Trong đầu Tiêu Dương quanh quẩn một giọng nói vô cùng uy nghiêm.
- Cửa thứ nhất, khảo nghiệm nghị lực sông Linh đã thông qua.
Khảo nghiệm sông Linh.
Tiêu Dương không tự chủ được mà giật mình, trong lòng hít một hơi lãnh khí.
Truyền thừa Long Thần quả nhiên không dễ tiếp nhận.
Không chỉ cần Ma Huyền thần quy mở ra Long Thần tỳ ấn, mà còn phải có thần thánh chi tâm, nhục thể thành tiên.
Ngoại trừ những điều này, Tiêu Dương căn bản không nghĩ đến vượt qua sông Linh cũng là một trong những khảo nghiệm của Long Thần. Dựa theo lời nói của thanh âm vang lên trong đầu, nếu vừa rồi hắn không cắn răng kiên trì vượt qua sông Vạn Kiếm Linh, đột phá cực hạn bản thân mà trực tiếp tiến vào cung điện Long Thần, chẳng phải đã trực tiếp mất đi tư cách truyền thừa Long Thần sao?
Mồ hôi lạnh đã biến mất trong lòng bàn tay Tiêu Dương. Hắn đem những gì nghe được trong đầu nói lại cho Ma Huyền nghe. Sắc mặt Ma Huyền cũng biến đổi. Nội dung truyền thừa của Long Thần, ông cũng không rõ ràng cho lắm.
Không tự chủ được mà lui về sau vài bước.
Ma Huyền thần quy than nhẹ.
Tiêu Dương điều chỉnh lại suy nghĩ, đưa mắt nhìn chung quanh. Lúc này hắn đang đứng bên trong một đại điện, xung quanh có hình vẽ vạn thú khắc trên bức tường. Trong đó có những con thượng cổ mãnh thú mà Tiêu Dương rất quen thuộc, nhìn qua rất sống động, ánh mắt mở lớn như chuông đồng, gắt gao nhìn phía trước. Khí thế mênh mông tràn ngập, bao phủ cả cung điện Long Thần. Tiêu Dương mơ hồ cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hắn.
Hắn đã vượt qua được khảo nghiệm ở cửa thứ nhất.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu. Truyền thừa Long Thần cũng không phải cái bánh từ trên trời rơi xuống. Chỉ cần một điểm không đạt yêu cầu của Long Thần đại nhân, sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội kế thừa truyền thừa của ông.
Ngẩng đầu, ánh mắt hắn không khỏi mở to vài phần.
- Xem ra, Long Thần đại nhân biết rất rõ tác dụng rèn luyện cơ thể của sông Vạn Kiếm Linh. Nếu như người tiến vào sông Vạn Kiếm Linh mà không hiểu và quý trọng tác dụng của nó, không khiêu chiến cực hạn của mình, căn bản không có tư cách kế thừa y bát của người.
Tiêu Dương hít sâu, bình ổn lại tâm trạng của mình.
Định thần nhìn lại, Tiêu Dương mới phát hiện, đây là kim long ngũ trảo được khắc từ một loại chất liệu đặc biệt.
Uy thế của nó còn kinh khủng hơn cả Phách Lôi chí tôn.
Một kim long ngũ trảo xuất hiện trên vách tường, lân quang màu vàng lóe ra quang mang bức người, hai mắt giống như hai viên minh châu thật lớn bao quát bên dưới.
Tại vị trí long thủ Kim long ngũ trảo, một thân hình vĩ đại đang đứng. Trong khoảnh khắc, cả cung điện, thậm chí là Kim long ngũ trảo cũng giảm xuống ánh sáng. Trong thiên địa dường như chỉ còn tồn tại một mình người đó, lấy người đó làm trung tâm.
Lúc này, một thanh âm tuy xa nhưng gần, uy nghiêm thần thánh vang lên.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn lên.
- Ngươi đã đến rồi.
- Bái kiến Long Thần đại nhân.
- Chúc mừng ngươi đã thông qua cửa thứ nhất, khảo nghiệm nghị lực sông Linh. Ngươi đã có tư cách qua cửa thứ hai.
Nhưng lập tức phản ứng lại. Đây có lẽ chỉ là hình ảnh do Long Thần đại nhân lưu lại mà thôi.
Tiêu Dương chấn động, ánh mắt mở to đến cực hạn.
Long Thần đại nhân? Đã tồn tại đến cấp độ như Long Thần đại nhân, lưu lại hình ảnh trăm triệu năm căn bản cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, đây chỉ là hình ảnh giữ lại lời nói của Long Thần đại nhân, không thể trao đổi với Tiêu Dương. Cho nên cũng không đáp lại lời chào của Ma Huyền, thanh âm uy nghiêm vang vọng:
Ma Huyền cung kính quỳ xuống.
Cửa thứ hai.
Sắc mặt Tiêu Dương khẽ biến đổi.
Quả nhiên, truyền thừa Long Thần cũng không dễ lấy.
Long Thần đại nhân dường như xem thấu suy nghĩ của người thừa kế, bình tĩnh lên tiếng:
- Nếu muốn trở thành người thừa kế chính thức của ta, ngoại trừ đáp ứng những điều kiện mà ta đưa ra, trước khi chính thức tiếp nhận nghi thức thừa kế, nhất định phải qua được ba cửa. Cửa thứ nhất ngươi đã qua, cửa thứ hai chính là Sấm Thần Môn.
Cánh tay Long Thần đại nhân vung lên, trong phút chốc, cả cung điện Long Thần âm ầm dao động. Phía trước Tiêu Dương vốn là một mảnh đất bằng, lúc này đột nhiên xuất hiện một cánh cửa thật lớn, tràn ngập quang mang thần thánh. Trong nháy mắt, Tiêu Dương liền cảm nhận được một cổ áp lực mơ hồ.
- Sông Linh khảo nghiệm nghị lực bản thân. Thân Môn khảo nghiệm sức mạnh tiềm năng, cửa cuối cùng khảo nghiệm tâm cảnh. Qua được ba cửa, chính thức kế thừa truyền thừa của ta.
Tiêu Dương cố gắng duy trì tỉnh táo.
- Khảo nghiệm tâm cảnh, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì với mình.
Tiêu Dương cực kỳ tin tưởng vào Thánh tâm cảnh của mình. Trong thiên địa, có thể đạt đến cấp độ tâm cảnh như hắn, có thể nói là phượng mao lân giác.
- Quan trọng nhất là cửa thứ hai, sức mạnh tiềm năng. Một cửa này, nhất định phải toàn lực ứng phó, nhanh chóng thông qua. - Nếu không thể không thông qua thì sao?
Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được mà xuất hiện suy nghĩ này.
Giống như nghe được câu hỏi của Tiêu Dương, thanh âm Long Thần đại nhân chậm rãi vang lên.
- Trong ba cửa, bất cứ một cửa nào, trong thời gian quy định mà không thể thông qua, như vậy sẽ hoàn toàn mất đi tư cách truyền thừa, cơ thể bị tiêu diệt. Thần Thánh Chi Tâm tự động nhận chủ khác.
Như sấm sét đánh xuống.
Tiêu Dương run lên.
Ánh mắt mở to. Thật là đáng sợ.
Tổng kết lại, không thể thông qua, chỉ có một chữ chết.
Bóng ma tử vong trong nháy mắt bao phủ.
Truyền thừa Long Thần chính là kỳ ngộ nghịch thiên, nhưng cũng là một kiếp nạn.
Thiên đạo tuần hoàn, sự do dự của Long Thần đại nhân đối với điều này cực kỳ nhỏ. Ông nghịch thiên tạo nên chính là vì ông đại diện cho thiên ý. Trong cung điện Long Thần này, ông chính là chúa tể.
Từ những điều kiện khắc nghiệt lúc trước mà xem, cửa này tuyệt đối không dễ qua.
Tiêu Dương đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị, không ngừng hít sâu vào.
- Được rồi, ứng cử viên cho truyền thừa của ta, chúc ngươi thành công. Cửa thứ hai, Sấm Thần Môn, hạn một ngàn năm.
Sắc mặt Tiêu Dương trong khoảnh khắc lại biến đổi.
Một ngàn năm.
Hắn giống như nằm mộng.
Kiếp trước kiếp này của hắn cộng lại bất quá chỉ mới hơn hai mươi năm, căn bản khó mà tưởng tượng được khái niệm một ngàn năm là gì. Ý của Long Thần đại nhân là cho hắn thời gian một ngàn năm để qua cửa. Nhưng trong lòng hắn chẳng hề có chút vui mừng. Bởi vì điều này đồng nghĩa với cánh cửa này cực kỳ khó qua.
Sắc mặt Tiêu Dương trầm xuống.
Hắn không phải không tự tin, mà là nghĩ đến tình huống bên ngoài.
Hiện tại, cuộc chiến Thần Ma đang trong thời khắc mấu chốt, Tiêu Dương đã không chờ đợi được mà đến đây kế thừa truyền thừa của Long Thần đại nhân, hy vọng trong khoảng thời gian ngắn gia tăng thực lực, đối phó Ma Môn. Nhưng bây giờ, Long Thần đại nhân lại cho hắn một ngàn năm để qua cửa. Nếu hắn dùng thời gian mấy trăm năm để xông qua, sợ rằng cuộc chiến Thần Ma đã sớm kết thúc. Hết thảy đã trở nên đóng bụi, trở thành cục diện không thể thay đổi được.
- Một ngàn năm.
Tiêu Dương cảm thấy con số này khổng lồ vô cùng, thì thào:
- Tốc độ thời gian ở đây so với địa cầu là mười so một. Ở đây một ngàn năm, ở địa cầu cũng phải là một trăm năm.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu.
Việc đã đến nước này, hắn đã không còn bất kỳ đường lui. Nếu hắn bỏ đi, coi như truyên thừa thất bại, bị cung điện Long Thần tru sát. Mà Thần Thánh Chi Tâm sẽ phá thể, tìm chủ nhân kế tiếp.
Người thừa kế Long Thần, hắn cũng không phải là người ứng tuyển duy nhất.
Kỳ ngộ đang ở trước mắt, chỉ xem hắn có bắt được hay không.
- Chủ nhân, chúc ngươi thành công.
Ma Huyền khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Dương.
- Nếu đã không còn đường lui, vậy thì liều mạng thôi.
Tiêu Dương gật đầu với Ma Huyền, dứt khoát xoay người, bước về cánh cửa phía trước. Đứng trước cánh cửa thật lớn này, Tiêu Dương chậm rãi vươn tay. Một khắc chạm vào cánh cửa, một cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu vào.
Tiêu Dương vẫn duy trì tập trung, nhạ nhàng đẩy cánh cửa.
- Được rồi, ta quên nói cho ngươi biết.
Hình ảnh Long Thần đại nhân đang dần dần biến mất, đột nhiên lên tiếng:
- Bên trong cánh cửa Thần môn này là thế giới mà ta hao phí tâm huyết suốt đời để tạo nên, thời gian bên trong có chút khác với bên ngoài. Ở sông Vạn Kiếm Linh là một năm, bên trong Thân Môn là một trăm năm.
Bùm
Tiêu Dương lảo đảo một cái, trượt ngã vào bên trong cánh cửa.
Đợi thân ảnh Tiêu Dương tiến vào bên trong, Thần Môn liền đóng lại.
Tiêu Dương có chút chật vật đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua thần quang lóe ra từ cánh cửa Thần Môn lạnh như băng, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Long Thần đại nhân cũng quá hãm hại đi. Một ngàn năm mà Long Thần đại nhân nói đúng là hù hắn mà. Cho đến khi trực tiếp bước đến cánh cửa Thần Môn, Long Thần đại nhân mới nói thời gian bên trong khác với bên ngoài. Như vậy, bên trong Thần Môn một ngàn năm, ở ngoài địa cầu chỉ mới một năm.
Tuyệt đối nằm trong phạm vi chấp nhận được của Tiêu Dương.
Huống chi, một ngàn năm chỉ là thời gian tối đa mà Long Thần đại nhân chỉ định.
Hắn tuyệt đối không cần đến một ngàn năm.
Ánh mắt Tiêu Dương một lần nữa hiện lên sự tự tin.
Trong lòng âm thầm mặc niệm.
- Các huynh đệ hãy chờ ta trở vê.
Tiêu Dương điều chỉnh lại suy nghĩ, nhìn phía trước rồi cất bước tiến lên.
Bên trong Thần Môn vô cùng tối. Tiêu Dương nhìn thấy cũng chỉ thấy cảnh vật trong vòng mười thước. Bên ngoài mười thước là hoàn toàn mơ hồ. Tiêu Dương lấy ra kim kiếm.
Hơi thở trải rộng, thẩm thấu bát phương, duy trì cảnh giác đi về phía trước.
Bốn phương tám hướng đều yên tĩnh không một tiếng động.
Tiêu Dương giống như nghe được tiếng bước chân của mình quanh quẩn giữa không gian.
Áp lực vô hình bao phủ, khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh đang đâm thẳng về phía hắn.
Tiêu Dương mở to mắt, nắm chặt kim kiếm, dừng bước.
Đồng thời thân ảnh phía trước cũng dừng lại.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Dương liên ngẩn ra, định thần nhìn kỹ, liên cười khổ lắc đầu:
- Thì ra chỉ là một cái gương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận