Thanh âm chấn triệt trời cao, lan tràn tận trời, giống như một cơn sóng lớn cuốn đi tất cả.
Ma khí và sát khí tràn ngập bầu trời.
Một khắc này, tất cả đều dừng lại, đưa mắt nhìn lên bầu trời, sắc mặt biến ảo, lập tức đề phòng.
- Cẩn thận, chuẩn bị nghênh địch.
Đạm Thai Kính Huyền nhanh chóng quát to, thân ảnh lướt nhanh, nhảy lên phía trước.
- Là ma tiễn truyền lệnh của Ma Môn.
Đạm Thai Diệc Dao trầm giọng nói:
- Mọi người bình tĩnh. Người của Ma Môn có lẽ cách chúng ta hơn mười dặm.
Rất nhanh, cường giả trước mắt đã quay về, đồng loạt lên tiếng.
Tiêu Dương nghi ngờ hỏi. Thanh âm vừa nãy chính là khiêu chiến với hắn.
- Ma Môn sử dụng chiêu thức này chắc không phải muốn đánh lén chúng ta.
Đạm Thai Diệc Dao nói:
- Là một trong những phương pháp truyền lệnh cho người khác của Ma Môn. Đem giọng nói của mình phong vào trong mũi tên, rồi bắn mũi tên bay hơn mười dặm, sau đó nổ mạnh, vì thế mới có tác dụng như vừa nãy.
VùI
- Ma tiễn truyền lệnh?
Đạm Thai An Thiên lên tiếng.
Cho dù như thế, mọi người cũng không thể không đề phòng.
- Giọng nói vừa nãy rất quen thuộc. - Không có phát hiện người trong Ma Môn.
Tiếng nói vừa dứt, tất cả đều giật mình, nhất là Bạch Vô Cực của Côn tông. Bởi vì chí bảo truyền thừa của họ, thần binh thông linh Kim côn đang nằm trong tay Công Tôn Nguyên Dạ.
- Là Công Tôn Nguyên Dạ.
Công Tôn Nguyên Dạ.
Đạm Thai Diệc Dao cũng ngẩn ra, ánh mắt mở to:
- Đúng, chính là giọng của y.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người ông.
Đạm Thai Kính Huyền nhắc nhở, sau đó nhảy lên nhìn thẳng điểm đen. Đây chỉ là một tờ giây, trên tờ giấy có ghi hàng chữ đỏ như máu.
- Cẩn thận.
Trên bầu trời xuất hiện một điểm đen, càng lúc càng gần.
Sắc mặt Đạm Thai Kính Huyền hơi thay đổi, nhất thời trầm xuống.
Đạm Thai An Thiên nói.
Đạm Thai Kính Huyền nhảy xuống đất, thở ra một hơi, cầm tờ giấy có chữ bằng máu đưa cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua, ánh mắt nheo lại.
- Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Đạm Thai An Thiên hỏi.
- Thư khiêu chiến.
Tiêu Dương lạnh giọng nói:
- Công Tôn Nguyên Dạ muốn hẹn ta gặp nhau tại khu rừng cách đây năm mươi dặm vào 12h trưa mai, nhất quyết tử chiến. Hơn nữa y còn chiêu cáo thiên hạ, để người trong giới tu hành đến làm chứng. - Tuyệt đối không thể.
Đạm Thai Diệc Dao không tự chủ được mà lên tiếng:
- Công Tôn Nguyên Dạ là tên điên, lại còn là Kim côn nhận chủ, tiên nhân tâng năm đỉnh phong.
- Không sai, Công Tôn nhất mạch đã bị diệt, mà Công Tôn Nguyên Dạ chẳng khác nào chó nhà có tang, chúng ta không cần để ý đến thư khiêu chiến của y.
Đạm Thai Kính Huyền trầm giọng nói:
- Đừng để ý đến y.
- Ngay cả Công Tôn nhất mạch cũng đã bị diệt, một kim tiên chẳng đáng nhắc đến như y mà cũng dám đến tìm sư phụ khiêu chiến, nhất định có trá.
Đạm Thai An Thiên ngưng trọng nói:
- Sư phụ, người không cần phải đi.
- Đây cũng chính là nguyên nhân Công Tôn Nguyên Dạ muốn chiêu cáo thiên hạ.
La Nãi Đình lên tiếng:
- Hôm nay, tông chủ chí tôn có địa vị tôn quý trong giới tu hành Viêm Hoàng, thậm chí được người ta coi là thân minh. Công Tôn Nguyên Dạ khiêu chiến, tất cả đều biết được là do tông chủ chí tôn đã tiêu diệt Công Tôn nhất mạch. Nếu như cậu từ chối, không tiếp nhận thư khiêu chiến, sợ rằng sẽ bị lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến uy vọng.
- Hừ, cứ để cho bọn họ nói. Chúng ta biết sư phụ là người thế nào là được rồi.
Đạm Thai An Thiên lên tiếng.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:
- Điều này không phải quan trọng. Con hãy xem bên dưới đi.
Tiêu Dương chỉ vào chữ bằng máu trên tờ giấy. La Nãi Đình nhìn thoáng qua, thần sắc cả kinh:
- Bổ Thiên Thạch? Không thể nào? Tại sao y dám đem Bổ Thiên Thạch ra làm mồi? - Công Tôn Nguyên Dạ là một tên điên, cái gì mà chẳng làm được.
Tiêu Dương quả thật đã động tâm.
Khối Bổ Thiên Thạch mà Thương tông đoạt được quả thật đang nằm trong tay Công Tôn Nguyên Dạ. Nếu y còn chưa giao cho Ma Môn, như vậy là nó vẫn còn đang nằm trong tay y. Cho dù cơ hội rất xa vời, nhưng lại như Kim Mi thần sứ đã đoán, Tiêu Dương căn bản không cự tuyệt được sự hấp dẫn của Bổ Thiên Thạch. Cũng giống như Vũ Văn Thương ngày đó, biết rõ Kim phủ xuất hiện là có trá, nhưng ông ta lại quá ỷ vào thực lực của mình.
- Một mình Công Tôn Nguyên Dạ tuyệt đối không có khả năng phát ra chiến thư. Sau lưng y nhất định là có Ma Môn làm chỗ dựa.
Tiêu Dương nói:
- Xem ra, Ma Môn cũng muốn nhờ cơ hội này đè bẹp nhuệ khí của ta. Đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho bọn họ.
- Cậu muốn tiếp nhận thư khiêu chiến?
Mọi người đều kinh hãi nhìn Tiêu Dương.
- Không sai.
Tiêu Dương bình tĩnh trả lời.
Đạm Thai Diệc Dao muốn nói rồi lại thôi, thần sắc không khỏi hiện lên sự lo lắng.
Nhưng Tiêu Dương đã quyết, cô cũng khó mà nói cái gì.
- Kiều tiền bối.
Tiêu Dương nhìn Thánh Long Vương, trầm giọng nói:
- Tiền bối dẫn họ về tổng bộ trước đi. Hôm nay vãn bối sẽ ở lại đây chờ.
Nghe xong, Thánh Long Vương ngẩn ra, chậm rãi gật đầu:
- Trước trưa ngày mai, ta sẽ tận lực quay lại.
Tiêu Dương cũng không nói nhiều, trong tay cầm hắc thiếp, cảm nhận được một luồng sát khí lạnh như băng. Bất luận thế nào, hắn cũng phải chiến một trận. Không có kiếm lực trợ giúp, với thực lực của hắn hôm nay, muốn ứng phó cường giả tiên nhân tầng năm, quả thật rất khó khăn, nhưng Tiêu Dương không có lý do để lùi bước.
Một khắc Thần Ma đại chiến bắt đầu ở địa cầu, Tiêu Dương đã không còn lý do lui lại.
Hắn phải toàn lực nghênh chiến.
- Ta muốn nhìn xem Công Tôn Nguyên Dạ mạnh như thế nào.
Ánh mắt Tiêu Dương xẹt qua chiến ý mãnh liệt.
- Ta muốn lưu lại.
Lúc này, Bạch Vô Cực trâm giọng nói, ánh mắt không thể ức chế được sự chờ mong và khát vọng. Kim côn là bảo vật truyền thừa của Côn tông từ rất lâu rồi.
- Ta cũng sẽ lưu lại để ứng biến.
Đạm Thai Kính Huyền cũng nói. Đương nhiên, để phòng ngừa Ma Môn nửa đường chặn giết, hai thái thượng trưởng lão cũng sẽ đi theo đến tổng bộ Kiếm tông.
Đạm Thai An Thiên vốn muốn lưu lại, nhưng Tiêu Dương đã hạ lệnh bảo cậu rời đi. Mặc dù không tình nguyện nhưng Đạm Thai An Thiên vẫn phải đi theo đội ngũ.
Cuối cùng, ở lại cũng chỉ có Tiểu Nghệ Tiểu Phàm của Kiếm tông, Đạm Thai Kính Huyền của Thương tông, Bạch Vô Cực của Côn tông. Những người còn lại thì trở về Kiếm tông.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn mọi người rời đi, sau đó quay sang nhìn Đạm Thai Kính Huyền:
- Kính Huyền tiền bối, phiền tiền bối mở đại trận hộ tông lần nữa.
Trưa ngày mai mới là lúc chính thức khiêu chiến.
Giới tu hành Địa cầu, khói lửa đã nổi lên. Khi còn chưa đến thời khắc quyết định thắng bại, chiến tranh sẽ không chấm dứt.
Chính tà bất lưỡng lập. Cuộc chiến Thần Ma ở Thần Minh chỉ địa cũng đã cháy lên.
Đương nhiên, hôm nay không phải là lúc quyết chiến. Hai bên còn chưa phát ra hết toàn lực.
Tất cả đều đang chờ, chờ một cơ hội diệt sạch đối phương.
Thần Minh chỉ địa, tại một khu vực hơn trăm dặm, một cung điện nổi lơ lửng, mây mù lượn lờ, khí tức thần thánh vô cùng.
Nơi này chính là chỉ địa thân thánh, tín ngưỡng trong lòng tất cả đệ tử Thần Minh, Tam Xích Thần Minh Điện.
Cung điện nguy nga thật lớn, vô hình tản ra khí tức cực kỳ mãnh liệt.
Tòa cung điện này chính là thần trận mà Long Thần đại nhân lưu lại ở Thần Minh chỉ địa.
Một khi thần trận mở ra, cho dù đệ nhất ma chủ của Ma Môn cũng khó mà phá giải.
Đương nhiên, với thế lực của Tam Xích Thần Minh Điện, hiển nhiên không cần phải mở ra thần trận.
Bên trên Tam Xích Thần Minh Điện, sương mù lượn lờ.
Ba đạo thân ảnh đang ngồi trên chiếu, trên người tràn ngập khí tức cường đại.
Đây là tam đại thế lực của Ma Môn.
Ma chủ Ma Môn, được xưng là thần chủ.
Minh Đồng Thiên Ma, Xích Lượng Thiên.
Siêu cấp kiếm tiên, Gia Cát Nguyên Hồng.
Ánh mắt ba người mở ra, giống như một đạo thiểm điện xẹt qua, nhìn thấy mà giật mình.
Thân ảnh nhảy lên.
Gia Cát Nguyên Hồng thở ra một hơi, trầm giọng nói: - Thi triển bí pháp lần này hao tổn quá nhiều, cũng chỉ có được một cơ hội. Cho dù còn lần cơ hội thứ ba, ta sợ rằng cũng sẽ hữu tâm vô lực.
- Lão tặc Linh Cưu dụng binh quỷ dị, nhiều lần kêm chế ma quân của chúng ta. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng đả thông phong ấn thông đạo, thuận thế công phá ba nghìn thế giới. Đến lúc đó, thế lực thân minh không thể phân thân, tất sẽ tự loạn, để chúng ta dễ dàng kích phá.
Ma chủ lên tiếng, hai mắt dường như có một tầng huyết vụ nồng đậm bao phủ:
- Đại quân Ma vực chúng ta thống trị Thần Minh chỉ địa sẽ không còn xa nữa.
- Mặc dù người thừa kế cung điện Tuyết Thần đã mất tích, nhưng ta hoài nghỉ cô ta đã đến địa cầu.
Xích Lượng Thiên lên tiếng:
- Đừng quên, cung điện Tuyết Thần có truyền nhân Long Giác tộc.
- Thực lực của truyền nhân Tuyết Thần không kém. Nếu cô ta đã đến địa cầu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.
Sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng trầm xuống, khẽ cau mày.
Ma chủ bỗng nhiên cười khẩy.
Một thân ảnh như gió từ xa chạy đến.
Thân hình thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng, mi tâm có một hình vẽ sấm sét.
- Bái kiến ma chủ đại nhân.
Người đàn ông quỳ gối xuống, nói.
- Phách Lôi chí tôn?
Gia Cát Nguyên Hồng giật mình, quay sang nhìn ma chủ.
Ma chủ lạnh nhạt nói:
- Nhóm cường giả đến địa cầu lần này, lấy Phách Lôi dẫn đầu.
Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng hiện lên sự chờ mong: - Vị trí thứ chín trong Thánh Bảng, Phách Lôi chí tôn tự thân xuất mã, ta nghĩ, giới tu hành lần này sẽ bị hủy diệt. Đám dân đó làm sao gặp được cường giả của Thánh Bảng chứ?
Bài danh thứ chín trong Thánh Bảng.
Một trong những chí tôn Ma Môn sắp xuống địa cầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận