Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1526: Đến sông Linh

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:38:52
Tiêu Dương nhắm mắt cảm nhận một chút. Nơi này cách sông Vạn Kiếm Linh còn rất xa. Nhớ ngày đó, khi hắn còn chưa đến đầu nguồn con sông thì đã muốn bị kiếm khí cuồn cuộn này chấn nát rồi. Bây giờ Tiêu Dương đã đạt đến tầng 11 Xi Vưu luyện thể. Khi bước vào sông Vạn Kiếm Linh, hắn không khỏi nóng lòng muốn dò xét con sông một lần nữa.
- Kim Kiếm muội muội ngâm trong con sông Vạn Kiếm Linh bảy bảy bốn chín ngày, đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, đủ để nói rõ con sông này bất phàm. Có lẽ năm đó Long Thần đại nhân đã lưu lại bí mật gì đó.
Tiêu Dương không tự chủ được mà đưa ra phán đoán. Dù sao con sông này cũng là khu vực truyền thừa của Long Thần đại nhân.
- Ma Huyền, nơi này còn cách chỗ truyền thừa xa lắm không?
Tiêu Dương hỏi.
- Khoảng mấy ngàn dặm.
Ma Huyền thần quy lập tức lên tiếng:
- Vốn có thể dựa vào Long Thần tỳ ấn để tiến vào cung điện Long Thần, nhưng ta nghĩ, chủ nhân hẳn có hứng thú đối với sông Vạn Kiếm Linh.
- Con đường này chính là cực hạn cơ thể của tiên nhân bình thường. Không có pháp bảo hộ thân thì không thể sống sót ở đây.
- Đúng vậy, ta muốn thử một chút, kiếm khí của sông Vạn Kiếm Linh này rốt cuộc mạnh đến tình trạng nào.
- Khoảng cách này hoàn toàn không thể hình thành bất cứ uy hiếp gì cho chủ nhân.
Hắn như một người nhàn tản, tản bộ về phía trước. Một đợt kiếm khí như linh xà phun lưỡi lao đến, đánh lên người Tiêu Dương, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Tiêu Dương hy vọng nó sẽ càng mạnh càng tốt. Nói như vậy, khí lực của hắn sẽ được rèn luyện tốt hơn.
Ma Huyền vẫn đi theo đằng sau Tiêu Dương. Bây giờ ông đã đạt đến trạng thái kim tiên hậu kỳ. Kiếm khí của sông Vạn Kiếm Linh không có tác dụng với ông. Ánh mắt của ông vẫn chăm chú nhìn Tiêu Dương, cảm nhận trình độ sắc bén của kiếm khí.
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt hiện lên chiến ý. Hắn bước nhanh hơn, cảm nhận áp lực truyền đến từ con sông:
Ma Huyền thần quy giật mình nói:
Tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, Tiêu Dương ngừng bước.
Ma Huyền nói, còn Tiêu Dương thì vẫn tiếp tục bước đi. Mặc cho kiếm khí tàn phá, sắc mặt của hắn vẫn bình thản.
- Tiên nhân tầng ba trung kỳ. Vẫn còn chưa đến cực hạn của chủ nhân.
Mà cơ thể của Tiêu Dương đủ để so sánh với tiên nhân tầng ba.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, Tiêu Dương tiếp tục đi về phía trước, chỉ là tốc độ giảm xuống mà thôi. Kiếm khí vây bốn phía càng ác liệt. Một thanh thần kiếm phủ xuống, không ngừng oanh kích mảnh thiên địa này, diễn hóa kiếm khí vô cùng vô tận tấn công Tiêu Dương.
- Nơi này có thể so sánh với lực phòng ngự của tiên nhân tầng ba.
Ma Huyền vẫn theo sát phía sau Tiêu Dương, thần sắc dần dần ngưng trọng.
- Khoảng hơn một nghìn dặm nữa.
Tiêu Dương lại hỏi.
- Nơi này cách sông Vạn Kiếm Linh bao xa nữa?
Ông phải tập trung tinh thần, chú ý tình huống phía trước. Nếu Tiêu Dương không thể chống đỡ nổi, khi đó ông sẽ ra tay.
Ma Huyền nhìn phía trước, cảm nhận một lúc rồi nói:
Kiếm khí của sông Vạn Kiếm Linh không phải trò đùa. Một khi không cẩn thận, Tiêu Dương rất có khả năng sẽ bị nghiền thành bột phấn.
Tiêu Dương giật mình.
Còn hơn một nghìn dặm.
Lúc này, hắn đã cảm nhận được một luồng áp lực cường đại, tùy thời đạt đến cực hạn của hắn.
- Chẳng lẽ muốn dựa vào cơ thể đến được đầu nguồn sông Vạn Kiếm Linh thì phải có được cơ thể kim tiên sao?
Tiêu Dương thở ra một hơi, ánh mắt hiện lên thần sắc kiên định. Hắn tin rằng hắn sẽ làm được.
Đó chính là đỉnh phong của Xi Vưu luyện thể, tâng thứ mười hai.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, hắn tiếp tục bước về phía trước.
Càng cảm nhận được áp lực thì lại càng không thể ngừng lại.
Càng bị cưỡng ép, càng có thể kích thích được tiềm năng, đột phá cực hạn.
- Còn cách đầu nguồn Vạn Kiếm Linh một ngàn một trăm lẻ ba dặm.
Thanh âm Ma Huyền vang lên bên tai Tiêu Dương. Tiêu Dương vẫn tiếp tục nghiến răng đi về phía trước. Cứ được mấy bước, cơ thể của hắn lại phải thừa nhận uy áp thật lớn, cả thân hình giống như bị cắn nát.
Mỗi một tế bào đều phải chịu đựng sự đè ép.
Mỗi một tấc da thịt đều bị kiếm khí thẩm thấu, tùy ý tàn phá, rèn luyện khí lực cho hắn, nhưng đồng thời cũng khiêu chiến cực hạn của hắn.
- Một ngàn không trăm tám mươi dặm.
Ánh mắt Ma Huyền hiện lên sự lo lắng.
Bỗng nhiên, một cổ kiếm khí mạnh mẽ đánh thẳng vào người Tiêu Dương. Cước bộ của hắn liền lảo đảo, thân hình lui vê phía sau, giống như bị một con sóng đánh tới, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, khóe miệng tràn ra vết máu.
- Chủ nhân. Ma Huyền cả kinh, vội vàng bước đến:
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Tiêu Dương lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
- Chi bằng tiến vào cung điện Long Thần đi.
Ma Huyền đề nghị.
†ruyendichvip.com
Tiêu Dương chậm rãi lắc đầu, ánh mắt kiên quyết, nghiến răng nói:
- Tiếp tục đi. Ta không tin chỉ một con sông lại có thể ngăn được ta ngoài ngàn dặm.
Mục tiêu của Tiêu Dương chính là đầu nguồn sông Vạn Kiếm Linh. Hắn cảm giác được, nơi đó sẽ là một nơi rất tốt để rèn luyện thể chất.
Bây giờ lùi bước, đối với hắn mà nói, sau này sẽ sinh ra bóng ma đối với sông Vạn Kiếm Linh.
Chi bằng cắn răng đi tới.
Ánh mắt Tiêu Dương giống như mãnh thú nhìn đầu nguồn con sông, thân hình đứng thẳng, cất bước đi tới.
Ánh mắt Ma Huyền thần quy hiện lên sự lo lắng, nhưng khoảng cách này vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của ông. Ông cũng không muốn ngăn cản Tiêu Dương, chỉ cẩn thận đi phía sau, trong lòng thâm cầu khẩn Tiêu Dương có thể có được đột phá ở đây.
Nếu cơ thể Tiêu Dương có sự đột phá, như vậy tỷ lệ thành công khi tiếp nhận truyền thừa Long Thần đại nhân sẽ tăng lên.
Tâm cảnh Tiêu Dương đã đủ mạnh, nhưng cái còn yếu chính là sức mạnh.
Truyền thừa Long Thần, cái quan trọng chính là sức mạnh cơ thể.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tiêu Dương muốn tiến sâu vào Vạn Kiếm Linh. Hắn quật cường đi về phía trước. Khi còn cách Vạn Kiếm Linh một ngàn không trăm sáu mươi bảy dặm, một tiếng ầm vang lên, thân hình Tiêu Dương lại bị đánh bay.
Ma Huyền nắm tay thật chặt, cảm thấy đau lòng.
Ông vốn muốn ra tay, nhưng lại bị Tiêu Dương cự tuyệt.
- Cứ để cho bão táp cuồng bạo hơn nữa đến đi.
Tiêu Dương rống to. Lúc này, quần áo của hắn đã bị rách tả tơi, mái tóc rối loạn, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như trước, thân hình thẳng tắp, dứt khoát tiến lên.
Giống như một chiến sĩ không hề quan tâm đến khói lửa đằng trước.
Xông lên, bị đánh lui.
Lại tiếp tục xông lên, lại bị đánh lui.
Cứ không ngừng lặp đi lặp lại.
Xương cốt của Tiêu Dương cũng rung lên theo từng bước chân của hắn, giống như các đầu khớp xương vỡ đi rồi tái tạo lại. Kiếm khí cường đại tàn phá từng góc cơ thể của Tiêu Dương, tôi luyện thành thép.
Bên trên làn da Tiêu Dương chảy ra từng giọt nước màu đen, chính là tạp chất trong cơ thể.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự khó tin. Hắn vốn tưởng rằng với sức mạnh cơ thể của hắn hiện nay, cơ thể không thể có tạp chất, nhưng sau khi được kiếm khí vô cùng vô tận tẩy lễ, hết thảy đều không thể lẩn trốn được.
Thân hình chính là một bảo tàng vô hạn.
Lúc này, Tiêu Dương càng thêm tin tưởng vào câu nói này.
- Năm mươi dặm cuối cùng.
Thanh âm Ma Huyền thần quy vang vọng trong đầu Tiêu Dương.
Sau năm mươi dặm này chính là sông Vạn Kiếm Linh ngàn dặm.
Nhưng bây giờ, Tiêu Dương cảm thấy mỗi bước đi của mình phải chịu đựng sự dày vò thật lớn, trên lưng giống như đang vác một ngọn núi khổng lồ. Cơ thể đã đạt đến cực hạn.
Ánh mắt mở to, thẩm thấu từng sợi tơ máu.
Nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm tay.
- Tuyệt đối không thể buông tha.
Tiêu Dương cắn môi, mang theo mùi máu tươi kích thích linh hồn, làm cho hắn có chút tỉnh táo lại.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc trước.
Đại tiểu thư bộc phát hàn độc, cuối cùng dựa vào Ẩn Vụ tiên hoa để bảo vệ tính mạng.
Kiếm tông bị Ma Môn đuổi giết, chết vô số. Từng huynh đệ, đệ tử Kiếm tông ngã xuống trước mặt hắn.
Mộ bia Kiếm tông trơ mắt nhìn người ta đào lên.
Hết thảy đều do Ma Môn ban tặng.
Xét đến cùng cũng bởi vì hai chữ thực lực.
Nếu hắn có đủ thực lực, sao có thể để cho Ma Môn tùy ý cuồng vọng chứ?
Nếu thực lực của hắn có thể trấn áp tà ma, tại sao lại để cho trận chiến Thần Ma này cứ diễn ra liên tục?
- Mình phải mạnh lên mới được.
Trong lòng Tiêu Dương không ngừng gào thét.
Âm.
Vô số kiếm khí đánh sâu vào cơ thể hắn.
Bước chân Tiêu Dương nặng nề vô cùng, ánh mắt mở to, chăm chú nhìn về phía trước.
Dịch chuyển từng bước một.
Sông Vạn Kiếm Linh đã khiêu khích cực hạn của Tiêu Dương, mà Tiêu Dương thì đang khiêu chiến cực hạn của mình.
Gương mặt Ma Huyền khẽ động đậy, hai tay run rẩy. Ông có thể cảm nhận được sự dày vò thật lớn trong lòng Tiêu Dương.
- Điều này giống như người bình thường vác một hòn đá nặng ngàn cân, phía trước còn có gió lạnh thổi đến, nhưng vẫn kiên trì bước về phía trước.
Ma Huyền nắm tay thật chặt:
- Hắn không phải đang khiêu chiến cực hạn của mình mà là khiêu chiến cực hạn của toàn bộ loài người.

Bình Luận

0 Thảo luận