Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1234: Gió bão nổi lên

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:37:01
Quả đào có độc.
Một câu nói của Tiêu Dương khiến cho sắc mặt của Trương Thiên Bảo càng thêm trầm thấp, đặt tay lên mạch con gái, truyền vào một luồng nội khí.
Nhân viên y tế trên máy bay vội vã mang hòm thuốc chạy đến. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và đôi môi run thâm tím của Hinh nhị, tất cả đều kinh hãi.
- Mau liên lạc với sân bay gần nhất để đáp xuống. Tôi xin các người đấy.
Liễu Như ôm con gái, nước mắt không cầm được mà chảy xuống. Cô cảm giác cơ thể con gái càng lúc càng lạnh. Nội khí mà Trương Thiên Bảo truyền vào không hề có tác dụng.
- Hinh nhi, con nhất định phải cố gắng. Đừng dọa mẹ mà, đừng dọa mẹ.
Liêu Như khóc lóc.
Phát sinh biến cố như vậy, tổ tiếp viên hàng không cũng có chút không biết làm sao. Bọn họ có học qua chút y thuật đơn giản, nhưng tình huống trước mắt của Hinh nhi hoàn toàn không nằm trong phạm vi hiểu biết của họ. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô bé nhỏ này sắp không được rồi.
- Đương nhiên là không rồi. Hinh nhi chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ gặp ông thôi.
- Không, không sao đâu, sẽ không có việc gì đâu.
- Có phải Hinh nhi sẽ không được gặp ông không?
Lông mi Trương Hinh Nhi chuyển động yếu ớt, giọng nói có chút mơ hồ:
- Mẹ.
Trái tim Liễu Như lại càng đau như cắt.
Trán Trương Thiên Bảo đổ đầy mồ hôi, cả người run lên, tơ máu trải rộng trong mắt: Trương Thiên Bảo nghe Tiêu Dương nói xong liền ngẩn ra. Vốn y cho rằng Tiêu Dương bất quá cũng chỉ là người bình thường.
- Thiên Bảo huynh, nếu anh tin tôi, hãy để tôi thử một chút nhé.
Về phần tiểu thần long, cậu bé đã bị Tiêu Dương đặt vào chỗ ngồi, ê a bì bõm giương nanh múa vuốt.
Tiêu Dương đứng trước mặt Hinh nhi, cầm nửa quả đào rơi trên mặt đất, mỉm cười nói với Trương Thiên Bảo:
Liễu Như mắt đầy lệ liền mở to mắt, vội vàng nói:
- Tôi có học y, đối với việc giải độc hoàn toàn có chút chuyên sâu.
- Thật sao?
Tiêu Dương lấy ra một hộp ngân châm, nói:
- Tiêu tiên sinh, tôi van anh đấy.
Cô bé mới sáu tuổi, còn chưa gặp ông nội lần nào. Lần này có cơ hội thì lại gặp chuyện không may như thế.
Trải qua cuộc trò chuyện với Tiêu Dương, ấn tượng của Trương Thiên Bảo về hắn cũng không tệ. Hơn nữa, trong tình huống này, Tiêu Dương vốn là người không quen biết nhưng lại có thể ra mặt giúp đỡ, Trương Thiên Bảo chỉ có thể còn nước còn tát.
- Làm phiền anh rồi.
Trương Thiên Bảo nhìn ngân châm trong tay Tiêu Dương, chậm rãi gật đầu:
Trương Thiên Bảo nắm chặt tay. Bất luận thế nào, Hinh nhi nhất định không thể có việc gì.
Lúc này, trên máy bay không còn biện pháp nào khác. Liễu Như biết chồng của mình khác với người bình thường. Nhưng ngay cả chồng của cô còn cứu không được đứa bé, tổ tiếp viên hàng không trên máy bay cũng thúc thủ vô sách. Vừa rồi cô gọi họ cũng chỉ là nhất thời nóng lòng mà thôi.
Tiêu Dương đưa quả đào có độc cho Đường Chánh Bình, sau đó ngồi xổm xuống phía trước, một tay đặt lên mạch Hinh nhi. Một lát sau, nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Trương Thiên Bảo nhìn mình, hắn tự tin nói:
- Yên tâm đi, tôi biết cách giải độc.
Nghe xong, hai vợ chồng Trương Thiên Bảo liên có chút thả lỏng.
Tiêu Dương ngưng khí vận châm, ngân châm giữa ngón tay đột nhiên phát ra tiếng ong ong.
- Khí vận châm.
Ánh mắt Trương Thiên Bảo mở to vài phần, vội che miệng lại. Lúc này nhìn Tiêu Dương, ánh mắt lại mang theo vài phần hy vọng.
Về khí vận châm, Trương Thiên Bảo vẫn có tìm hiểu trong sách. Không nghĩ đến hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Bệnh của Hinh nhi đúng là gặp đúng người rồi.
Tốc độ hạ châm của Tiêu Dương cùng với việc nắm bắt chuẩn xác các huyệt vị khiến cho Trương Thiên Bảo rúng động không thôi. Khoảng ba phút sau, trên người Hinh nhi đã cắm đầy ngân châm. Lúc này, nhân viên hàng không trên máy bay cũng đã yêu cầu mọi người giữ trật tự, không ai kinh động đến Tiêu Dương thi châm.
Khụ khụ! Đột nhiên ho khan hai tiếng, Hinh nhi phun ra một ngụm máu màu đen. Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt dùng tay cản lại.
Hai vợ chồng Trương Thiên Bảo nhìn thấy sắc mặt đang trắng bệch của con gái dần dần có chút huyết sắc, môi đang thâm tím cũng trở lại bình thường.
- Không sao rồi.
Một câu nói của Tiêu Dương làm cho tảng đá lớn trong lòng hai vợ chồng như rơi xuống.
Liễu Như ôm chặt con gái. Cảm giác mất đi lại được khiến cho cô cảm thấy càng yêu thương con gái hơn.
Lúc này, Trương Hinh Nhi đã ngủ say. - Tiêu Dương, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
Trương Thiên Bảo kích động nhìn Tiêu Dương:
- Nếu không nhờ anh, tôi...
Tiêu Dương mỉm cười khoát tay:
- Tiện tay thôi mà, không đáng nhắc đến. Chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng là một loại duyên phận.
Trên máy bay lúc này đột nhiên vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt.
Mặc dù đại đa số người không biết Tiêu Dương nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt cô bé bị trúng độc là có thể nhìn ra, cô bé đã được cứu.
Trong mắt mọi người, Tiêu Dương chính là anh hùng.
Nhưng Tiêu Dương cũng không để ý mấy chuyện này. Mặc dù độc này rất khó giải, nhưng đối với Tiêu Dương mà nói, xác thật chỉ là tiện tay. Nhưng điều làm cho Tiêu Dương hoài nghi chính là, tại sao gia đình Trương Thiên Bảo lại bị người ta hạ độc như thế. Nhưng Tiêu Dương cũng không hỏi, mỉm cười nói với Trương Thiên Bảo:
- Thiên Bảo huynh, nếu không ngại, xin đưa cho tôi một quả đào.
Trương Thiên Bảo sửng sốt.
- Bởi vì tôi cảm thấy hứng thú với một số loại độc.
Tiêu Dương giải thích.
Trương Thiên Bảo không ngừng gật đầu, vội lấy một quả đào trong túi ra, giao cho Tiêu Dương, đồng thời suy nghĩ một chút, Trương Thiên Bảo lấy ra một tờ ngân phiếu, rất nhanh viết xuống một hàng chữ, sau đó nói với Tiêu Dương:
- Xin lỗi, tôi cũng chỉ có chừng này.
Tiêu Dương tiếp nhận tờ ngân phiếu, sau đó xé rách.
Trương Thiên Bảo cảm thấy ngạc nhiên.
- Để Hinh nhi gọi tôi một tiếng chú là quý lắm rồi. Tiêu Dương mỉm cười, lập tức cầm quả đào trở về chỗ ngồi của mình. Dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Dương một tay ôm tiểu thần long lên. Sau khi ngồi xuống, liền đặt tiểu thần long lên đùi của mình.
Tiểu thần long bất mãn nhìn Tiêu Dương, ê a vẫy tay, ra vẻ muốn liều mạng với Tiêu Dương.
Chuyện đã kết thúc, trên máy bay đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tỉnh thần của Tiêu Dương tập trung vào quả đào. Một lát sau liền so sánh với nửa quả đào mà Hinh nhi đã ăn:
- Hai quả đào này đều bị người ta bôi một lớp độc lên. Chánh Bình, thời gian anh ở đảo quốc cũng lâu, anh có biết đây là loại độc gì không?
- Nếu như tôi nhớ không lầm, ở đảo quốc có một tổ chức tà ác tên là Hắc Phong, chuyên sử dụng một loại độc gọi là Cửu Tức Đoạt Hồn Tán.
Đường Chánh Bình nói:
- Hắc Phong kỳ thật là một tổ chức tà ác có thành viên phân bố khắp toàn cầu, thanh danh chỉ thấp hơn so với tổ chức Huyết Dạ. Thủ đoạn thường dùng nhất của tổ chức này chính là hạ độc. Độc tính của Cửu Tức Đoạt Hồn Tán chính là trong thời gian cực ngắn sau khi ăn xong, nếu không được trị liệu kịp thời, nhất định sẽ bỏ mạng.
Hai vợ chồng Trương Thiên Bảo bên cạnh cũng nghe được Đường Chánh Bình nói, sắc mặt không khỏi trâm xuống, hai tay nắm chặt, khẽ liếc nhìn nhau một cái.
- Thiên Bảo huynh, xem ra có người muốn mượn tay Hắc Phong đẩy các người vào chỗ chết. Nếu lần này không thành công, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ. Khi đến Hà Lan, các người nhất định phải cẩn thận.
Tiêu Dương nhịn không được nhắc nhở một câu.
Người Viêm Hoàng trên máy bay không chỉ có có hai người Tiêu Dương và hai vợ chồng Trương Thiên Bảo, ở hàng ghế trên, đột nhiên có một người trung niên quay đầu xuống, nói:
- Đúng vậy, nghe nói ở Amsterdam đang xảy ra một sự kiện trúng độc trọng đại. Chẳng lẽ cũng có liên quan đến tổ chức tà ác?
Tiêu Dương giật mình, ánh mắt có chút chấn động.
Hắc Phong.
Tiêu Dương hạ thấp giọng nói:
- Chánh Bình, sau khi đến Amsterdam, hãy vận dụng lực lượng Thiên Thính, điều tra tình huống của Hắc Phong. Còn nữa, khi máy bay hạ cánh, bằng tốc độ nhanh nhất tìm tư liệu Hắc Phong cho tôi.
- Vâng, tông chủ.
Ban đêm ở Amsterdam, ánh đèn neong chiếu rọi thành phố thêm hoa lệ.
Bên trong khách sạn, Quân Thiết Anh đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe cộ như nước bên dưới. Ở phía bên kia, bệnh viện hoàng gia vẫn sáng rực đèn. Đặc biệt, quân đội vẫn không có ý định rời khỏi. Hơn nữa, Quân Thiết Anh phát hiện, bên trong có không ít người tu hành Hà Lan lẩn vào. Sợ rằng đây là người mà chính phủ Hà Lan âm thầm phái đến, vì để phòng ngừa có người lén lút tiến vào bệnh viện.
Trận thế này không khỏi quá lớn rồi.
Đám người Lâm Tiểu Thảo đã xuất phát đến đại sứ quán. Còn về phần có thành công hay không, chỉ có thể trông vào ý trời.
Sau khi Lam Hân Linh ăn cơm xong cũng quay trở về phòng, nãy giờ cũng không thấy ra ngoài.
Quân Thiết Anh cũng không có ý định ngồi chờ chết.
Ánh mắt của cô vẫn bình tĩnh nhìn về phía bệnh viện.
Quân Thiết Anh đã quyết định. Đêm nay, bất luận thế nào cô cũng phải nghĩ cách đột nhập vào bệnh viện hoàng gia, tìm hiểu tình huống của năm mươi bệnh nhân.
Bây giờ cũng chỉ có thể chờ đến đêm khuya mà hành động.
9h tối, Quân Thiết Anh đột nhiên phát hiện, quảng trường phía trước bệnh viện xuất hiện không ít người. Trong lúc Quân Thiết Anh đang nghi hoặc, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Tây Môn Lãng đẩy cửa bước vào, đi theo y là Tiểu Hàm.
- Tam tiểu thư, việc không ổn rồi.
Sắc mặt Tây Môn Lãng lo lắng vô cùng, cầm tờ báo giấy trong tay, vội vàng nói:
- Những tờ báo này đều là mới ra ngày hôm nay. Nội dung viết bên trong chính là muốn đẩy Sơn Hà Thư Họa đến đầu sóng ngọn gió mà.
Quân Thiết Anh tiếp nhận một tờ báo giấy, sắc mặt liền biến đổi.
Trên trang nhất rõ ràng là một tấm ảnh chụp.
Bên trên tấm ảnh, một người đàn ông đang khóc rống, hai tay chống đất. Từ góc độ của tấm ảnh chụp lại thì giống như là đang quỳ. Còn cô thì đứng thẳng người trước mặt người đàn ông, hình thành thế đối lập. Bên cạnh còn có một con dao sắc bén.
Ngoại trừ cái này, còn có hai anh em Lý Bái Thiên đang lôi kéo người đàn ông.
- Sỉ nhục dân tộc. Thủ lãnh đầu sỏ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, uy hiếp tính mạng người nhà của bệnh nhân.
- Người Viêm Hoàng là hung thủ giết người.
- Ác nhân vênh váo tự đắc, làm nhục con dân chúng ta trên đường phố.
- Tin tức mới nhất trong sự kiện trúng độc Viêm Hoàng, người nhà của bệnh nhân bị uy hiếp tính mạng.
Tiểu Hàm nhất nhất chuyển dịch từng chữ trên tờ báo. Nghe xong, sắc mặt Quân Thiết Anh liền thay đổi.
Cô ngẩng đầu thật mạnh. Người tập trung trên quảng trường càng lúc càng nhiều.

Bình Luận

0 Thảo luận