Bốn chữ Đội trưởng Lăng Thiên hiện nay đã trở thành một biểu tượng trong Thiên Tử các.
Đặc biệt là sau khi tiểu đội Tinh Anh về nước, cuộc chiến ở Đảo Quốc đã được truyền khắp mọi nơi.
Tiêu Dương một mình đã đánh bại vô số cường giả Thiên Hoàng Vệ của Đảo Quốc.
Lăng Thiên đã không còn bị bất cứ người nào coi thường hay cười nhạo nữa.
Kẻ mạnh bao giờ cũng nhận được sự tôn trọng cùng sùng bái.
Cậu thanh niên này thực lực cũng chỉ ở mức bình thường, chắc hẳn chỉ đảm nhiệm công việc đón người.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu rồi vươn tay ra.
Cậu thanh niên mừng rố, nói:
- Anh hùng của đất nước? Cái danh hiệu này lớn quá tôi không gánh nổi.
Hai người lên xe, Thái Tuyên Thanh thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Tiêu Dương, dường như rất tò mò về hắn.
- Người được xưng là anh hùng của đất nước, người khuấy đảo Nagoya của Đảo Quốc... chẳng lẽ chính là...
Thái Tuyền Thanh thử dò xét:
Đội trưởng Lăng Thiên trong suy nghĩ của cậu ta là một người đàn ông lưng hùm vai gấu, to đô vật vã, nhưng không ngờ trên thực tế lại là môt chàng thanh niên tuấn tú tao nhã như vậy. Nhìn bề ngoài thư sinh này của Tiêu Dương, chẳng hề giống người đã khuấy đảo Đảo Quốc tí nào cả.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, nói:
- Tôi tên là Thái Tuyền Thanh, là một trong những người phụ trách tình báo ở Los Angeles của Thiên Tử các. Nhiệm vụ của tôi hôm nay là đưa anh đến điểm tập trung ở Tử Vong Cốc đồng thời cung cấp cho anh những thông tin tình báo mà anh cần.
Nếu như tin tức này truyền đến Đảo Quốc, có lẽ cả đám người Đảo Quốc phải chết vì tức mất.
Thái Tuyền Thanh vô cùng kích động, trong lòng rất muốn lấy giấy bút ra xin chữ ký của Tiêu Dương. Cậu ta nhìn Tiêu Dương giống hệt như fan hâm mộ nhìn thấy nam thiên vương hay siêu sao điện ảnh. Có thể tạo ra được sự tích vinh quang trên đất Đảo Quốc, làm cả Thiên Tử các phải chấn động, trước nay chưa có người nào làm được như thế.
Hiện tại cả Đảo Quốc đều chìm trong phong tỏa cấm vận vậy mà Tiêu Dương lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở Mỹ.
- Thật sự là anh sao?
- Tuy nói cùng nằm trong địa phận bang California nhưng nơi này cách Tử Vong Cốc rất xa. Chắc cũng phải đến sáng mai chúng ta mới tới nơi. Theo như tin tình báo nhận được, hiện tại tình huống bên trong Tử Vong Cốc như thế nào vẫn chưa rõ. Nhóm đặc công tỉnh anh đầu tiên thực hiện nhiệm vụ giải cứu sau khi vào trong liền hoàn toàn mất liên lạc, cả nhóm các chuyên gia nghiên cứu cũng vậy. Ngoại trừ tín hiệu cầu cứu đầu tiên ra thì hoàn toàn không có bất cứ tin tức nào của họ.
- Tuyền Thanh à, cậu hãy nói cho tôi biết tình hình ở Tử Vong Cốc đi.
Thực ra Thái Tuyền Thanh có rất câu hỏi muốn hỏi Tiêu Dương về tình huống khi hắn ở Đảo Quốc nhưng Tiêu Dương đã nói như vậy cậu cũng không tiện mở miệng hỏi. Thái Tuyền Thanh xấu hổ ho khan mấy tiếng sau đó nói:
Tiêu Dương khế cười, nói:
Dừng một lát sau đó Thái Tuyền Thanh lại nói tiếp:
- Một nhóm là các quốc gia châu Phi.
- Một nhóm do Nga đứng đầu.
- Nhóm mạnh nhất là nhóm đặc công châu Mỹ do nước Mỹ đứng đầu.
- Bọn họ chia ra thành năm nhóm lớn! - Một nhóm là các quốc gia châu Âu.
- Bởi vì trong tín hiệu của các chuyên gia có nhắc tới đặc công của nước nào cứu được họ ra ngoài, bọn họ sẽ dốc sức cống hiến cho nước đó. Đoàn chuyên gia này đều là những chuyên gia đầu ngành cấp cao trên thế giới, cho dù họ làm việc cho quốc gia nào cũng sẽ mang lại tài phú cho quốc gia đó. Nghe nói trong tay bọn họ có không ít thành quả của các công trình nghiên cứu mới nhất. Bởi vì vậy mà hiện tại bên ngoài Tử Vong Cốc có rất nhiều đặc công tinh anh từ các nước trên thế giới.
- Và nhóm còn lại là châu Á do Hàn Quốc đứng đầu.
- Hàn Quốc?
Tiêu Dương sửng sốt, nhướng mày nghi hoặc nhìn Thái Tuyền Thanh.
- Đúng là Hàn Quốc.
Thái Tuyền Thanh biết tại sao Tiêu Dương lại có vẻ mặt đó, cậu ta nghiêm mặt giải thích:
- Trong các quốc gia châu Á, Hàn Quốc là quốc gia phái ra nhiều cường giả tới thực hiện nhiệm vụ này nhất. Nghe nói đều là những cường giả chủ chốt trong quân đoàn trụ cột của họ.
Tiêu Dương cau mày hỏi:
- Không phải Thái tử cũng đang ở Tử Vong Cốc sao?
Điều khiến Tiêu Dương nghi hoặc chính là Thái tử của Thiên Tử các đích thân tới đây vậy mà lại để Hàn Quốc chiếm vị trí đứng đầu. Nếu là vậy vì Thái tử thật sự làm Tiêu Dương quá thất vọng.
- Đúng là thế.
Thái Tuyền Thanh gật đầu, nói:
- Chỉ là Thái tử không gia nhập vào bất cứ nhóm nào.
Khi nhắc đền Thái tử, ánh mắt Thái Tuyền Thanh không giấu được sự sùng kính giành cho gã. - Bất luận là trong Thiên Tử các hay trên thế giới, Thái tử của chúng ta đều được công nhận là thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất.
Nói xong những lời này cậu ta lại liếc mắt nhìn sang Tiêu Dương, cười nói:
- Còn cả Đội trưởng Lăng Thiên nữa, đều là những thiên tài xuất chúng! Tôi tin tưởng, Viêm Hoàng chỉ cần có hai người hợp sức đã đủ đánh bại cả đám cường giả của bọn họ.
Tiêu Dương chỉ cười không nói.
Hợp sức với Thái tử?
Tiêu Dương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Khi chưa gia nhập Thiên Tử các, hắn đã kết thù oán với người của tiểu đội Thiên tử. Kể cả Thất Sát bên cạnh Thái tử, hắn cũng đã từng đối phó với vài người. Mặc dù hắn chưa từng trực tiếp chạm mặt gã Thái tử thần bí kia nhưng cũng đã từng giao phong gián tiếp mấy lần. Tuy nhiên đám Thất Sát bên cạnh Thái tử hoàn toàn không phải địch thủ của Tiêu Dương.
Chuyến đi tới Tử Vong Cốc lần này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Tiêu Dương lạnh nhạt cười, không hỏi thêm câu nào nữa.
Hắn chỉ cần biết tình huống đại khái, còn cụ thể ra sao phải tới đó mới biết được.
Tiêu Dương nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thái Tuyền Thanh mấy lần muốn hỏi Tiêu Dương về chiến tích của hắn ở Đảo Quốc nhưng lại ngại mở miệng, cuối cùng đành phải im lặng.
Chiếc xe phóng thẳng về phía trước..............
Ở Viêm Hoàng hiện tại đang là ban ngày, gần đến buổi trưa. Tại một gian phòng ở gần trường Phục Đại, Dương Hoàn Nghị đẩy cửa phòng đi vào, sắc mặt có vẻ nặng nề.
Một bóng người vội vã vọt đến, Lâm Tiểu Thảo hồi hộp nhìn Dương Hoàn Nghị, hỏi:
- Thế nào rồi?
Dương Hoàn Nghị lắc đầu, thở dài đáp: - Thiếu chủ, tôi đã tìm khắp Minh Châu nhưng tiếc là không tìm được cách nào có hiệu quả.
Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo trở nên bi thương.
Nghiêng đầu nhìn người nằm trên giường toàn thân đen sì, hai cánh tay đã bị mất, chất dịch màu đen không ngừng chảy dọc theo ống tay áo xuống đất.
Tính mạng của Tiểu Thu hiện tại đã đến giới hạn.
Trong tim Lâm Tiểu Thảo, Tiểu Thu là một người bạn sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu gã.
Gã không muốn trơ mắt nhìn Tiểu Thu cứ như vậy ra đi mãi mãi.
Thế nhưng hiện giờ gã không có cách nào cứu Tiểu Thu.
Lâm Tiểu Thảo siết chặt nắm đấm:
- Tiểu Thu, xin lỗi cậu... tôi không thể cứu được cậu...
Dương Hoàn Nghị im lặng đứng bên cạnh.
Tách...
Tách...
Chất dịch màu đen từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
- Tiểu Thu có lẽ chỉ còn sống được không đến một tiếng nữa.
Lâm Tiểu Thảo vô cùng đau khổ.
Căn phòng chìm trong yên lặng, ngay lúc này đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Là điện thoại của Lâm Tiểu Thảo.
Tuy nhiên vào lúc này Lâm Tiểu Thảo không có tâm trạng nhận điện thoại. Mặc cho tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, gã hoàn toàn không có định nghe máy, chỉ biết dõi ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai tay của Tiểu Thu. Đôi tay đó là vì gã nên mới thành ra như vậy. Tiếng chuông điện thoại dừng lại.
Một lát sau lại tiếp tục vang lên...
Điện thoại đặt trên bàn ở bên cạnh, một lát sau Dương Hoàn Nghị bước tới nhìn màn hình thấy là một dãy số xa lạ. Dương Hoàn Nghị cầm điện thoại lên ấn nút nghe.
- Xin hỏi ai đấy?
- Lâm Tiểu Thảo phải không? Tôi là bạn của Tiêu Dương.
Bạn của Tiêu Dương.
Chỉ mấy chữ này đã khiến Dương Hoàn Nghị khẽ run lên, lập tức đưa điện thoại cho Lâm Tiểu Thảo:
- Thiếu chủ, là bạn của Tiêu Dương.
Lâm Tiểu Thảo ngơ ngác nhận điện thoại.
Giọng của Lam Hân Linh vang lên:
- Tiêu Dương bảo tôi mang đồ về cho cậu, hiện tại tôi đang ở cổng trường Phục Đại, cậu có rảnh tới lấy không?
- Tiêu ca gửi đồ cho tôi?
Nếu là bình thường Lâm Tiểu Thảo sẽ lập tức tới lấy về nhưng lúc này gã hoàn toàn không có tâm trạng vì vậy buồn bã nói:
- Cô cứ đặt đồ ở cửa phòng bảo vệ giúp tôi.
- Không được, Tiêu Dương nói phải đích thân giao tận tay cho cậu. Anh ấy nói món đồ này rất quan trọng với cậu, nó có thể cứu mạng người.
Cứu mạng!
Lâm Tiểu Thảo kinh ngạc đến run rẩy!
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Mặc dù chỉ là hy vọng xa với nhưng Lâm Tiểu Thảo vẫn không muốn bỏ qua. Gã cầm theo điện thoại lao như điên ra ngoài, chưa đến một phút đã xuất hiện ở trước cổng trường Phục Đại. Lâm Tiểu Thảo vội vã tìm kiếm xung quanh, ngay sau đó nhìn thấy một cô gái áo đỏ đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ cầm di động vẫy tay ra hiệu với gã.
Lâm Tiểu Thảo lập tức chạy tới chỗ cô gái.
Lam Hân Linh đưa chiếc túi mà Tiêu Dương giao cho cô ra:
- Là cái này.
- Cảm ơn.
Lâm Tiểu Thảo không thèm để ý phong độ giật lấy chiếc túi mở ra nhìn. Bên trong túi là rất nhiều lọ thuốc nước, ngoài ra còn có một tờ giấy. Lâm Tiểu Thảo lấy tờ giấy ra, bên trên có dòng chữ 'Chữa trị cho Tiểu Thư.
Năm chữ này tựa như cây búa tạ đập thật mạnh vào lòng Lâm Tiểu Thảo, gã ngẩn người nhìn tờ giấy. Một lát sau gã mới kịp phản ứng lại, mừng như điên nói:
- Cảm ơn cô nhiều lắm.
Nói xong gã liên ôm chiếc túi quay người chạy đi.
- Tiểu Thu, cậu nhất định phải cố gắng lên.
Bịch!
Lâm Tiểu Thảo đá văng cửa phòng chạy vào sau đó lấy lọ thuốc trong túi ra mở nắp không do dự đổ thuốc vào trong miệng Tiểu Thu...
Gã hoàn toàn tin tưởng Tiêu Dương.
Lâm Tiểu Thảo lo lắng nhìn Tiểu Thu, hai tay nắm chặt.
Một lát Lâm Tiểu Thảo đột nhiên kích động hô lên:
- Hoàn Nghị, anh xem anh xem! Tay của Tiểu Thu cử động... cử động!
Lâm Tiểu Thảo là người sống tình cảm, lúc này hai mắt đã đẫm nước mắt, vô cùng hưng phấn nhìn Tiểu Thu đang nằm trên giường, miệng lẩm bẩm:
- Tiểu Thu được cứu rồi! Tiểu Thu được cứu rồi! Cảm ơn Tiêu ca! Cảm ơn Tiêu cal Vô cùng kích động.
Dương Hoàn Nghị cũng bước tời nhìn, quả nhiên Tiểu Thu vốn như một cái xác chết hiện tại đã tràn đầy sinh khí.
- Thêm hai lọ nữa.
Lâm Tiểu Thảo không thể chờ đợi thêm lập tức mở thêm hai lọ thuốc cho Tiểu Thu uống.
- Thiếu chủ nhìn kìal
Dương Hoàn Nghị kinh ngạc chỉ vào hai tay của Tiểu Thu.
Lúc này, hai tay Tiểu Thu đang dần dần xuất hiện sinh khí...
Hiệu quả kinh người.
- Thêm lọ nữa...
- Cho Tiểu Thu uống thêm lọ nữa...
Sau khi cho Tiểu Thu uống hết mười lọ thuốc, Lâm Tiểu Thảo mới dừng lại. Mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thu đang nằm trên giường, lúc này cơ thể đen sì của Tiểu Thu phát ra một tầng ánh sáng kỳ lại. Điều kinh dị nhất là hai tay đang dần dần mọc ra, cơ thể vốn yếu đuối đột nhiên dồi dào sinh khí. Điều này đối với Tiểu Thu mà nói đồng nghĩa với việc thực lực cũng sẽ tăng lên.
- Tiểu Thu đang lột xác!
Lâm Tiểu Thảo mở trừng hai mắt, vẻ mặt mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc. Cố gắng trấn tĩnh bản thân cùng điều hòa hơi thở, gã yên lặng đứng quan sát Tiểu Thu.
Đại nạn không chết ắt sẽ có phúc.
- Tiểu Thu cố lên, tôi biết cậu sẽ không để tôi phải thất vọng mà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận