Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 546: Một kiếm cạo trọc!

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:26:17
Đồ Vũ Hoa đã đánh giá thấp độ quan trọng của kiếm Khổng Tước đối với Kim Du Uyển.
Đúng như lời của Tiểu Thanh nói, gã đố ky với Kim Du Uyển vì cô có xuất thân tốt hơn mình. Nhưng cũng chính bởi vì thế nên gã cũng là một trong số những người theo đuổi Kim Du Uyển. Gã muốn mượn cơ hội làm gãy kiếm của cô để tặng cho cô thanh kiếm tốt nhất của gã khiến cô chú ý đến gã hơn.
Mặc dù trong mạch Kiếm Tôn địa vị của Đồ Vũ Hoa không cao, dù cũng được coi là một thiên tài tuy nhiên gã không phải là người giỏi nhất. Gã muốn trèo lên một vị trí cao hơn, cách tốt nhất chính là có quan hệ với những người có quyên thế địa vị cao trong Kiếm Tông. Nếu như có thể trở thành bạn trai của Kim Du Uyển, gã nhất định sẽ được Kim Văn tôn tọa trọng dụng.
Thế nhưng đáng tiếc đời không như mơ.
Gã là gấy kiếm của Kim Du Uyển thế nhưng lại khiến cô sà vào ngực một người đàn ông khác.
Ánh mắt Đồ Vũ Hoa lóe lên tia căm hận.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều dồn về phía Tiêu Dương cùng Kim Du Uyển.
Một lúc sau, cảm xúc của Kim Du Uyển mới bình ổn trở lại. Cô rời khỏi lông ngực của Tiêu Dương, một tay cầm đoạn thân kiếm gãy, tay còn lại cầm chuôi kiếm, cô cúi đầu nhìn xuống, trong mắt tràn ngập đau đớn.
Chỉ có điều Kim Du Uyển cũng không dám nắm chắc trăm phần trăm. Dù thế nào thì Đồ Vũ Hoa cũng đã đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn, cộng thêm sự dạy dỗ của Hắc Bạch tôn tọa, thực lực của gã tăng nhanh bất ngờ, thanh kiếm Hắc Long của gã vô cùng lợi hại.
- Không sao.
Ánh mắt Kim Du Uyển đầy mong chờ. - Cứ giao cho chú.
Tiêu Dương võ nhẹ vào cánh tay của Kim Du Uyển, nói:
Chú Tiêu mà ra tay nhất định có thể đánh bại Đồ Vũ Hoa.
Tiêu Dương đảo mắt nhìn xung quanh thấy có không ít ánh mắt hình viên đạn đang bắn vào mình, trong số đó có cả người bên mình khiến hắn sửng sốt. Khi nghĩ tới nguyên nhân của chuyện này, trong lòng âm thầm cười khổ, xem ra được mỹ nữ ôm cũng là cái tội. Tiêu Dương biết có lẽ sẽ có không ít người đã coi hắn là kẻ địch không đội trời chung.
Tiêu Dương đột nhiên gọi Kim Du Uyển lại sau đó mỉm cười nói:
Kim Du Uyển yên lặng nhìn Tiêu Dương sau đó lùi về phía sau.
- Khoan đã.
Kỹ thuật kiếm pháp của chú Tiêu thật sự rất lạ thường chỉ là không biết tu vi của chú ấy đã đến cảnh giới nào rồi.
- Muốn dùng một mẩu kiếm gãy để đối phó với Đồ sư huynh hay sao?
Lời của hắn vừa dứt xung quanh lập tức có tiếng mọi người nghị luận.
Thậm chí còn có người cười nhạo cùng khinh thường.
- Uyển Nhi, có thể cho chú mượn thanh kiếm gãy này của cháu một chút được không?
- Đúng là tự tin quá đáng, đồ không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Dương giơ thanh kiếm gấy trong tay lên, lạnh lùng cười nói:
Đồ Vũ Hoa cười lạnh nói:
Kim Du Uyển không hề do dự trực tiếp ném đoạn kiếm gãy cho hắn. Tiêu Dương tiếp lấy chuôi kiếm sau đó cổ tay hắn khẽ rung lên, bắn ra một đường kiếm quang màu xanh, thân kiếm Khổng Tước đã bị chặt gãy một phận ba.
Kim Du Uyển nhìn Tiêu Dương, thấy hắn mỉm cười nhìn mình nháy mắt.
- Hừ! Muốn dùng một thanh kiếm gãy để đấu với tôi sao? - Đồ ếch ngồi đáy giếng, phải để cho người ta dạy hắn một bài học mới được. ...
- Tôi đại diện cho Uyển Nhi đấu trận này đương nhiên phải dùng thanh kiếm bị anh làm gãy đánh trả anh, như vậy mới xứng đáng với Uyển Nhi.
- Không biết tự lượng sức mình!
- Ngông cuồng!
- Muốn gây được sự chú ý của Kim Du Uyển cũng không cần phải làm như vậy đâu, cẩn thận lát nữa lại thành tự lấy đá đập vào chân mình đấy!
Tiểu Thanh lúc này cũng đã đi đến bên cạnh Kim Du Uyển, lo lắng hỏi:
- Chị Uyển Nhi, hắn... có được không vậy?
- Cứ chờ xem.
Ánh mắt của Kim Du Uyển vẫn luôn dán chặt vào người Tiêu Dương.
Trên sân đấy, Tiêu Dương nhẹ nhàng nghịch thanh kiếm gãy, liếc mắt nhìn Đồ Vũ Hoa, nói:
- Anh có biết thanh kiếm này quan trọng với Uyển Nhi như thế nào không?
Đồ Vũ Hoa lành lùng đáp trả:
- Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu!
- Ồ, tôi cũng chỉ là thuận mồm hỏi chút thôi...
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Trên người anh cái gì là quan trọng nhất đối với anh.
Đồ Vũ Hoa cười lớn.
Trên khuôn mặt tươi cười không thèm giấu giếm sự khinh miệt, gã liếc nhìn Tiêu Dương rồi nói:
- Cậu muốn chơi trò gậy ông đập lưng ông chứ gì? Ha ha!!! Có bản lĩnh thì nhảy vào đây!
Đồ Vũ Hoa hận không thể tẩn cho thằng ranh ngông cuồng này ngay lập tức, gã liếc mắt cười lạnh nói:
- Trên người bản sư huynh từ thanh kiếm Hắc Long cho đến quần áo lông tóc cái nào cũng quan trọng hết, cậu có giỏi thì tới lấy đi!
- Kiếm Hắc Longl
Một tiếng hét kinh hãi vang lên.
Lúc này mọi người đều đồng loạt tập trung nhìn vào thanh kiếm của Đồ Vũ Hoa. Chuôi kiếm màu đen, đến thân kiếm toàn bộ cũng là màu đen, từ trên xuống dưới không pha thêm một màu nào khác, bên ngoài vỏ kiếm được chạm khắc những hoa văn kỳ lạ huyền bí, xung quanh tỏa ra khí lạnh bức người.
Quả là một thanh bảo kiếm!
- Không ngờ đó lại chính là kiếm Hắc Long.
Mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh.
- Thảo nào có thể dễ dàng chém gấy được kiếm Khổng Tước của Uyển Nhi sư tỷ.
- Nghe nói kiếm Hắc Long là bảo vật do Hắc Bạch tôn tọa lấy được trong một đầm nước cực lạnh, là một trong số bảo kiếm hiếm gặp trên thế giới. Mặc dù nó chưa được coi là một trong số bảo vật cực phẩm của mạch Kiếm Tôn chúng ta nhưng nó vẫn là một thanh bảo kiếm thượng hạng. Thật không ngờ Hắc Bạch tôn tọa lại trao thanh kiếm đó cho Đồ Vũ Hoa, về sau Đồ Vũ Hoa chắc chắn có thể dựa vào thanh kiếm này để gia tăng thực lực.
- Một thanh kiếm tốt sẽ giúp cho kiếm thủ có thể phát huy được hết sức mạnh của mình.
Đồ Vũ Hoa khinh thường liếc thanh kiếm Khổng Tước đã gãy trong tay Tiêu Dương.
- Nói vậy kể ra cũng có lý.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Chỉ có điều một kiếm thủ giỏi sẽ có thể biến sắt gỉ thành thần binh.
Tiêu Dương nhẹ nhành giơ thanh kiếm Khổng Tước đã gấy lên. - Chị Uyển Nhi.
Lúc này Tiểu Thanh đang vô cùng lo lắng, không khống chế được phải nắm chặt lấy cánh tay của Kim Du Uyển. Sắc mặt của Kim Du Uyển cũng đã có vài phần lo lắng, cô khẽ cắn môi, mắt nhìn thẳng phía trước.
- Tôi muốn xem thử xem cậu làm thế nào để biến sắt gỉ thành thần binh.
Đồ Vũ Hoa cười lạnh nâng kiếm lên.
XetI
Ánh sáng lạnh lẽo màu đen lập tức tỏa ra.
Khí lạnh tỏa ra không khí khiến mọi người đứng xung quanh đều cảm nhận được khí lạnh táp vào mặt, tất cả lập tức vận khí chặn lại.
Vẻ mặt Kim Du Uyển lại càng thêm nghiêm trọng.
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ: Tên Đồ Vũ Hoa này quả thực rất mạnh!
- Ha ha, thằng nhóc cuồng vọng này, trong vòng ba chiêu tôi sẽ khiến cả cậu lẫn thanh kiếm Khổng Tước đó đều nằm xuống!
Đồ Vũ Hoa lao lên phía trước như một mũi tên bắn ra khỏi cung. Trong nháy mắt không gian tựa như bị một sức mạnh cực lớn xé rách, ánh sáng màu đen trở nên hư vô mờ mịt, kiếm quanh sắc bén bắn ra rợp trời.
Đồng thời một luồng khí lạnh tựa như hơi thở của Hắc long phả ra, khí lạnh lan tỏa khắp không gian tựa như sóng biển xô đi mọi thứ.
Một chiêu!
Kim Du Uyển kinh ngạc thốt lên:
- Loạn kiếm thức của Hắc Bạch tôn tọa.
Loạn!
Cả không gian tựa như bị xáo trộn khiến cho kiếm quang trở nên hư vô mờ nịịt, hoàn toàn nhìn không thấu.
Giành chiến thắng trong rối loạn, đây chính là điểm cốt lõi của Loạn kiếm thức! - Trời ơi, thân pháp của gã...
Tiểu Thanh vô cùng lo lắng nhưng đồng thời hai mắt cũng sáng lên, nói:
- Thật là lợi hại.
Những người vây xem cũng phải trầm trồ thán phục.
Không gian rối loạn, kiếm khí bay múa.
Thế nhưng người bị tấn công lại có vẻ vô cùng nhàn hạ, hắn tựa như đang đi tản bộ, sắc mặt tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa nhìn Đồ Vũ Hoa đang múa kiếm. Hắn như vậy khiến người ta có ảo giác tựa như hắn đang nhìn một... đứa trẻ con đang nghịch ngợm.
- Quý Phi Túy Tửu... đây là tầng thứ mấy trong Quý Phi Túy Tửu vậy?
- Cũng khá đấy chứ.
Đệ tử của mạch Kiếm Tôn hầu hết đều có mắt nhìn. Vừa rồi khi Tiêu Dương chưa ra tay mọi người đa phần đều khinh thường hắn nhưng hiện tại khi hắn thi triển thân pháp thì lại khiến mọi người phải kinh ngạc cảm thán.
- Đây là chiêu thứ nhất.
Tiêu Dương đột nhiên mỉm cười nhìn Đồ Vũ Hoa, nói:
- Chỉ tiếc là tôi không muốn cho anh cơ hội sử dụng hết ba chiêu.
Lời của hắn vừa dứt đã thấy cổ tay hắn đột ngột rung lên.
Ánh kiếm bắn ra, một đường kiếm màu xanh áp sát vào Đồ Vũ Hoa. Tốc độ của ánh kiếm quá nhanh khiến mọi người cảm giác trước mắt chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Kể cả Đồ Vũ Hoa cũng chỉ thấy có ánh sáng lóe lên tựa như tia chớp thoáng qua trước mắt, trong lòng gã thầm kêu không ổn sau đó cơ thể lập tức lùi về sau.
Ánh kiếm chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Đồ Vũ Hoa cảm thấy sau lưng lạnh toát, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
- May là mình kịp tránh thoát.
Đồ Vũ Hoa dừng lại, cảm thấy trên người không có chỗ nào bị đánh trúng liền thầm thở phào một hơi. Nhưng trong mắt lại thêm một phần kiêng ky, kiếm của người này quá nhanh! Ý thức của gã hoàn toàn không thể theo kịp với tốc độc xuất kiếm của hắn.
Mình đã đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn, chẳng lẽ thằng ranh này... đã đạt đến cảnh giới Hóa tượng rồi hay sao?
Không thể nào!
Đồ Vũ Hoa ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Đùa sao, nếu như đối phương là cường giả Hóa tượng thì sao mình có thể không nhìn ra, lại còn khiêu khích nữa chứ!
Hừ! Chắc hẳn chỉ được cái kiếm pháp nhanh thôi.
Đồ Vũ Hoa tập trung nhìn thẳng vào Tiêu Dương, muốn đối phó với kiếm pháp của đối phuong nhất định phải tập trung cao độ.
Thế nhưng ngay sau đó Đồ Vũ Hoa lại phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút quái dị.
Bọn họ... đều đang nhìn vào... đâu của gãi
Tiêu Dương giơ kiếm lên mỉm cười nhìn Đồ Vũ Hoa, nói:
- Quả đầu này rất hợp với anh đấy, ừm rất giống quả trứng vịt.
Nghe vậy, Tiểu Thanh liền bật cười khúc khích, cô thốt lên:
- Phải là trứng ngỗng mới đúng, đúng là một cái đầu ngỗng ngu ngốc!
Ánh mắt Đồ Vũ Hoa lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc này đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, Đồ Vũ Hoa chợt cảm giác đầu mình có chút man mát...
- Sao lại...
Đồ Vũ Hoa kinh hãi, lập tức đưa tay lên vuốt đầu mình.
Gã lập tức hít một hơi.
Đâu gã hoàn toàn trụi lủi, một cọng tóc cũng không còn!
Đồ Vũ Hoa trợn trừng mắt, gã hoàn toàn không dám tin đây là sự thật.
Tia sáng vừa mới lóe lên khi nãy... hắn... là hắn... đã cạo trọc đầu mình? Cái này cần phải có kiếm pháp nhanh và tinh diệu đến mức nào mới có thể làm được?
- Đây là chiêu thứ nhất, một kiếm cạo trọc!
Tiêu Dương híp mắt cười nhìn Đồ Vũ Hoa. Lúc nãy chính Đồ Vũ Hoa đã nói trên người gã đến cả tóc cũng rất quan trọng, nếu như hắn có bản lĩnh thì cứ tới lấy. Nếu gã đã nói thế thì hắn cũng nhiệt tình lấy luôn.
- Vừa rồi anh đã nói trong vòng ba chiêu sẽ giải quyết được tôi đúng không? Vừa hay tôi cũng chuẩn bị sử dụng ba chiêu để đối phó với anh.
Lúc này không còn bất cứ ai dám xem thường Tiêu Dương nữa.
Chỉ dựa vào thanh kiếm Khổng Tước đã gãy vậy mà lại có thể cạo hết tóc của Đồ sư huynh. Ai cũng biết Đồ sư huynh đã đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn, không những vậy trong tay lại còn có kiếm Hắc Long.
Thật đáng sợi
Mọi người không biết rằng Tiêu Dương đã học Kiếm tiên bí điển của Thái Bạch kiếm tiên để lại hơn nữa lại còn dung hợp với ngọn lửa đầu tiên của thiên địa. Mặc dù chỉ là cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn nhưng hắn lại có thể đánh bại Thiên Cửu tôn tọa cảnh giới Hóa tượng tứ vân. Chỉ là một tên Đồ Vũ Hoa nhãi nhép trong mắt Tiêu Dương chẳng đáng là cái gì.
Ở đằng kia...
Khuôn mặt của Đồ Vũ Hoa đã co quắp biến dạng, sắc mặt thì lúc xanh lúc tái, cục tức nghẹn đến cổ họng nhưng không phun ra được.
Bởi gã đã biết Tiêu Dương rất mạnh.
Thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện trước mặt các sư đệ sư muội lại bị Tiêu Dương cạo trọc đầu gã lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, cục tức này gã không nuốt trôi được. Toàn thân Đồ Vũ Hoa tức đến run rẩy, thanh kiếm Hắc Long trong tay không ngừng toát ra khí lạnh. Đôi mắt lạnh lẽo đã xuất hiện vô số tia máu màu đỏ, ánh mắt đó tựa như muốn lao lên ăn tươi nuốt sống Tiêu Dương vậy. - Đây là do cậu tự chuốc lấy, có chết thì cũng đừng trách tôi!
Giọng nói của Đồ Vũ Hoa lạnh như băng, thanh kiếm Hắc Long trong tay đột nhiên vung mạnh về phía trước!
Gã ngửa đầu giận dữ gào thét.
- Hắc Long kiếm bít
Grào!!
Trong đêm tối tĩnh lặng bỗng nhiên xuất hiện tiếng gầm thét của Hắc Long khiến cả không gian tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.
- Ối mẹ ơi, Đồ Vũ Hoa nổi điên rồi sao?
- Đây chỉ là tỷ thí bình thường sao Đồ Vũ Hoa lại sử dụng Hắc Long kiếm bí chứ? Như này rõ ràng là muốn dồn đối thủ vào chỗ chết mài
Vào khoảnh khắc này, sắc mặt hai phái đều đồng loạt tái mét, mọi người vô cùng kinh hãi.
Đồng thời, các vị Tôn tọa đang ngồi trong phòng nghị sử ở chính điện cũng dừng mọi động tác, ánh mắt đồng loạt nhìn vê một phía.
Tất cả đều vô cùng kinh hãi!
- Sao lại có người sử dụng Kiếm bí? Chẳng lẽ là có kẻ địch bên ngoài tấn công vào đây sao?
- Mau đi ra ngoài xem thế nào!

Bình Luận

0 Thảo luận