Lý Ngọc, nữ, Cổ võ giả, Hư khí thất vân tiền kỳ, am hiểu... ám khí.
Lúc nhìn thấy một cô gái trông có vẻ yếu đuối xinh xắn bước vào, vẻ mặt Tiêu Dương không kìm được co giật. Nếu không tận mắt nhìn cô gái này chiến đấu, tuyệt đối không thể ngờ, một cô gái trông mềm mại yếu ớt thế này lại ẩn chứa sự bùng phát lớn đến thế.
- Lý Ngọc, theo tôi biết về lối chiến đấu của cô, cô tinh thông ám khí Hoa mai châm, lại kiêm thêm bộ chưởng pháp thiên hướng Nhu phong. Không sai chứ.
Tiêu Dương đánh giá Lý Ngọc, trong lòng có chút do dự.
Mình nên tăng thực lực về phương diện ám khí cho Lý Ngọc, hay là truyền thụ chưởng pháp cho cô...
Trong một tháng ngắn ngủi, không thể học cả hai được.
Khi Tiêu Dương đưa ra cho Lý Ngọc lựa chọn, Lý Ngọc lựa chọn ám khí không chút do dự.
Lý do của cô rất đơn giản.
Trương Kiều Trí, song hệ phong hỏa.
Tiêu Dương nhìn cô gái có bề ngoài và nội tâm khác nhau một trời một vực, trầm ngâm một lúc.
Ánh mắt nhìn qua năm người.
Bốn cổ giả trước Tiêu Dương đã để cho họ tự ai nấy tu luyện, kế tiếp là Lam Hân Linh, Tiêu Dương không nhiều lời, trước tiên để cô tiếp tục tu luyện Thần tiên cửu thức và Thiếp tâm kiếm. Sau đó, Tiêu Dương một hơi gọi năm thuộc tính giả vào phòng đặc huấn.
- Được rồi, tôi truyền thụ cho cô một tuyệt học ám khí, Bạo vũ lê hoa! Lấy Mai hoa châm của cô làm cơ sở, có lẽ sẽ nhanh chóng lĩnh hội được xảo diệu của tuyệt học này. Không ai là có thuộc tính bình thường.
- Tôi thích dùng cách tiết kiệm sức lực, tiết kiệm thời gian nhất để đánh bại kẻ địch.
La Thiên Hồ, thuộc tính vân.
Diêu Mộng Nhã, Song hệ hoa thổ.
Lưu Nguyên, thuộc tính điện.
Á Kiệt, song hệ thủy mộc.
Vẻ mặt năm người hơi biến đổi.
Tiêu Dương từ từ mở miệng,
- Không phải tôi tự phụ, tôi dám nói, bất kỳ một người nào có thiên phú cổ võ giả ở trong tay tôi, tôi đều có thể giúp người đó trưởng thành với tốc độ thần tốc! Kể cả năm người trước, đều không ngoại lệ. Đáng tiếc... các bạn là thuộc tính giả.
- Mọi người đều biết, tôi là một cổ võ giả.
- Thầy, cổ võ giả và thuộc tính giả không giống nhau. Thầy là cổ võ giả, không hiểu về thuộc tính giả chúng tôi cũng là chuyện bình thường.
- Ăn nhiều nhai chẳng nát, cổ võ và thuộc tính hoàn toàn khác nhau, một thân kiêm cả hai, chỉ khiến hai bên đều không tỉnh, có khi lại phản tác dụng. Cho nên, cho dù là người kiêm cổ võ và thuộc tính giả, thực lực cũng...
- Cái này trong tiểu thuyết huyền huyễn gọi là ma võ song tui
Tiêu Dương mỉm cười nhìn căm người.
- Chẳng phải có một số người là cổ võ giả kiêm thuộc tính giả sao?
Lưu Nguyên lắc đầu cười khổ.
Trương Kiều Trí không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
- Không đúng!
Diêu Mộng Nhã đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương,
- Nghe nói, trong trận chiến ở Phục Đại, cuối cùng thầy đã sử dụng... hỏal Ánh mắt năm người đồng thời chấn động!
Đúng vậy!
Nếu nói hiện nay có người phát huy "ma võ song tu" đến cực điểm, người đó không phải vị thầy đang đứng trước mặt mình sao? Tuổi tác của thầy không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng lại đạt đến cảnh giới khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Hô hấp của năm người đồng thời dồn dập, bắt giác siết chặt tay.
- Ý của thầy, là sế truyền cổ võ cho chúng tôi, để chúng tôi "ma võ song tu"?
Á Kiệt thử dò xét hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu.
- Cổ võ chú trọng căn cơ, từ nhỏ phải tạo căn cơ, mới có được chút thành tựu, còn mọi người...
Tiêu Dương cười khẽ.
- Căn bản không cần! Bởi vì mọi người đã có thuộc tính. Tôi không cần mọi người tu luyện tâm pháp cổ võ, nhưng, tôi muốn truyền thụ cho mọi người chiêu thức cổ võ, để cổ võ, dung nhập với thuộc tính của mọi người.
Năm người nghe xong có chút mơ hồ.
Để cổ võ dung nhập với thuộc tính?
- Trương Kiều Trí, cậu đứng ra đây.
Tiêu Dương mỉm cười khoát tay, đợi sau khi Trương Kiều Trí bước ra, Tiêu Dương nói.
- Cậu có song hệ thuộc tính phong hỏa, nhưng chiêu thức của cậu, cậu thử đánh ra chiêu thức mạnh nhất của cậu cho tôi xem.
- Mạnh nhất...
Trương Kiều Trí trâm ngâm một chút, lùi ra sau vài bước, hai chưởng giơ lên, tay trái là phong, tay phải là hỏa, phong thổi hỏa động, cả hai đan xen nhau phóng về phía trước. - Đây chỉ là phong hỏa đan xen đơn giản nhất, uy lực trông có vẻ không nhỏ, nhưng kẻ địch không phải đồ ngốc, sẽ không đứng yên đấy để cho cậu đánh. Chiêu này của cậu đánh ra, đối thủ muốn né tránh thật sự rất dễ dàng.
Tiêu Dương lắc đầu.
Khuôn mặt Trương Kiều Trí hơi đỏ, nói:
- Trong Thiên Tử Các có không ít người đi trước nghiên cứu ra chiêu thức sử dụng thuộc tính phong hỏa, chỉ cần tích đủ điểm trong Thiên Tử Các, tôi có thể đổi được chiêu thức sử dụng tốt hơn...
- Vô ích.
Tiêu Dương lắc đầu, không giễu cợt nói.
- Chiêu thức vận dụng thuộc tính này,'nói thật lòng" trong cổ võ học chẳng qua chỉ tương đương với loại hàng cực kỳ bình thường mà thôi, chỉ cần tiếp xúc với người hơi có chút tư chất, thứ này căn bản chẳng có tác dụng gì. Học trò Tiêu Dương tôi dạy dỗ, đương nhiên không thể giống người thường.
Khi nói câu cuối, trong ánh mắt Tiêu Dương bất giác lóe lên tia hãnh diện. Đây là sự kiêu ngạo phát ra từ đáy lòng của một Võ trạng nguyên.
- Trở lại vấn đề chính, kế tiếp tôi sẽ truyền thụ cho cậu, phương pháp dung nhập cổ võ với thuộc tính.
Tiêu Dương bước lên trước một bước.
- Tôi làm mẫu một chiêu trước cho cậu, Trương Kiều Trí, cậu có thuộc tính hỏa, tôi để cậu thể nghiệm uy lực cổ võ thuộc tính hỏa trước.
Tiêu Dương đưa tay lên, một ngọn lửa màu xanh từ từ xuất hiện. Trong chốc lát, nhiệt độ trong phòng đặc huấn tăng lên mười độ, vẻ mặt năm người đồng thời biến đổi, lui ra sau một bước. Uy lực hỏa của Tiêu Dương vừa mới xuất hiện đã khiến người ta cảm nhận được sự cường đại.
- Xem cho kỹ đây!
Bóng dáng Tiêu Dương vừa động, cánh tay lập tức vung mạnh. Ngọn lửa nọ đột nhiên bay ra, trong nháy mắt, ngọn lửa giữa đường nổ tung, hình thành những đường quỹ tích khác nhau, phóng về phía trước. Trong khoảnh khắc này, trước mắt năm người đồng thời bắn ra một luồng sáng nóng cháy.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, cả năm người đều có thể cảm nhận được điểm đặc biệt trong công kích lửa nhìn như rất bình thường này. Nếu như trước mặt có người dùng lửa tấn công chính diện thế này, bọn họ rất khó né tránh, vì sau khi lửa nổ ra có quỹ tích quá kỳ dị khó đoán, giống như dời non lấp biển, hàm chứa sự tinh tế tinh diệu.
- Chiêu thức hình thành ngọn lửa sau khi nổ tung, bắt nguồn từ chưởng pháp cổ võ Liệt dương thần chưởng!
Tiêu Dương cười nhìn Trương Kiều Trí. Sự thật chứng minh, mình đoán không sai, sau khi chiêu thức cổ võ dung nhập với thuộc tính, có hiệu quả vô cùng kinh người.
Lúc này trong mắt Trương Kiều Trí dường như có ngọn lửa bùng cháy, vô cùng khao khát nhìn Tiêu Dương.
Nếu đem Liệt dương thần chưởng vận dụng vào thuộc tính hỏa của mình, Trương Kiều Trí có thể khẳng định, thực lực của mình sẽ có đột phá nhất định!
Ngay lúc này, ánh mắt bốn người còn lại vô cùng hâm mộ nhìn Trương Kiều Trí.
- Trương Kiều Trí, cậu đến đây học khẩu quyết Liệt dương thần chưởng!
Tiêu Dương không nói nhiều, vẫy tay.
Trương Kiều Trí mừng rỡ như điên, vẻ mặt cung kính khom lưng đi về phía Tiêu Dương.
- Xin thầy chỉ giáo!
Trong lòng Trương Kiều Trí hiểu rõ, mình đã gặp được quý nhân thay đổi vận mệnh cả đời mình!
- Cậu hãy học nhuần nhuyễn Liệt dương thần chưởng, sau đó tôi sẽ dạy cậu cách vận dụng sức mạnh thuộc tính như thế nào, đánh ra như thế nào.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Trương Kiều Trí.
- Tôi sẽ truyền tiếp cho cậu võ học để dung nhập với thuộc tính phong. Phong lấy tốc độ là chính, tôi sẽ truyền cho cậu Phong sương kiếm!
Một thuộc tính giả, trong lúc dùng "phong" công kích, đột nhiên lại biến phong thành kiếm, hơn nữa còn sử dụng chiêu thức cao thâm khó dò để tấn công, tuyệt đối sẽ khiến đối thủ không thể ứng phó.
- Á Kiệt, cậu có thuộc tính thủy mộc.
Tiêu Dương chỉ điểm người tiếp theo.
- Tôi truyền thụ cho cậu cổ võ để dung nhập thuộc tính thủy, Bích song chưởng! Nhớ kỹ khẩu quyết!
- Diêu Mộng Nhã, cô có thuộc tính Hoa thổ. Trong tư thế yêu kiều, xinh đẹp của hoa có chứa sát khí, vì vậy thuộc tính giả hoa thích hợp dung nhập tuyệt học cổ võ Phiêu hương kiếm nhất, phiêu dật linh động, uy lực kinh người! Nhớ kỹ khẩu quyết!
- Lưu Nguyên, cậu có thuộc tính điện, lấy lực công kích làm trọng. Trong tiểu đội Tỉnh anh, tôi muốn cậu gánh trọng trách, trở thành đầu mâu, dùng đầu mâu bén nhọn công phá phòng ngự của đối phương! Tôi truyền cho cậu cổ võ dung nhập thuộc tính là... Thất tinh kiếm! Nhớ kỹ khẩu quyết!
- La Thiên Hồ, cậu có thuộc tính vân, vân đặc tính hùng hậu, đa biến, đồng thời, trong đội ngũ, cậu cũng có một nhiệm vụ quan trọng, đó là phòng thủ! Lợi dụng sự biến ảo khó lường của vân, ngăn cản, mê hoặc công kích của địch. Cho nên Tôi truyền cho cậu cổ võ dung nhập thuộc tính là... Trận pháp, tinh túy hạng nhất trong cổ võ học! Vận dụng để có được thuộc tính vân độc nhất vô nhị, dùng vân bày trận!
k*k*k** .......
Tiêu Dương từ trong phòng đặc huấn bước ra, không khỏi nhấn nhấn huyệt Thái dương của mình, cả người mệt mỏi. Tuy mình như từ điển bách khoa chứa trăm tuyệt học khác nhau, truyền thụ ra trông có vẻ rất đơn giản, nhưng cũng hao phí không ít sức lực. Lúc này Tiêu Dương cảm thấy đầu đau nhức, đột nhiên, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện trước mắt hắn.
Lam Hân Linh đang dẩu môi, ý tứ rất rõ ràng.
Hôm nay mười người đều được đặc huấn, chỉ riêng mình thì thực sự chẳng có gì. Tiêu Dương hiểu ý Lam Hân Linh, cười cười.
- Yên tâm, sao anh có thể bạc đãi cô vợ xấu của mình chứ, vài ngày nữa dĩ nhiên sẽ có niềm vui bất ngờ cho em.
Một câu "cô vợ xấu" khiến mặt Lam Hân Linh đỏ lên, liếc Tiêu Dương, khẽ gắt.
- Ai thèm.
Xoay người rời đi.
Tiêu Dương ra khỏi phòng huấn luyện, vừa hay đụng phải Tạ Chấn Vinh. Sau khi đồng ý với lời mời của Tạ Chấn Vinh hưởng thụ một lần tắm hơi đặc cấp của Vũ phong quán, quét sạch uể oải toàn thân, tiếp đó lại ăn uống một bữa no nê, hắn mới lái xe rời khỏi Vũ Phong quán.
Đi châm cứu bốc thuốc cho Tiểu Thu và Tiểu Thảo.
Hắn không biết, lúc này đang có người thở hổn hển hung hăng chỉ trích hắn.
Chủ tịch thành phố Minh Châu, Tào Nguyên!
Lúc này, vẻ mặt Tào Nguyên tức giận ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, hung hăng ném tờ báo trong tay xuống đất, giãm lên vài cái.
- Đúng là buồn cười, vô pháp vô thiên!
Trên báo viết...
Tuyệt thế thần y coi thường quyền uy Chủ tịch thành phố, từ chối tham gia Đại hội giao lưu y thuật.
Mặt mũi ở đâu!
Tào Nguyên vốn nghĩ, tham gia Đại hội giao lưu y học này là nghĩa vụ bắt buộc của Tiêu Dương, mình mở miệng công bố tên hắn với bên ngoài thì hắn nên vinh hạnh mới đúng. Không ngờ thằng nhóc này không biết tốt xấu, chẳng thèm để lời nói của Chủ tịch thành phố đây vào mắt, chẳng lẽ thật sự cho rằng, dựa vào chút y thuật nhỏ nhoi là có thể không thèm để ai vào mắt sao?
- Buồn cười! Buồn cười! Khuôn mặt Tào Nguyên dữ tợn. - Tôi muốn xem xem, đường đường một chủ tịch thành phố như tôi có mời được cái vị được gọi là thần y như cậu không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận