Soạt! Soạt! Soạt!
Mười tám thanh thần kiếm xoáy tròn lao thẳng lên, mang theo ánh sáng chói loà, trong phút chốc tất cả mọi người bị chói mắt vội nhắm mắt lại rồi mở ra ngay.
Tâm thần bỗng chấn động mạnh.
Trên đỉnh đầu Tiêu Dương là mười tám thanh thần kiếm đang xoay tròn phát ra tiếng xé gió vun vút, êm ái như tiếng phượng hoàng hót. Xung quanh thần kiếm bay múa dường như có bóng phượng hoàng vờn lượn, khí chất cao quý ngất trời, khiến người ra muốn sụp xuống bái lạy.
Thiên Hoàng Kiếm!
Thiên Viêm Kiếm sau khi tiến hoá.
Cảnh này như phô trương thanh thế, ánh sáng sắc nhọn lạnh băng loé ra bống phía, kiếm ý tuôn rơi, trấn áp linh hồn tất cả mọi người. Lúc này, vỏ kiếm của không ít người đứng quanh đều phát ra tiếng leng keng.
Âm thanh của run rẩy, hàng phục.
Rồi bọn họ xôn xao cả lên.
- Đây là...
Mười tám thanh thần kiếm nhận chủ!
-- Mười tám thanh đều là thần kiếm nhận chủ.
Hồng Lăng Tôn Toạ ngước lên nhìn mười tám thanh thần kiếm trên đầu Tiêu Dương một cách kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Như mãnh thú trong núi trước đức vual
- Tôi đã bảo mà, anh ấy là người tạo nên kỳ tích.
Một mình Tiêu Dương lại nhận được tận mười tám thanh thần kiếm nhận chủ. Quả thực quá yêu mị, khiến người sợ hãi!
Số lượng này còn nhiều hơn cả tổng số thần kiếm nhận chủ của các Tôn Toạ trong Mạch Kiếm Tôn.
- Chú Tiêu giỏi quá, thần tượng chú!
- Chao! Cháu sai rồi, Tiểu Thanh thật sự sai rồi.
Lúc này Tiểu Thanh cũng trở nên kích động, nhìn thần kiếm bay múa đầy trời đầy vẻ sung kính.
Ánh mắt Diệp Tang trở nên kích động. Cô đoán được có lẽ Tiêu Dương sẽ lấy được thần kiếm nhận chủ, nhưng tận mười tám thanh thì quả là khiến người ta kích động.
Kim Du Uyển cũng vô cùng kích động.
- Chà chà, chẳng trách đứng trước Hồng Ti Kiếm của Hồng Lăng Tôn Toạ mà cậu ta cũng không đổi sắc mặt.
Mười tám thanh thần kiếm nhận chủi!
Thiên Hoàng Kiếm vốn là một bộ thần kiếm nhận chủ. Có được một thanh cũng có nghĩa là có được một nghìn thanh. Ngay cả Hồng Lăng Tôn Toạ cũng không nhận ra Thiên Viêm Kiếm sau khi tiến hoá, dù sao niên đại của Thiên Viêm Kiếm cách đây cũng quá xa vời rồi.
Nếu như mọi người biết Tiêu Dương có tổng cộng một nghìn thanh kiếm như thế này thì không biết sẽ có bao nhiêu người kích động mà ngất đi nữa.
Mấy chữ này sáng lấp loé trước mắt mọi người, con ngươi càng mở càng rộng, chỉ thiếu mỗi nước rơi ra ngoài.
Thần kiếm nhận chủ toả sáng đầy vẻ cao quý.
- Không phải nói nhảm, nếu tôi mà có mười tám thanh thần kiếm nhận chủ thì còn để tâm đến một thanh Hồng Ti Kiếm làm gì?
- Cậu Tiêu Dương này, Thanh Liên Tôn Toạ rốt cuộc có phải được ông trời ưu ái không nhỉ? Vô cùng hâm mộ.
Chấn động mãnh liệt.
Nhìn mười tám thanh thần kiếm chao liệng trên đầu Tiêu Dương, mọi người đều nghi ngờ không biết cậu ta có phải nhà phân phối thần kiếm không nữa.
Sau khi lệnh cho hai bên tả hữu lui đi, ba Đại Tôn Toạ dẫn Tiêu Dương vào chủ điện.
Âm.
Cửa chính chủ điện đóng lại.
- Tiêu Dương à.
Hồng Lăng Tôn Toạ nén sự kích động trong lòng, cố gắng bình tĩnh nhìn Tiêu Dương, trịnh trọng nói.
-- Thiên Hoàng Kiếm này chưa từng xuất hiện trong điển tịch của Kiếm Tông, mười tám thanh thần kiếm nhận chủ của em hơi giống...
- Thiên Viêm Kiếm đúng không ạ.
Tiêu Dương cười.
Ba Đại Tôn Toạ đều chấn động.
- Đúng vậy, có phải là...
Hồng Lăng Tôn Toạ phải cẩn thận gọi hỏi riêng Tiêu Dương chính là vì lý do này. Bà đã đoán được là Thiên Viêm Kiếm, nếu là Thiên Viêm Kiếm thì...
- Mọi người xem.
Tiêu Dương vung cánh tay, từng thanh thần kiếm lần lượt lao ra, dày đặc che kín cả chủ điện.
Thiên Hoàng Kiếm ra hết!
Đến khi Tiêu Dương thu kiếm lại, ba Đại Tôn Toạ đã ngồi như hoá đá.
- Vâng, nhưng thực lực hiện tại của em chỉ dùng được khoảng 100 thanh thôi ạ. Tiêu Dương nói vẻ xấu hổ.
Ba người trợn mắt nhìn Tiêu Dương, thầm thu lại nhận xét "quái vật" về cậu ta lúc trước. Quái vật? Dưới gầm trời này làm gì có quái vật nào địch được với cậu ta.
Chỉ dùng được 100 thanh thôi?
Thế...
Thế là muốn kích thích người khác hộc máu đây đúng không!
Bản thân tôi sống hơn một trăm năm nay còn chưa nhìn thấy 100 thanh thần kiếm nhận chủ bao giờ đây.
- Thiên Viêm Kiếm của Thiên Viêm Kiếm Tiên! Mặc dù đã tồn tại trong không gian Kiếm Trủng từ lâu nhưng xưa nay chưa từng có đệ tử nào của Kiếm Tông có thể thu phục được!
Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương vẻ nghi hoặc.
-- Nhưng sao Thiên Viêm Kiếm lại...
Biến thành Thiên Hoàng Kiếm, hơn nữa hình như có gì khang khác so với ghi chép trong điển tịch.
- À thì...
Tiêu Dương nhất thời không biết giải thích thế nào, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
- Trước đây Thiên Viêm Kiếm có thay đổi, biến thành Thiên Hoàng Kiếm bây giờ. Nếu xét về bản chất thì Thiên Hoàng Kiếm cao hơn Thiên Viêm Kiếm một bậc.
Ba Đại Tôn Toạ ngây người nhìn Tiêu Dương.
Chấn động cậu ta mang lại đợt sau còn mạnh hơn đợt trước.
- Tiêu Dương, bí mật vê Thiên Hoàng Kiếm không được tiết lộ quá nhiều.
Hồng Lăng Tôn Toạ nghiêm mặt dặn.
Một nghìn thanh thần kiếm nhận chủ! Đủ để khiến bất cứ ai cũng phải thèm muốn.
- Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không được khinh suất dùng đến Thiên Hoàng Kiếm.
Lời dặn của Hồng Lăng Tôn Toạ không phải không có lý, Tiêu Dương gật đầu.
- Hoá Tượng mười lăm biến, không chỉ có sức mạnh kiếm đạo mà còn lấy được Thiên Hoàng Kiếm.
Lê Thiên Tôn Toạ nghĩ lại cũng thấy phấn chấn.
-- Tiêu Dương à, nhất định phải nhớ lấy cậu chính là hi vọng tương lai của Mạch Kiếm Tôn.
Người có trách nhiệm để đảm đương, có trọng trách để gánh vác mới lớn nhanh.
Nhưng không ai muốn thiên tài như Tiêu Dương chết yểu, Hồng Lăng Tôn Toạ dặn Tiêu Dương cẩn thận chính là vì sợ hắn để lộ khả năng của mình nhiều quá rồi bị người hãm hại.
Tiêu Dương gật đầu lia lịa, ba vị ngồi đây đều là bậc tiền bối có thực lực hơn hẳn mình, một vị còn vừa nhận mình là em. Mỗi lời nói của họ đều là nghĩ cho mình.
Phùi
Xích Kiếm Tôn Toạ khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, vội hỏi ngay Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, nghe nói y thuật của cậu rất giỏi...
Hai vị Tôn Toạ còn lại khẽ giật mình, đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng.
Biểu hiện của Tiêu Dương trên phương diện kiếm đạo quá xuất sắc khiến ba người gần như quên mất y thuật của cậu ta. Kiếm đạo xuất sắc như vậy, còn kiêm thêm được y thuật cao siêu ư?
Hai người không tin lắm.
Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương, hỏi thẳng:
- Tiêu Dương, em chắc mấy phần là chữa được cho Hàn Động Tam Lão? VùiI VùI
Xích Kiếm và Lê Thiên đầu chăm chú nhìn Tiêu Dương.
Họ cũng khẩn thiết muốn biết câu trả lời.
Mấy phần?
Tiêu Dương hơi ngớ ra một chút, rôi ngước mắt cười khổ:
- Chị à, chị phải để em gặp Tam Lão đã thì mới nói được chứ.
Không ngờ chưa dứt lời Hồng Lăng Tôn Toạ đã lắc đầu.
- Không gặp được.
Không gặp được?
Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ, không hiểu.
- Nói suông cũng khó giải thích, em đi cùng chúng ta một chuyến.
Hồng Lăng Tôn Toạ đứng dậy, ba người dẫn Tiêu Dương đi xuyên qua chủ điện đến một dãy núi rất lớn.
- Phía trước là trận pháp, đi theo sát chị, Xích Kiếm Lê Thiên hai người đi sau Tiêu Dương.
Hồng Lăng Tôn Toạ phân vị trí xong, bốn người liên bước vào dãy núi trùng điệp.
Hàn Động Tam Lão có vai trò cực kỳ quan trọng với Mạch Kiếm Tôn, sự thức tỉnh của họ liên quan trực tiếp đến vận mệnh Mạch Kiếm Tôn. Nhất là hôm nay Mạch Kiếm Tôn có thiên tài xuất thế, nếu Hàn Động Tam Lão kịp tỉnh lại sẽ trở thành một nguồn động viên mạnh mẽ cho tinh thân mọi người.
Bây giờ ba Đại Tôn Toạ đặt hi vọng lên Tiêu Dương.
- Ở ngay phía trước kia.
Hồng Lăng Tôn Toạ dừng lại cách một cửa hang mấy mét. Chưa cần ai nói gì, Tiêu Dương đã cảm nhận được.
Lạnh! Hàn ý lạnh thấu xương toả ra.
Với thực lực hiện tại Tiêu Dương còn cảm nhận được hàn ý, chứng tỏ hàn ý trong hang núi nhiều như thế nào, người bình thường chưa đến gần có khi đã đóng băng rồi.
- Tam lão ở trong này?
Tiêu Dương nhìn cửa hang mà ngẩn người.
Cuối cùng hắn cũng hiểu lời Hồng Lăng Tôn Toạ nói.
Không gặp được.
Cả cửa hang đã bị đóng băng.
Nếu Hàn Động Tam Lão ở trong đó thì gặp thế nào được?
Hồng Lăng Tôn Toạ gật đầu, cau mày nói:
- Hàn Động Tam Lão ở nơi sâu nhất trong động băng, đám băng đóng cứng ở ngoài không cho chúng ta thăm dò tình hình của Tam Lão. Chúng ta chỉ có thể xác nhận trong động băng có khí tức của họ thôi.
- Băng này không phá được ạ?
- Không phải không phá được mà là không dám phá.
Xích Kiếm Tôn Toạ đứng bên nói.
- Chúng do hàn độc trong cơ thể Tam Lão tiết ra kết lại, từ khi Tam Lão dời về đây đến nay mới có ba năm nhưng băng đã phủ kín cả hang núi. Chúng ta đã thử đục phá lớp băng này, băng thì dễ đục thật, nhưng chúng ta phát hiện mỗi lân băng vỡ một tảng thì sức sống của Tam Lão yếu đi một phần.
- Băng này là tinh hoa của Tam Lão kết tinh thành?
Tiêu Dương mở bừng mắt, vẻ mặt rúng động.
- Không sai.
Hồng Lăng Tôn Toạ trầm giọng nói
- Chứng tỏ Tam Lão đã chiến đấu với hàn độc cả trăm năm, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa. E rằng chưa đến một năm nữa, Hàn Động Tam Lão sẽ biến mất hoàn toàn...
Tức là rường cột tinh thân mà Mạch Kiếm Tôn trông chờ một trăm năm nay sẽ sụp đổ.
Lúc này Tiêu Dương cũng nhíu mày suy nghĩ.
Phải làm thế nào?
Còn làm thế nào được?
Băng phủ kín hang động, không nhìn thấy Tam Lão bên trong, không biết tình trạng của họ ra sao, thì phải chữa thế nào? Cho dù mình có bao nhiêu tài châm cứu chữa bệnh, đến lại gần bệnh nhân còn không lại gần được thì làm được gì?
Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn !
Băng không được phá đành đứng ngoài nhìn, lúc này Tiêu Dương cũng phải thúc thủ.
Trước vẻ mặt đầy mong chờ của ba Đại Tôn Toạ, Tiêu Dương đành lắc đầu:
- Em cũng chịu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận