Một pho tượng Thần Minh đứng ngay trước cửa. Mặc dù không ẩn chứa thần uy, nhưng lại mơ hồ mang đến cảm giác áp bách cho người khác.
Tiêu Dương đi đằng trước, mở cánh cửa ra.
Đập vào mắt là một đại điện vô cùng rộng lớn. Hai hàng thân ảnh kim y một khắc khi cánh cửa được đẩy ra liền mở mắt, một cổ uy thế cường đại đập tới.
Cửa thứ nhất, phá kim y.
Một người đối ứng hai kim y.
- Để cho ta.
Bạch Húc Húc anh dũng vọt lên trước, song chưởng đánh ra, trực chỉ hai kim y. Thực lực của kim y không thể khinh thường. Mặc dù chỉ là cửa thứ nhất, nhưng không phải là không có độ khó. Với thực lực của Bạch Húc Húc, hao phí mất một nén nhang mới đánh ngã toàn bộ tám kim y.
- Thu công.
Với thực lực của Tiêu Dương, thủ quan giả ở đây căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho hắn. Cả quá trình, ngoại trừ làm một cú ném qua vai con rắn biển kia, Tiêu Dương vẫn không ra tay lần nào.
Đương nhiên, theo Tiêu Dương được biết, chỉ có Thần Linh cảnh địa tầng bốn, năm và sáu mới cho phép xông qua bằng tiểu đội. Bắt đầu từ Thần Linh cảnh địa tầng bảy, chỉ có duy nhất một người xông qua mà thôi.
Mọi người không ngừng than nhẹ, đón gió biển, tiếp tục cất bước về phía trước. Mặc dù thỉnh thoảng có sóng biển đánh tới, nước ướt cả mặt, nhưng không có ác thú trên biển tập kích bất ngờ, đám người Tiêu Dương thuận lợi đến cửa thứ hai.
- Thật sự là một không gian kỳ lạ.
Đây không phải là điều mà đám người Tiêu Dương lo lắng. Sau khi thuận lợi xông qua cửa thứ nhất, bốn người xuyên qua đại điện, mở ra một cánh cửa khác. Một cơn gió biển thổi qua, trước mắt chính là thân cầu mênh mông.
Cửa xông qua Thông Thiên Kiều tổng cộng có chín cái. Cấp độ thực lực của thủ quan giả đều không giống nhau.
Bạch Húc Húc cười toe toét. Đây chính là chỗ tốt khi đi cùng đồng đội. Chỉ cần một người thắng là có thể đưa toàn bộ đội đến cửa tiếp theo.
Trong lòng Tiêu Dương không lúc nào là không nghĩ, rốt cuộc là hắn đã mất đi cái gì?
Cả quá trình xông qua cũng là một quá trình rèn luyện thực lực bản thân. Tiêu Dương đã đem cơ hội này đưa cho Diệp Tang và Bạch Húc Húc. Dù sao có hắn ở đây, hai người cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Về phần Vân Tiểu Suất, Tiêu Dương giao cho y một nhiệm vụ quan trọng, chính là nghiên cứu cách khôi phục trí nhớ cho Tiêu Dương.
Y sẽ dốc hết toàn lực giúp Tiêu Dương khôi phục lại phần trí nhớ đã bị mất.
Cửa thứ hai, Diệp Tang phát uy, thành công vượt qua.
Từ nay về sau sẽ không còn gặp lại nữa.
Thần Linh cảnh địa tầng ba, trên đỉnh Tuyết Sơn, bông tuyết bay tán loạn, mai táng tưởng niệm trong lòng Tuyết Kiều.
Cô chỉ đứng ngơ ngác, mặc cho gió tuyết thổi qua, như một hòn vọng phu, nhìn theo phương hướng thân ảnh kia biến mất.
Tiêu Dương nghĩ không ra, nhưng ở một không gian khác, một cô gái thánh khiết đang che giấu sự nhung nhớ nồng đậm đối với hắn.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Tuyết Kiều lại đau như cắt. Cô thật sự nghĩ không ra, cô lấy dũng khí từ đâu khi cự tuyệt bước vào Thần Linh Môn.
Trên bầu trời bông tuyết ban tán loạn, chỉ hạc thổi qua, một hư ảnh xuất hiện trước mặt Tuyết Kiều.
Cô tưởng rằng có thể buông bỏ hết thảy, nhưng lại để lại một trái tim đầy quyến luyến. Cô đang khóc.
Tuyết Kiều giống như đóa hoa nở vào buổi sáng còn dính đầy hạt sương.
- Ngươi chính là con nối dòng Thần Minh duy nhất của Tuyết Thần huyết mạch tỉnh giấc. Sứ mạng cả đời này của ngươi chính là vinh danh Tuyết Thần nhất mạch.
- Chàng sẽ không còn nhớ ta nữa.
- Nhưng ta không bỏ được chàng. Ta... thật sự không bỏ xuống được.
Tuyết Kiều bật khóc, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn:
- Linh Cưu gia gia, người có thể giúp ta không?
Xuất hiện trước mặt Tuyết Kiều chính là Linh Cưu tiên sinh.
- Hài tử đừng khóc. Ngươi chính là đóa hoa Tuyết Kiều đẹp nhất vùng băng tuyết thảo nguyên này.
- Đóa hoa Tuyết Kiều đẹp nhất chỉ nở cho một người.
Tuyết Kiều thì thào.
- Khi hôn Đằng Thần tiêu tan, từ nay về sau không còn nhìn thấy nụ cười của Tuyết Kiều nữa.
Linh Cưu tiên sinh thở dài:
- Ngươi vì một người đàn ông mà buông tha thần vị Tuyết Thần tôn quý, đáng giá sao?
- Đáng giá.
Ánh mắt Tuyết Kiều hiện lên sự kiên định:
- Linh Cưu gia gia, ta muốn gặp lại chàng một lần, xem chàng có tốt hay không. Chỉ liếc mắt một cái thôi, cho dù chàng không còn nhớ ta nữa.
Tuyết Kiều cắn môi.
- Chẳng lẽ đây chính là số mệnh?
Linh Cưu tiên sinh cảm thán: - Tuyết Kiều, ta có thể giúp ngươi tiến vào Thần Linh cảnh địa. Nhưng ngươi hãy đáp ứng ta, về sau nhất định phải tiếp nhận truyền thừa Tuyết Thần.
- Ta... đồng ý.
- Cửa thứ bảy.
Đám người Tiêu Dương bước trên Thông Thiên Kiều. Hơi thở của Bạch Húc Húc và Diệp Tang có chút rối loạn. Hai người một hơi xông sáu cửa, cũng không có nghỉ ngơi, nên bây giờ có cảm giác ăn không tiêu. Phải biết rằng, có người xông qua Thông Thiên Kiều phải mất đến cả năm, thậm chí còn lâu hơn.
Còn đám người Tiêu Dương, từ cửa thứ nhất đến bây giờ còn chưa đến một ngày.
- Nghỉ ngơi đi.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua trạng thái của cả hai, khoát tay nói, đột nhiên trong lòng chấn động, ánh mắt nhướng lên, sau đó liền bình tĩnh trở lại. Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu cũng không suy nghĩ nữa.
Nghỉ ngơi một chút, sau đó đoạn đường như thế chẻ tre, rất nhanh bốn người đã đứng trước cửa cuối cùng.
- Cửa cuối cùng, nghe nói là bất đồng khiêu chiến. Mọi người cẩn thận ứng đối.
Sau khi Tiêu Dương dặn dò một câu, liền đẩy cánh cửa. Một thanh âm ầm ầm vang lên, Tiêu Dương cất bước tiến vào, nhất thời cảm giác được hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, trước mặt Tiêu Dương như xuất hiện một địa ngục núi đao biển lửa.
- Cửa cuối cùng chính là ảo cảnh.
Với tâm cảnh của Tiêu Dương lúc này, cấp độ công kích ảo giác này không sinh ra bất cứ hiệu quả gì. Tiêu Dương chỉ cần chuyển động tâm niệm là có thể phá vỡ huyễn cảnh.
Theo sau, Diệp Tang cũng rất nhanh bước ra khỏi huyễn cảnh, thần sắc vẫn bình tĩnh. Sau đó là Vân Tiểu Suất cũng thuận lợi bước ra. Nhưng Bạch Húc Húc lại làm cho Tiêu Dương phải đổ mồ hôi lạnh.
Gần một tiếng, rồi hai tiếng. Tiêu Dương nắm chặt nắm tay, chuẩn bị kéo Bạch Húc Húc từ huyễn cảnh trở ra. Nhưng một khi bước vào huyễn cảnh, trừ phi bản thân hiểu rõ và tự mình giải trừ, nếu không, cho dù hắn có cứu Bạch Húc Húc ra, tâm lý của cậu ta cũng sẽ bị lưu lại tâm ma.
- Nói cho cùng thì tuổi của cậu ấy vẫn còn trẻ. Tâm cảnh vẫn còn nôn nóng lắm.
Vân Tiểu Suất bày ra bộ dạng lão thành, nói.
Nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm, sau ba tiếng, Bạch Húc Húc trán đổ đầy mồ hôi từ huyễn cảnh đi ra, bộ dạng vẫn chưa hoàn hồn, nhưng ánh mắt đã kiên nghị hơn nhiều.
Cánh cửa mở ra.
Thông Thiên Kiều phía trước đã nối thẳng Thần Linh cảnh địa tầng năm.
Khi cước bộ bốn người từ Thông Thiên Kiều hạ xuống mặt đất, trong đầu nhất thời vang lên tiếng vang.
- Hoan nghênh đến Thần Linh cảnh địa tầng năm, Ngũ Hành đại thế giới.
- Chiến điểm của tất cả mọi người đều bằng 0. Ở bên trong thế giới Ngũ Hành Thần Linh cảnh địa tâng năm không có quy tắc chiến điểm. Chỉ cần tập hợp đủ Ngũ Hành chi tinh là sẽ có cơ hội xông lên Thông Thiên Kiều.
Một chuỗi dài các quy tắc ở Thần Linh cảnh địa tầng năm xuất hiện trong đầu đám người Tiêu Dương.
Chỉ có một trọng điểm, Ngũ Hành chỉ tinh.
- Ngũ Hành chỉ tinh hẳn là cái quan trọng nhất ở Thần Linh cảnh địa tầng năm này.
Tiêu Dương nói:
- Nhiệm vụ thiết yếu của các thiên tài từ Thần Linh cảnh địa tâng bốn thông qua tầng năm chính là thu thập Ngũ Hành chỉ tinh. Khi đó mới có cơ hội xông qua Thông Thiên Kiều. Chẳng lẽ, bắt đầu từ Ngũ Hành đại thế giới này, chỉ có Thông Thiên Kiều mới có thể tiến lên Thần Linh cảnh địa kế tiếp?
Đám người Tiêu Dương nghiên cứu quy tắc của Ngũ Hành đại thế giới một hồi. Một lát sau, Tiêu Dương dường như nhớ đến điều gì, hai mắt phát sáng, nhìn Diệp Tang:
- Tang Tang, Ngũ Hành đại thế giới chính là một động phúc lợi cho em đấy.
Nơi mà Diệp Tang cần đến chính là Ngũ Hành đại thế giới.
Cô chuyên tu Ngũ Hành kiếm pháp.
Mà Ngũ Hành đại thế giới này phân ra thành năm khu vực lớn, phân biệt Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Nếu Diệp Tang có thể tu hành ở chi địa này, nhất định là làm chơi ăn thật.
Diệp Tang gật đầu.
Một khắc bước vào Ngũ Hành đại thế giới, cô đã cảm giác được, nơi này chính là nơi có thể giúp cô lột xác.
Đám người Giát Giát còn chưa đến, lúc này Tiêu Dương cũng lâm vào trầm tư, ánh mắt có chút do dự.
Hắn không nghĩ đến Thần Linh cảnh địa tâng năm lại là một nơi thích hợp cho Diệp Tang tu luyện như vậy. Thậm chí sợ rằng Thần Linh cảnh địa tầng sáu, tâng bảy cũng chưa chắc đã thích hợp với Diệp Tang như tầng năm.
Cấp bậc cao chưa chắc đã thích hợp cho mình. Nếu như có thể, hành trình của Diệp Tang nên dừng lại ở tâng năm. Nếu có thể thành công dung hợp Ngũ hành chỉ đạo, thực lực của Diệp Tang sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng đối với Tiêu Dương, Thần Linh cảnh địa tâng năm không phải là mục tiêu của hắn.
Ít nhất hắn cũng muốn đến Thần Linh cảnh địa tầng mười, một lần nữa thức tỉnh Kim Kiếm muội muội. Kim Kiếm muội muội vì bảo vệ hắn mà hôn mê, hắn phải có trách nhiệm làm cô tỉnh lại.
Huống chi, Thần Linh cảnh địa càng cao mới có tính khiêu chiến đối với Tiêu Dương.
Tiêu Dương ý thức được, có lẽ hắn và Tang Tang sư muội sẽ chia tay nhau ở tâng năm này. - Lại một người nữa tách ra.
Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên thấy đau khổ vô cùng, nhưng ánh mắt không khỏi mở to."Lại"? Tại sao hắn lại dùng chữ này. Tiêu Dương cảm giác trong đầu mình giống như có một hư ảnh thổi qua, nhưng lại không cách nào nắm bắt được.
Diệp Tang và Diệp Tang tâm ý tương thông, lúc này dường như cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hắn.
Bốn người lẳng lặng chờ thêm một canh giờ. Từ cửa ra Thông Thiên Kiều, một đạo thần quang lóng lánh, năm đạo thân ảnh nhất thời xuất hiện.
Gruuuu! Hòa thượng Giát Giát phát ra một tiếng sói tru, thân ảnh còn chưa xuất hiện, tiếng cười đã đến trước.
- Thần Linh cảnh địa tầng năm, ta đến đây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận