lắm, tôi đi nói chuyện với y, đừng cho người khác vào, có người tới tìm thì chặn lại."
"Dạ, không thành vấn đề." Trần Hướng Minh gật đầu, hí hửng mở cửa cho trưởng ban Cẩu:
Vị trưởng ban này từng trải nhiều, kiến thức rộng, dù mò ra đứa sinh viên này rồi, nhưng chưa quyết định cuối cùng, đi lại trong hành lang của khoa bảo vệ, nghĩ cách xử lý tốt nhất, thi thoảng nhìn về phòng huấn đạo. Đơn Dũng và một nữ sinh ngồi sau bàn, rất yên tĩnh, không giống sinh viên khác vào ban bảo vệ là cuống lên, không run bần bật cũng nói không thành lời.
Càng ngoan ngoãn càng không dễ đối phó, một lúc sau trưởng ban Cẩu vẫn còn đi qua đi lại suy tính.
Trong phòng, Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh ngồi song song, tựa như đang đợi bữa cơm dưới ánh nến bắt đầu. Tả Hi Dĩnh chưa bao giờ có trải nghiệm này, cô tò mò lắm, cô chẳng sợ cái cơ cấu nhỏ xíu đó làm gì được mình.
Mắt cứ nhìn quanh, tường trắng, bàn sắt, ghế nhựa, giống cơ cấu thẩm vấn trong phim hạng ba, chàng trai ngồi đối diện nhìn chằm chằm cô và Đơn Dũng, như sợ hai người chạy mất. Chuyện này hoàn toàn khác xa với không khí đậm chất học thuật mà cô thấy ở thư viện hay giảng đường, cô có bao nhiêu điều muốn hỏi, nhưng bị loại không khí ngột ngạt này đè nén xuống.
Có lẽ mình đúng là chỉ mới thấy được những thứ bề ngoài thôi.
"Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy không?" Tả Hi Dĩnh rốt cuộc không nhịn được, chỉ Đơn Dũng hỏi nhân viên ban bảo vệ, rất nhỏ nhẹ lịch sự, không vì đối phương ở thế đối lập mà có thái độ không tốt:
"Được, nhưng không được gọi điện, tạm thời thôi." Bảo an rất chú ý phương thức, cũng chú ý phong độ trước mặt mỹ nữ, dù sao không phải là cơ cấu chuyên chính, không thể hạn chế tự do của người ta.
Tả Hi Dĩnh giọng trêu ghẹo hỏi Đơn Dũng:" Cậu hay tới nơi này à?"
"Ừ, thi thoảng tới chơi." Đơn Dũng không thừa nhận không được:
Tả Hi Dĩnh cười nhẹ, biết ý là gì, hỏi nhỏ :" Vậy lần này là vì sao?"
"Bị oan."
Bảo an nghe vậy trừng mắt lên với Đơn Dũng :" Oan cái gì, Ma Tam Dương khoa thể dục vừa khai ra là cậu bày trò, xúi bọn họ đi dán áp phích, chặn cửa, không cho mọi người tới nhà ăn. Còn cả viết bài đăng trên mạng, cái gì mà ảnh bất nhã tập thể của nữ sinh Học viện Lộ Châu, gì mà nữ sinh bị bao vây trong trường, gì mà bác gái quét dọn chấn kinh vì hiện trường. Không phải là bôi nhọ trường học à? Cậu bảo cậu oan, thế nói tôi xem, cậu oan chỗ nào?"
Hỏi mấy câu liên tiếp, Đơn Dũng chẳng buồn đáp, xem ra chuyến này cứt đái đổ hết lên đầu mình rồi. Tả Hi Dĩnh lại nghe mà thích thú, không biết vì sao, cô cảm giác mấy chuyện này rất giống phong cách của Đơn Dũng, trường đại học nào cũng không thiếu sinh viên phá phách như vậy, hào hứng hỏi :" Đồng chí, có phải chuyện này nghiêm trọng lắm không, phải viết kiểm điểm à?"
"Nếu viết kiểm điểm mà giải quyết được thì không gọi là nghiêm trọng rồi, từ lúc cậu ta xúi giục tẩy chay nhà bếp biết thiệt hại bao nhiêu tiền không? Mấy vạn rồi." Bảo an nghiêm mặt nói, nghĩ cô nữ sinh này quá đơn thuần:
Vừa nghe thế, Tả Hi Dĩnh giật mình, không ngờ hậu quả nghiêm trọng tới mức đó, mắt nhìn Đơn Dũng dò hỏi, có đúng thế không. Đơn Dũng cười :" Chị, chị đừng nhìn em như thế, chị phải tin vào nhân phẩm của em, chị thấy em giống người tụ tập gây chuyện không?"
Tả Hi Dĩnh gật đầu :" Giống!"
Đơn Dũng không còn gì để nói rồi, xem ra ấn tượng mình để lại trong lòng sư tỷ chẳng ra sao, chuyện này làm y ảo não hơn cả bị ban ban bảo vệ bắt.
Cửa mở ra, trưởng ban Cẩu đi vào, Tả Hi Dĩnh phải kìm lại lời muốn hỏi. Trưởng ban Cẩu ra hiệu cấp dưới ra ngoài, ngồi xuống đối diện với hai người, mắt nhìn nữ sinh bên cạnh Đơn Dũng trước, thầm ngạc nhiên, nhưng mà chỉ một chút thôi, càng là những đứa phá rối trong trường, càng dễ tán được nữ sinh động lòng người.
Thu ánh mắt lại, trưởng ban Cẩu quay sang Đơn Dũng, không muốn phí nước bọt với y, hỏi thẳng luôn :" Đơn Dũng, có phải cậu xúi bẩy người khác tẩy chay nhà bếp không?"
" Tẩy chay à? Tôi gần như chẳng tới nhà ăn ăn cơm, thế có tính là tẩy chay không?" Đơn Dũng hỏi vặn lại :" Trưởng ban Cẩu, sao tôi chưa nghe thấy trường học xảy ra chuyện tẩy chay nhỉ? Nếu có thì đó là sự kiện quần thể nghiêm trọng, đừng chụp mũ cho tôi."
Ớ, trưởng ban Cẩu nghẹn lời, chuyện này trường học ra sức che đậy, luôn phủ nhận với bên ngoài là không có, giờ phải trả lời thế nào đây.
Có điều Đơn Dũng thông minh mấy chăng nữa trong mắt trưởng ban Cẩu cũng chỉ là thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, hừ mạnh một tiếng :" Không có chứng cứ thì đã chẳng gọi cậu tới, cậu đừng quên giờ là thời đại công nghệ cao, toàn trường có hơn 130 camera giám sát, đám bạn bè dán áp phích của cậu vừa từ đây ra đấy. Sao, cậu nhất định xem kiểm điểm của chúng mới chịu hả? Tôi nghe nói sinh viên trong trường đều gọi cậu là Đản ca, cậu coi trường thành giang hồ của cậu à? Dù là giang hồ thì cũng không tới lượt cậu xưng hùng đâu."
Hỏng rồi, lần này chưa kết hôn đã có con, lần này phải làm cô vợ nhỏ ủy khuất rồi, anh em thì anh em, chứ một khi xảy ra chuyện, đừng hi vọng anh em có nghĩa khí. Vào ban bảo vệ, người ta một là dọa gọi cha mẹ, hai là dọa đuổi học, không mấy ai chống nổi, tám thành đám Lão Bao bị Tống Tư Oanh xúi kéo mình ra chịu tội thay rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận