Nếu như lời nói của hắn đã đủ để khiến mọi người kinh ngạc thì hành động lại càng khiến người ta sợ hãi lẫn khó tin hơn.
Chát!
Mặc dù âm thanh ngắn mà dứt khoát nhưng lại mãi vang vọng trong đầu mọi người.
Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ai mà ngờ được, Mã Tĩnh Mỹ hùng hùng hổ hổ xông đến rõ ràng là để hỏi tội nhưng lại bị Tiêu Dương cướp lời, không những vậy còn thẳng tay cho bà ta một cái tát.
Thì ra là bà!
Dường như hắn đang đợi Mã Tĩnh Mỹ xuất hiện vậy.
Mã Tĩnh Mỹ ngơ ngác, cảm giác mặt mình nóng ran, đau rát, đưa tay lên che một bên mặt, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Dương, lắp bắp hỏi:
- Còn cái tát này coi như là lợi nhuận anh em của tôi tặng cho bà.
Chát!
Chát!
- Cái tát đầu tiên là lễ gặp mặt tôi tặng bà, còn cái này là thay Đại tiểu thư hỏi thăm bài
Bà ta vừa dứt lời, ngay lập tức Tiêu Dương lại vung cánh tay lên tát thêm một phát nữa.
Lại thêm một cái tát nữa.
- Cậu... cậu dám đánh tôi?
Chát! Chát!
- Cái này là vì tôi nhìn bà không vừa mắt. Chát!
Chát! Chát!
- Dừng... dừng tay!!!
Mọi người đứng xung quanh đều ngây như phỗng, miệng mở lớn tới mức có thể nhét nguyên một quả trứng gà. Hai mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng này, từ cái tát thứ nhất cho đến những cái tát liên tiếp sau đó, tiếng chát chát chói tai liên tục quanh quẩn bên tai mọi người. Tiêu Dương quả thật là ra tay quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mặt Mã Tĩnh Mỹ đã sưng đỏ lên đến nỗi nhìn không ra mặt người nữa rồi.
Mãi một lúc sau, đám vệ sĩ nhà họ Thẩm mới kịp phản ứng lại, đồng loạt quát lên:
- Còn cái tát này... ừ, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra lý do.
Vẻ mặt Tiêu Dương hết sức vô tội ngẩng đầu nhìn qua, buông tay xuống, thản nhiên nói:
Tiếng hỏi han dồn dập.
- Phu nhân.
Cơ thể lảo đảo, cũng may là có vệ sĩ lao lên kịp thời đỡ lấy bà ta.
Khuôn mặt Mã Tĩnh Mỹ lúc này chẳng khác gì vừa gặp tai nạn thảm khốc.
- Phu nhân không sao chứ?
- Tôi đã dừng tay từ lúc nãy rồi mà.
- Tiêu! Dương!
Mã Tĩnh Mỹ lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi rít lên:
- Cậu sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm!
- Mẹt
Thẩm Phi Văn lúc này đã mang theo một đội Tử y chạy tới, lúc nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Mã Tĩnh Mỹ lập tức kinh hãi, vội vã xông tới, hét lên:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mã Tĩnh Mỹ ôm lấy mặt, chỉ vào Tiêu Dương, giọng nói chát chúa vang lên:
- Bắt tên này lại!
Bà ta vừa hạ lệnh, nháy mắt hơn mười tên Tử y đứng sau Thẩm Phi Văn lập tức bay vút lên bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Lúc Tiêu Dương ra tay đánh người thì cũng đã đoán được sẽ có tình huống này xảy ra vì vậy hắn hoàn toàn không hề sợ hãi, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
- Khoan đã.
Ngay thời điểm hai bên đều hết sức căng thẳng thì bỗng nhiên có người lên tiếng ngăn cản. Lúc này Quân Hoa Thừa đã đứng lên nhìn về phía Mã Tĩnh Mỹ, nói:
- Thẩm phu nhân, hiện tại nhà họ Quân đang tổ chức hội nghị gia tộc, nếu như phu nhân với Tiêu Dương có ân oán gì thì xin hãy đợi sau khi hội nghị kết thúc rồi hãy nói được không?
- Gia chủ, lời của ngài như vậy là không đúng.
Quân Hoa Minh lập tức phản bác lại.
- Mục đích của Tiêu Dương là muốn ngăn cản đám cưới của nhà họ Quân với nhà họ Thẩm, vì vậy Thẩm phu nhân đương nhiên là có tư cách nhúng tay vào việc này rồi.
Tiêu Dương tới đây làm loạn đã vậy còn liên tục đánh bại con cháu nhà họ Quân, giờ lại thấy nhà họ Thẩm kéo người tới đây, Quân Hoa Minh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa này rồi. Chỉ cần Tiêu Dương với nhà họ Thẩm đối đầu nhau thì cho dù Tiêu Dương có mạnh hơn nữa thì hai nắm đấm cũng không thể địch lại bốn tay, nhất định hắn sẽ bị nhà họ Thẩm đánh bại.
Tính toán của Quân Hoa Minh vốn rất hay.
Chỉ có điều ông ta không biết mình vừa mới xát muối vào vết thương vẫn còn gỉ máu của Mã Tĩnh Mỹ. Ngay lập tức, khuôn mặt bà ta bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, quay mặt nhìn Quân Hoa Minh, điên cuồng hét lên:
- Câm miệng! Nếu như không phải tại cái đồ sao chổi này của nhà họ Quân các người thì con tôi đã không phải chết đau đớn như vậy! Tiếng hét điên cuồng của Mã Tĩnh Mỹ tựa như tiếng sấm rền vang bên tại mọi người.
Tất cả đồng loạt biến sắc.
Chết?
Con của Mã Tĩnh Mỹ...
Chẳng lẽ Thẩm Thành Văn đã chết rồi sao?
Mọi người đều không dám tin chuyện này. Vốn dĩ Thẩm Thành Văn đã được định sẵn sẽ là nhân vật chính của cuộc liên hôn giữa hai nhà Quân- Thẩm, tối hôm qua vẫn còn sống nhởn nhơ ở nhà họ Quân, sao mới qua một đêm hôm nay Mã Tĩnh Mỹ lại nói gã đã chết rồi?
Lúc này đến Quân Thiết Anh cũng kinh ngạc trợn mắt, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Dương, cô lập tức nhíu mày thâm nghĩ: Hôm nay nhà họ Thẩm kéo đến đây nhắm vào Tiêu Dương là vì Thẩm Thành Văn đã chết sao?
Không lẽ...
Sau khi nghe tin tức này, người bình tĩnh nhất chỉ có một mình Tiêu Dương, tựa như hắn hoàn toàn không nghe thấy Mã Tĩnh Mỹ nói gì.
Một lúc sau.
Quân Hoa Minh kinh ngạc hỏi lại:
- Thành Văn bị làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Mã Tĩnh Mỹ đầy căm hận nhìn Tiêu Dương không chớp mắt, giọng nói lạnh như băng:
- Chắc hẳn không ai biết rõ chuyện này hơn cậu đâu nhỉ?
Mọi người lập tức xôn xao.
Nếu như Thẩm Thành Văn thật sự đã chết trong tay Tiêu Dương, như vậy mối thù không đội trời chung này ngày hôm nay chắc chắn không thể hóa giải được rồi. Thẩm Thành Văn đã chết, nhà họ Thẩm nhất định sẽ bắt Tiêu Dương nợ máu phải trả bằng máu.
Mọi người dường như đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương...
Thế nhưng Tiêu Dương lại tỏ vẻ không hiểu, đưa tay lên, vô tội nói:
- Tôi chẳng hiểu bà đang nói cái gì cải
Mã Tĩnh Mỹ lạnh mặt, siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:
- Không hiểu? Tiêu Dương, cậu tưởng cậu không nhận thì bản phu nhân không có cách bắt được cậu sao?
Tiêu Dương cười lớn, nói:
- Về cái chết của cậu nhà thực lòng tôi cảm thấy rất vui, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tiêu Dương tôi đã giết cậu ta.
Tiêu Dương dừng một lát sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
- Ở Minh Châu, tôi được trao danh hiệu công dân tốt của thành phố, tôi làm sao có thể tùy tiện giết người được chứ?
- Tiêu Dương!
Thẩm Phi Văn tức giận, lạnh lùng nói:
- Cậu đương nhiên là không có bản lĩnh đột nhập vào nhà họ Thẩm mà thần không biết quỷ không hay rồi giết chết em ba tôi nhưng cậu đã bỏ tiền thuê sát thủ 'trường bào làm việc thay cậu!
Sát thủ trường bào?
Trong nháy mắt, mọi người lại càng thêm kinh hãi, danh tiếng của sát thủ 'trường bào đương nhiên mọi người ai ai cũng biết. Chỉ có điều không ai ngờ được sát thủ trường bào lần này lại phạm phải sai lâm không nên có như vậy.
Tiêu Dương cười lạnh, liếc mắt nhìn đám người nhà họ Thẩm, nhếch mép hỏi:
- Mấy người tận mắt nhìn thấy hay sao?
- Hừ! Tại nơi em ba bị giết đã phát hiện 'hắc thiếp, ký hiệu đặc biệt của sát thủ 'trường bào! Cậu còn muốn chối hay sao? Tiêu Dương tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại:
- Thế thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ là bởi vì tôi cũng mặc trường bào hay sao?
Tiêu Dương bất đắc dĩ thả tay xuống, một lúc sau, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Phi Văn, nói:
- Nếu như cứ mặc trường bào là phạm tội, vậy chẳng lẽ một tên thiểu năng ngoài đường với Thẩm Đại thiếu gia trí tuệ hơn người cũng như nhau hay sao? Bởi vì dưới hông đều có 'em trai' với cả mắt nhìn không được tốt.
- Cậu...
Thẩm Phi Văn tức đỏ cả mặt, ngón tay run run chỉ vào Tiêu Dương...
- Cậu vừa mới tới thủ đô, con tôi liên bị sát thủ giết chết! Cậu không cảm thấy chuyện này rất trùng hợp hay sao?
Mã Tĩnh Mỹ lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, giữa cậu với con trai tôi vốn có thù oán với nhau, vì vậy người có động cơ giết nó không ai khác chính là cậu! Bất luận cậu có mồm mép bao biện thế nào cũng không thế rửa sạch nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Thành Văn.
Tiêu Dương bật cười, nói:
- Có đôi khi, chuyện trùng hợp lại không phải là sự thật.
Sau khi Tiêu Dương tung một quả đạn khói xong lại tung tiếp thêm một loạt quả pháo:
- Ý bà là chỉ có mình tôi muốn dồn Thẩm Thành Văn vào chỗ chết hay sao? Bà tưởng con bà gây thù chuốc oán với ít người lắm hả? Có khi nhà họ Quân sau lưng tôi còn muốn Thẩm Thành Văn chết ngay và luôn ấy chứ!
Tiêu Dương trực tiếp kéo nhà họ Quân xuống nước, hai mắt sáng lên, nói:
- Nhà họ Quân cũng có hiềm nghỉ lớn đấy chứ, thứ nhất có lẽ có người không đồng ý gả Đại tiểu thư cho Thẩm Thành Văn, thứ hai, giết Thẩm Thành Văn có thể mượn tay nhà họ Thẩm để đối phó với tôi! Chậc chậc, hay cho kế mượn dao giết người, một mũi tên bắn chết hai con chim!
Tiêu Dương vừa dứt lời, không ít người trong nhà họ Quân lập tức biến sắc.
Những người có tính toán đó đều nghĩ rằng Tiêu Dương đang ám chỉ mình, hơn thế nữa Mã Tĩnh Mỹ cũng lập tức liếc mắt về phía nhà họ Quân, bởi vì lời Tiêu Dương nói cũng không phải là không có lý.
- Hừi Ăn nói bậy bại
Tam trưởng lão tức giận đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nói:
- Nhà họ Quân muốn đối phó cậu mà phải cần mượn tay người khác hay sao?
- Có cần hay không với việc có làm hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Dương buông tay, tỏ vẻ nghỉ ngờ hỏi:
- Tam trưởng lão, ông tức giận như vậy có phải là do bị tôi nói trúng tim đen không?
- Cậu...
Tam trưởng lão nghẹn lời, vung tay, quát:
- Nói bậy!
Tiêu Dương cũng không ngờ mình lại nói đúng, quả nhiên trong nhà họ Quân có người không muốn Quân Thiết Anh gả cho Thẩm Thành Văn, vừa hay trong đó lại có cả Tam trưởng lão! Tất cả mọi người trong nhà họ Quân đều biết, thế lực phía bên Tam trưởng lão luôn luôn phản đối chuyện gả Quân Thiết Anh cho Thẩm Thành Văn, bọn họ nhất quyết muốn đuổi cô ra khỏi gia tộc.
Vì vậy chiêu dẫn họa sang nhà khác của Tiêu Dương vừa hay giẫm trúng đuôi của Tam trưởng lão, khiến lão ta nổi khùng lên.
Tam trưởng lão nghiêm túc, nói:
- Thẩm phu nhân, tôi dám lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi không hề có ý định hãm hãi con trai bà. Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ trầm xuống, Tiêu Dương lập tức ưỡn ngực, nói:
- Nói thì ai mà chẳng nói được? Tôi cũng có thể lấy bất cứ gì ra đảm bảo, người không phải do Tiêu Dương tôi giết.
Mã Tĩnh Mỹ tức giận đến run rẩy cả người, Thẩm Phi Văn đứng một bên cũng tức giận quát:
- Cậu đừng có hòng chối! Chẳng lẽ sát thủ trường bàơ lại vô duyên vô cớ đến nhà tôi giết chết em ba hay sao?
Tiêu Dương tỏ vẻ tán thành gật đầu lia lịa, nói:
- Rất có khả năng. Oan có đầu, nợ có chủ, các người muốn báo thù thì hãy đi tìm cái tên sát thủ trường bào gì đó ấy!
Người nhà họ Thẩm lúc này có thể nói là trót cưỡi lên lưng hổ muốn xuống không được, đám vệ sĩ bao vây Tiêu Dương cũng ngoảnh mặt nhìn nhau, không biết có nên ra tay hay không. Kể cả Mã Tĩnh Mỹ cũng bắt đầu cảm thấy bối rối.
Nếu như đúng như lời Tiêu Dương nói, có người cố ý giá họa, vậy bà ta chẳng phải bị người khác lợi dụng rồi hay sao? Mã Tĩnh Mỹ là một người trời sinh kiêu ngạo, đương nhiên không cho phép bản thân bị lợi dụng.
- Thẩm phu nhân, tôi đề nghị mọi người trước tiên hãy tìm được tên sát thủ trường bào kia trước đi đã, chỉ cần bắt được gã, chẳng phải sẽ biết người đứng sau vụ này là ai hay sao?
Tam trưởng lão nói:
- Tôi cũng hy vọng Thẩm phu nhân có thể nhanh chóng rửa sạch nỗi oan cho nhà họ Quân.
Mã Tĩnh Mỹ thở phì phò, ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt khẽ tối lại, một lát sau, bà ta vừa chuẩn bị lên tiếng thì phía sau đột nhiên xuất hiện một tiếng nổ, sau đó là một loạt tiếng bước chân.
- Không cần điều tra nữa! Tôi đã biết ai là người đứng sau chuyện này rồi!
Người tới là Thẩm Băng Sơn, ông ta bước nhanh tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía một người, mở miệng nói ra từng chữ... - Quân! Thiết! AnhI...
chằm chằm về phía một người, mở miệng nói ra từng chữ... - Quân! Thiết! AnhI... Băng Sơn.
chằm chằm về phía một người, mở miệng nói ra từng chữ... - Quân! Thiết! AnhI... Băng Sơn.
Lúc trước thì khăng khăng khẳng định Tiêu Dương chính là hung thủ giết người giờ nháy mắt lại xoay chuyển, chĩa mũi giáo về phía Quân Thiết Anh, hành động này thật khiến người khác khinh thường.
- Ông ta là ai vậy?
Thẩm Băng Sơn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lạnh lùng, nói tiếp:
Thẩm Băng Sơn nói tới đây thì dừng lại, bỗng quay mặt nhìn Quân Hoa Thừa, nói:
- Quân gia chủ, hai nhà chúng ta vốn có hôn ước nhưng không ngờ lại xảy ra thảm kịch này. Quân Thiết Anh đã thuê sát thủ giết con tôi, mục đích chính là để hủy bỏ hôn ước!
- Trước giờ tôi chưa bao giờ làm việc gì mà mình không hề nắm chắc nếu tôi đã dám nói Quân Thiết Anh là người đứng sau sai khiến hung thủ giết người thì chắc chắn là đã có chứng cứ xác thực rồi.
- Đơn giản thôi, việc lấy Quân Thiết Anh vốn là tâm nguyện lớn nhất của con trai tôi! Hôm nay, mặc dù nó đã qua đời nhưng người làm bố như tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp nó hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhìn Thẩm Băng Sơn.
Thẩm Băng Sơn dứt khoát nói:
- Tôi có thể không truy cứu tội bày mưu giết người của Quân Thiết Anh nhưng tôi có một điều kiện.
Tất cả đều kinh ngạc xôn xao nghị luận.
Một tiếng quát vang rội khiến mọi người đồng loạt im lặng, đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Dương lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Băng Sơn, lạnh lùng cất lời:
- Yêu cầu như vậy mà nhà họ Thẩm cũng nói ra được! Thế nhưng mà, Quân Thiết Anh thà là như vậy cũng còn hơn là bị trục xuất ra khỏi nhà họ Quân!
- Còn chưa về nhà chồng đã phải thủ tiết, đúng là chuyện lạ! - Muốn Quân Thiết Anh phải... gả cho người chết hay sao?
- Thật hoang đường.
Bọn họ đều nghe hiểu ý tứ của Thẩm Băng Sơn.
- Ông đang nói mơ đấy à?
- Hừi
Thẩm Băng Sơn hừ lạnh, nói:
- Chuyện hôn ước của hai nhà Quân Thẩm không đến lượt một thằng ranh vắt mũi chưa sạch như cậu xen miệng vào.
Tiêu Dương lập tức chất vấn:
- Ông nói ông có chứng cứ chứng minh Đại tiểu thư đã thuê sát thủ giết người, vậy ông có dám lấy chứng cứ đó ra không?
Thẩm Băng Sơn chắp tay sau lưng, nói:
- Tôi không cần phải chứng minh cho cậu thấy.
- Vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói cho biết...
Giọng nói của Tiêu Dương trầm bổng rõ ràng.
- Ngày hôm nay, vận mệnh của Đại tiểu thư sẽ do chính cô ấy quyết định. Bất cứ người nào cũng không có quyền xen vào.
Thẩm Băng Sơn lạnh lùng nói:
- Bản gia chủ ghét nhất chính là loại người ăn nói ngông cuồng không biết lượng sức trước mặt mình.
- Ô, về điểm này ông với tôi hợp nhau đấy.
Hai người đứng đối diện nhau, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc, hai người tựa như hai ngọn núi lửa đang muốn phun trào, khí nóng toát ra khiến những người xung quanh cảm thấy khó thở.
- Hai người chuẩn bị đánh nhau hả? - Trong tình hình này, người nào nắm đấm cứng hơn thì sẽ có quyền được nói chuyện.
- Chậc chậc, nhà họ Thẩm mặc dù không phải là gia tộc có lịch sử lâu đời như nhà họ Quân, nhưng nghe nói thực lực của Thẩm Băng Sơn cũng vô cùng mạnh.
Hai người bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt của cả hai càng lúc càng lạnh lùng, Thẩm Băng Sơn từ từ đưa tay lên...
- Dừng lại!
Đột nhiên có người lên tiếng ngăn cản.
Là Đại trưởng lão
- Thẩm Băng Sơn.
Đại trưởng lão nhìn về phía Thẩm Băng Sơn, giọng nói của lão đột nhiên biến thành một đường truyền nhỏ đến bên tai Thẩm Băng Sơn:
- Tại trước mặt các nhân vật có máu mặt ở thủ đô công khai sử dụng thuộc tính, ông không sợ tự rước lấy phiền toái sao?
Nghe vậy, Thẩm Băng Sơn lập tức biến sắc.
Thuộc tính giả không được phép sử dụng sức mạnh thuộc tính trước mặt những người bình thường. Đây là điều cấm ky của giới Thuộc tính giả. Hiện tại mặc dù đang ở nhà họ Quân nhưng lại có mặt rất nhiều nhân vật có tiếng tăm ở thủ đô, trong trường hợp này chỉ có thể động võ. Võ thuật là quốc học quốc túy của Trung Quốc, trong mắt những người bình thường thì nó vô cùng mạnh và không một ai có suy nghĩ khác thường. Thế nhưng nếu như bọn họ nhìn thấy không gian bỗng nhiên xuất hiện gió lửa sấm sét râm rầm đánh tới, thử hỏi người bình thường làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này.
Cho dù có là gia chủ nhà họ Quân cũng không dám vi phạm quy tắc trong trường hợp như vậy.
Nhất là ở thủ đô.
Hai mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia tàn nhẫn, ông ta hừ lạnh, không cảm lòng lườm Tiêu Dương một cái sau đó quay mặt lại, nói:
- Đại trưởng lão, chuyện này, trưởng lão hãy quyết định đi.
Đại trưởng lão nheo mắt, một lúc sau, chậm rãi lên tiếng:
- Lão già này hết sức đau buồn trước tin dữ của nhà họ Thẩm.
Nghe vậy, Tiêu Dương bĩu môi, nhìn chằm chằm vào mặt Đại trưởng lão, miệng lẩm bẩm:
- Mặt ông thế kia mà nói là hết sức đau buồn? Nếu như vậy tôi chỉ cần nhăn mặt nhíu mày chẳng phải cũng có thể biến thành đau thương không muốn sống nữa sao?
Quân Thiết Anh ngồi phía sau nghe thấy Tiêu Dương nói như vậy liền bật cười khúc khích, lườm người đứng trước mặt mình. Hiện tại, tình hình đang hết sức căng thẳng vậy mà hắn vẫn còn nói linh tinh được.
- Chỉ có điều...
Đại trưởng lão chậm rãi, nói:
- Thẩm gia chủ, hôm nay là ngày nhà họ Quân tổ chức hội nghị gia tộc, lão già tôi không hy vọng hội nghị bị cắt ngang bởi những chuyện không liên quan. Chân tướng về cái chết của cậu nhà vẫn còn phải tiếp tục điều tra, còn về Quân Thiết Anh...
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi trên người Tiêu Dương, nói tiếp:
- Nếu như Thẩm gia chủ có hứng thú, có thể đứng ở một bên nghe, chúng tôi đang bàn bạc về vấn đề nên xử trí Quân Thiết Anh như thế nào!
- Đại trưởng lão nói như vậy là không đúng rồi.
Tiêu Dương lập tức tiếp lời, nhíu mày, nói:
- Tại sao lại nói là xử trí? Xin hỏi Đại tiểu thư đã làm gì sai hay sao?
- Cái sai của cô ta chính là ở chỗ cô ta là một kẻ tàn phế.
Tam trưởng lão tức giận mở miệng:
- Quy định của nhà họ Quân vô cùng nghiêm minh, tuyệt đối không thể chứa chấp một kẻ tàn phế! Chuyện đã đến nước này, Tam trưởng lão cũng không nể nang gì nữa, lão tỏ rõ lập trường của mình, nhất quyết muốn trục xuất Quân Thiết Anh ra khỏi nhà họ Quân.
- Chậc chậc, khí thế gớm nhỉ!
Tiêu Dương cười lớn.
- Tôi đang nói chuyện Đại trưởng lão, ông xen miệng vào làm gì? Tam trưởng lão phải không nhỉ? Trong mắt của ông có còn Đại trưởng lão không hả?
Nghe vậy, Tam trưởng lão lập tức biến sắc, vội vã nhìn sang Đại trưởng lão, sau đó quay mặt lại, vẻ mặt căm tức trừng mắt nhìn Tiêu Dương, quát:
- Cậu đừng có ăn nói bậy bạ.
- Bản đại gia không muốn phí lời với ông nữa.
Tiêu Dương nhếch mép, cười lạnh, nghiêm giọng hỏi:
- Kẻ tàn phế ư? Tôi muốn hỏi, Đại tiểu thư tàn phế chỗ nào?
Lời của hắn vừa dứt lập tức có không ít người nở nụ cười giêu cợt.
- Tên này não bị úng nước hay sao vậy?
Quân Hoa Minh lạnh lùng nói:
- Người bình thường có mắt đều nhìn ra Quân Thiết Anh là một kẻ tàn phế chính cống!
-Ồ...
Tiêu Dương gật đầu.
- Ý ông muốn nói là... cái này sao?
Tiêu Dương quay đầu lại chỉ tay về phía chiếc xe lăn của Quân Thiết Anh, khoảnh khắc này ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đồng thời gật đầu, hai người đều nhìn thấy được sự tự tin từ trong mắt đối phương.
Tam trưởng lão nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
- Tiêu Dương, rốt cuộc thì cậu muốn giở trò gì? - Không phải tôi muốn giở trò, tôi chỉ muốn nghiêm túc nói cho những người 'có mắt nhìn một chuyện.
Sắc mặt Tiêu Dương hết sức trịnh trọng, nói ra từng chữ:
- Đại tiểu thư, cô ấy có thể đứng lên!
Lời nói của hắn kéo theo một loạt tiếng cười châm trọc.
Nhất là người nhà họ Quân bởi vì không ai rõ ràng tình trạng hai chân của Quân Thiết Anh hơn bọn họ.
Từ lúc sinh ra cô đã bị liệt hai chân.
Đến nay đã hai mươi năm rồi, một đôi chân chưa từng chạm đất hai mươi năm qua. Không ngờ lại có người có thể tự tin nói ra câu 'cô ấy có thể đứng lên!
Thật nực cười!
- Đúng là câu chuyện cười hài hước nhất năm!
Tam trưởng lão tỏ thái độ miệt thị, nói:
- Theo tôi cứ nghĩ cái tên Tiêu Dương này tới đây là để giở trò gì hóa ra là tới để kể chuyện cười!
- Xin cậu đấy, đừng có làm ảnh hưởng đến trí thông minh của mọi người nữa đi!
- Cậu đang kể chuyện thần thoại đấy sao? Ha hai
Sau lời nói khinh thường của Tam trưởng lão là hàng loạt lời châm chọc khiêu khích Tiêu Dương.
Đối mặt với những lời chế giếu này, vẻ mặt Tiêu Dương vẫn hết sức thản nhiên, Quân Thiết Anh sau lưng hắn cũng không tỏ bất cứ thái độ gì.
Đợi tới khi tiếng nói của những người xung quanh nhỏ dần, Tiêu Dương mới nhếch môi cười, mắt nhìn thẳng vào Tam trưởng lão, mở miệng:
- Chuyện cười? Tam trưởng lão, nếu như câu chuyện cười này thành sự thật không biết ông còn có thể cười nổi nữa không?
Tam trưởng lão tự tin nói: - Nếu như Quân Thiết Anh có thể đứng lên, tôi không chỉ cười mà còn quỳ xuống cười gọi cậu là ông nội ba lần! Nhưng nếu như Quân Thiết Anh không thể đứng lên, tôi muốn cô ta vĩnh viễn cút khỏi nhà họ Quân! Cả đời cũng không được bước chân vào nhà họ Quân nửa bước! Cậu có dám đánh cược không?
Tiêu Dương nhướng mày.
Thấy thế, mọi người cũng đồng loạt cười lớn.
Vừa rồi chẳng phải chém gió nhiệt tình lắm sao? Sao giờ mới chớp mắt đã thành rùa rụt cổ rồi?
Lúc này, Quân Hoa Thừa cũng khẽ nhăn mày nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Một lúc sau...
Tiêu Dương thở dài một hơi, lắc đầu...
Tam trưởng lão khiêu khích:
- Không dám đánh cược sao?
- Đương nhiên là không phải!
Tiêu Dương thở dài nói:
- Chỉ là tôi không muốn nhận người cháu như ông thôi!
Khuôn mặt tươi cười của Tam trưởng lão lập tức cứng ngắc, giận tái mặt, quát:
- Cậu...
- Thôi được rồi.
Tiêu Dương tỏ vẻ uất ức, nói:
- Bị người ta gọi là ông nội ba lần cũng chẳng chết được. Đúng không, Đại tiểu thư?
Tiêu Dương xoay người lại nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh cùng Tiêu Dương nhìn nhau một lúc, sau đó Quân Thiết Anh cũng thuận theo gật đầu tán thành.
- Nhu Anh. Quân Hoa Thừa thấy con gái cũng đã tỏ rõ thái độ của mình thì nhất thời cảm thấy sợ hãi, gấp gáp nói:
- Sao con...
- Không nên nhiều lời nữa.
Quân Thiết Anh lạnh lùng cắt đứt lời nói của Quân Hoa Thừa.
- Quyết định của Tiêu Dương cũng chính là quyết định của tôi.
- Hừ! Nếu đã như vậy thì hãy ra một cái kỳ hạn đi.
Ánh mắt rét lạnh của Tam trưởng lão liếc nhìn Tiêu Dương, nói:
- Ba ngày! Trong vòng ba ngày, nếu như Quân Thiết Anh không thể đứng lên thì sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà họ Quân, thế nào?
Tam trưởng lão vừa dứt lời, người nhà họ Quân không ít kẻ có vẻ mặt chờ mong muốn xem kịch hay.
Ba ngày sau là có thể được thấy kết quả của câu chuyện cười này rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận