Không phải khiêu chiến, là ẩu đải
Một khắc trước đó, ngoài tên nhãi Bạch Húc Húc tin tưởng và Vân Tiểu Soái nửa tin nửa ngờ ra, những người còn lại, kể cả bản thân Lý Thác cũng đều không thèm để ý. Thậm chí còn người còn cười rộ lên giễu cợt. Tiêu Dương bị thắng lợi liên tục làm đầu óc bất thường rồi. Con nối dõi của thần linh đâu có giống những thiên tài bình thường chứ?
Quả thật là không giống.
Tiêu Dương cũng phát hiện ra con nối dõi của thần linh có một điểm hơn hẳn thiên tài bình thường - Chịu đòn giỏi hơn nhiều.
Nói đại khái là bị mình dùng Bất Diệt Viêm Quyền đánh đập liên tiếp, sợ rằng người khác đã gãy xương đứt gân rồi. Mà Lý Thác trước mặt này không ngờ thỉnh thoảng còn có thể đứng lên, thật không hổ là thân thể thần linh, sức chống cự phàm nhân không thể nào so nổi.
Âm ầm ầmI
Dường như Tiêu Dương muốn thuyết minh thật rõ với mọi người nghĩa của hai từ ẩu đả. Từ trời cao xuống dưới đất, Lý Thác bị quyền ảnh vô cùng dày đặc đánh cho không còn chút sức phản kháng...
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn Lý Thác vốn vô cùng thần thánh trong mắt mình, giống như một thiên sứ mang theo ánh sáng chói mắt quay qua, một giây sau liền bị người ta chà đạp mạnh mẽ... Thật sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận nổi.
Đại bộ phận thực lực của y là dựa vào Cửu Sắc Tháp, dựa vào lực lượng của bảo vật này. Đúng là huyết mạch thần linh của y đã thức tỉnh nhưng thời gian thức tỉnh tuyệt đối không dài, so ra còn kém một số con nối dõi của thần linh cường đại. Thực lực bản thân y thậm chí còn không bằng Hỏa Mâu, dựa vào Cửu Sắc Tháp thần kỳ mới đánh hòa được với Hỏa Mâu, hơn nữa còn bị thương.
Trố mắt đứng nhìn, khó có thể tin nổi. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại chân thật như thế. Tiếng vang khi từng quyền chạm vào da thịt khiến kẻ khác nhìn và nghe thấy, đau đớn tới sâu trong linh hồn, không rét mà run.
Từ sau khi Cửu Sắc Tháp bị mất đi liên lạc một cách quỷ dị với mình, thực lực của Lý Thác liền giảm hẳn. Mỗi quyền Tiêu Dương đánh ra như trích tỉnh liệt vân, chiếm hết tiên cơ rồi.
Giờ phút này y bị công kích như mưa to gió lớn, không ngờ không thể phản kháng chút nào.
Lý Thác lại càng hận nội
Nói tới cuối cùng, chẳng qua Lý Thác cũng chỉ là một ngụy cường giả mà thôi.
Con nối dõi của thần linh trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ chứ?
Trên bầu trời bỗng có một luồng hơi thở ma thần bay tới, khiến thiên địa rung lên.
Tiêu Dương vung cước đá bay Lý Thác, khiến thân thể y chổng mông bay vọt lên cao...
Mọi người ngửa đầu theo tiềm thức.
- Phi Trùng Thăng Thiên!
Thức thứ hai Bất Diệt Viêm Quyền.
Tay Tiêu Dương nắm lại, không gian chấn động, ngẩng đầu lên, đột nhiên đôi mắt bộc phát ra sát khí dày đặc hơn, thân thể bay vọt lên, thẳng về phía Lý Thác.
Dương quyền!
Ma thần tái hiện.
- Vạn Trọng Càn Khôn!
Không chút do dự!
Hai mắt Lý Thác mở lớn tới cực điểm. Trong tích tắc này, y cảm nhận được hơi thở tử vong mãnh liệt đang ập tới.
- Không! Trong khoảnh khắc, thiên địa như biến sắc.
Xoạt!
Một quyền xuất ra, uy thế đứng giữa Càn Khôn!
Trong giây phút chỉ mành treo chuông này, trong tay Lý Thác xuất hiện một khối lệnh bài thần linh, quyết đoán bóp nát.
Trốn!
Cho dù là bị chật vật giết vê nguyên thế giới còn hơn bị đánh chết tươi. Hơn nữa theo Lý Thác thấy, một trận chiến này là một sự sỉ nhục chưa từng có, càng không còn mặt mũi nào ở lại Thần Linh Cảnh Địa nữa. Có ngàn vạn lời nói thì vẫn không bằng chạy trối chết.
Thần quang lóe lên, bao phủ thân thể Lý Thác. Lúc này chưởng phong của Tiêu Dương không thể không nhanh chóng thu lại, chụp về phía hư không một cái, xoạt một tiếng liên xé xuống một chiếc đai lưng màu vàng kim.
Trong hư không, thân thể Lý Thác đã biến mất hoàn toàn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thân thể vĩ ngạn vô cùng như Ma thần kial
Tất cả rung động rồi!
Đôi mắt mở trừng trừng lớn tới cực điểm, đầu óc trống rỗng không thể tự hỏi.
Bốn phương tám hướng lôi đài giống như rơi vào một thế giới tĩnh lặng vậy.
Rất lâu sau.
Một tiếng nói khiến mọi người bừng tỉnh từ trong khiếp sợ.
- Oa ha hai Lão đại uy vũ quá!
Vẻ mặt Bạch Húc Húc vô cùng hưng phấn, ánh mắt tràn ngập mơ ước.
- Trước khi tên kia đi, lão đại còn thuận tay tháo được cả đai lưng của y. Trong nháy mắt khi tên kia trở về nguyên thế giới... Có bị tụt quần không nhỉ? Thật hy vọng y rơi vào nơi nhiêu người một chút. Tiêu Dương thề không phải mình cố ý. Chẳng qua cái đai lưng này dường như cũng là bảo bối. Tiêu Dương cảm nhận được một không gian trữ vật kích thước chừng mười mét vuông trên đó. Con nối dõi của thần linh quả nhiên toàn thân đều là bảo vật.
- Cho cậu đấy.
Tiêu Dương vứt đai lưng cho Bạch Húc Húc. Đầu tiên Bạch Húc Húc sửng sốt, chợt cũng cảm nhận được chiếc đai lưng này không tầm thường, lúc này hết sức phấn khởi nhận lấy.
Ngay lúc này, bốn phương tám hướng quanh lôi đài có rất nhiều đôi mắt nóng bỏng rơi lên người Tiêu Dương.
Từ giờ khắc này trở đi, cho dù đội bảo vệ trường Phục Đại kia có là thế lực thần bí nào, trong mắt bọn họ, Tiêu Dương đã là tôn tại sánh vai được với con nối dõi của thần linh!
Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, kính sợ, thậm chí còn có chút sùng bái.
Rất nhiều người ở nơi này đều thuộc vê hàng ngũ thiên tài ở thế giới của mình. Nhưng khi bọn họ tới Thần Linh Cảnh Địa mới phát hiện ra không ngờ mình chẳng có chút vốn liếng nào. Bởi vậy càng ôm lòng kính sợ sùng bái thiên tài cường giả trác tuyệt tại Thân Linh Cảnh Địa.
- Lợi hại quái
- Thật không hổ là quái tài Tiêu Dương! Thiên Vương Thần Tháp Lý Thác mạnh mẽ như vậy không ngờ bị hắn mạnh mẽ đánh về nguyên thế giới.
- Quá mạnh rồi!
xkkkx
Tiếng than thở sợ hãi vang lên liên tiếp, căn bản không dừng được.
Giờ phút này, trên lôi đài truyền tới tiếng cười ngông cuồng của Tiêu Dương.
- Con nối dõi của thần linh xem ra cũng thường thôi! Ha hal
Bóng dáng Tiêu Dương lăng không di động, ánh mắt nhìn về phương hướng thung lũng lớn, hãnh diện đứng, đột nhiên vận khí cất tiếng nói to, giọng nói rung trời: - Mấy tên Hỏa Thần sơn, Thiên Vương Thần Tháp nghe cho rõ đây. Lôi đài này ta để thêm một ngày cuối cùng, nghênh đón các ngươi tới khiêu chiến đấy!
- Ha ha... Kẻ địch quá yếu, lôi đài này để lại cũng không còn ý nghĩa nữa.
Cuồng ngạo!
Cuồng ngạo tới tận cùng!
Giờ khắc này ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương đang đứng hãnh diện chắp tay giữa không trung, nội tâm cảm giác như có huyết khí thiêu đốt. Khiêu khích trắng trợn, cuồng ngạo với thế lực hai đại thần linh như vậy, thật sự khiến kẻ khác không nén nổi run động tận trái tim, máu tươi cũng chảy rần rật.
Hỏa Thần sơn, Thiên Vương Thần Tháp sẽ có cường giả ra nghênh chiến sao?
Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại nhìn vào sâu trong thung lũng...
Một phút đồng hồ trôi qua.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Một canh giờ trôi qua.
Nửa ngày qua đi.
Không có chút phản ứng.
Nội tâm mọi người mơ hồ thất vọng, đồng thời trong lòng bỗng hiện lên một kết luận kinh người... Người trước mắt này, ngay cả thế lực thần linh cũng phải kiêng ky ba phần!
Sánh vai thần linh, thậm chí là siêu việt thần linhI
Rất khó tin.
Ở sâu trong thung lũng, nơi dừng chân của Hỏa Thần sơn, Hỏa Huyền vẫn ngồi khoanh chân không ngừng tu hành như trước. Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.
- Sư huynh. Giọng Hỏa Mâu trầm thấp.
- Bên Thiên Vương Thần Tháp kia cũng không nguyện ra tay.
- Đúng như dự đoán.
Hỏa Huyền chậm rãi mở mắt:
- Lý Thác của Thiên Vương Thần Tháp bị mạnh mẽ đánh bật về nguyên thế giới, thực lực bên đó suy giảm lớn, làm sao có gan đồng ý hợp lực với chúng ta cùng trấn áp Tiêu Dương kia nữa? Chẳng qua lai lịch của quái tài Tiêu Dương đó thần bí, sợ rằng cũng không dễ đối phó. Thiên Vương Thần Tháp không ra tay, chúng ta cũng án binh bất động, để tránh Thiên Vương Thần Tháp ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Hỏa Mâu gật đầu, ánh mắt đồng thời lóe lên lửa giận:
- Ta biết rồi. Chẳng qua tên Tiêu Dương kia thật đáng ghê tởm.
- Không nhịn việc nhỏ sẽ loạn đại mưu.
Đôi mắt Hỏa Huyền tràn ngập ý lạnh:
- Chỉ một tên hê nhảy nhót mà thôi, cũng không được bao lâu. Việc cấp bách là Luân Hồi Thạch.
Cuối cùng đã tới hoàng hồn.
Ánh nắng chiều vô cùng xinh đẹp hiện lên tại chân trời. Một mình Tiêu Dương đứng chắp tay giữa không trung, nhìn về hướng thung lũng phía xa xa, đột nhiên cất tiếng cười lớn:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Liên tiếp ba tiếng tốt, lời nói đầy vẻ châm chọc.
- Con nối dõi của thần linh tốt thật... Ha ha haI
Tiêu Dương hãnh diện liếc về phía trước, đôi mắt toát ra vẻ kiệt ngạo bất tuân, vô cùng càn rỡ:
- Đám người Hỏa Thần sơn, Thiên Vương Thần Tháp, nhớ kỹ cái tên khiến các ngươi khó chịu - Tiêu Dương! - Lôi đài chiến chấm dứt.
Tiêu Dương trở tay đánh một chưởng, tạo thành cuồng phong. Chưởng ấn vô hình đột nhiên chụp xuống, hướng về phía lôi đài.
Âm ầmI
Lôi đài do thần trúc chắc chắn dựng nên giờ phút này bị đánh nát bấy.
Mọi người giương mắt nhìn lên phía trên, đều thừ người ra.
Trước ngày hôm nay, bọn họ chưa bao giờ từng tưởng tượng thế lực của hai đại thần linh lại có lúc yếu thế như vậy.
- Nhớ kỹ cái tên khiến các ngươi khó chịu... Con mẹ nó đúng là quá phong cuồng, quá kiêu ngạo rồi.
- Trong Thần Linh Cảnh Địa, thân tượng của ta không phải là Đường Hạo, không phải là Xích Lượng Thiên mà là Tiêu Dương!
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì... Ta và các đồng bọn của ta đều sợ ngây người rồi. Hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư chứ?
xkk*kx
Khói đặc bốc lên tận trời, từ từ biến mất trong ánh hoàng hôn.
Bóng dáng Tiêu Dương nhẹ nhàng hạ xuống, lăng không di động ba thước, nhìn về mấy trăm người phía dưới, đột nhiên mặt lộ nụ cười vô cùng ôn hòa:
- Con nối dõi của thần linh cũng bình thường, các ngươi thấy sao?
-... Chúng ta làm sao dám nói.
Tất cả mọi người đều lựa chọn im miệng. Xem náo nhiệt thì được, đắc tội với thần linh thì hỏng. Ai chả quý tính mạng mình.
- Không bằng mọi người nghe ta nói vài câu đi.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, từ tốn nói:
- Không có gì bất ngờ thì mọi người ở đây hẳn cũng không phải đến vì Tiêu Dương ta. Xem náo nhiệt chỉ là tiện đường, mục tiêu chung của mọi người đều là muốn dò xét nơi sinh sản củaác thú Hỏa Tê trong thung lũng kia, tìm Chí bảo Luân Hồi Thạch.
Mọi người nhìn nhau, cũng không phủ nhận. Điểm này trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng.
Nhưng mà hôm nay những nơi có khả năng là nơi sinh sản củaác thú Hỏa Tê trong thung lũng kia đều đã bị thế lực của hai đại thần linh phong tỏa rồi.
Tiêu Dương cất cao giọng nói.
- Nếu không có gì vô tình thì thậm chí mọi người chẳng có cơ hội liếc tới nơi sinh sản củaác thú Hỏa Tê kia, càng đừng nói là may mắn nhặt được lợi nữa.
- Cho nên nói hành động của Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp là vô sỉ đến mức nào chứt
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dương đã chỉ trích vẻ đầy căm phẫn.
- Vùng Thiên Tài Thí Luyện Địa này không phải thuộc về bất cứ kẻ nào. Chúng ta cũng có quyền tiến vào thung lũng lớn, tìm kiếm kỳ ngộ của mình!
- Ta đã quyết định, sáng mai sẽ tiến vào thung lũng.
Tiêu Dương cười híp mắt:
- Hơn nữa ta còn phi thường vui vẻ mang mọi người cùng tiến vào. Buổi sáng mai ai muốn theo ta tiến vào thung lũng thì tới tập trung nhé!
Dứt lời, không chờ mọi người phản ứng, Tiêu Dương liền mang tên nhãi và Vân Tiểu Soái rời đi.
Toàn trường rơi vào yên lặng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận