Bạch Khanh Thành sống chết ra sao chưa biết, sau lưng bị trúng đạn.
Đám người Tiểu đội Tinh Anh ai nấy đều nghiến chặt răng, hận không thể lập tức báo thù.
Huống là... là hắn.
Trong đầu Trương Kiều Trí xuất hiện hình ảnh thân hình cao lớn, vô cùng hùng vĩ trong lòng hắn, khóe miệng lúc nào nở nụ cười nhạt, trông rất vô hại, nhưng một khi bộc phát, lại là một lần kinh thiên động địa.
- Thầy mà trở lại, Nagoya Đảo Quốc, chắc chắn sẽ xảy ra động đất lớn.
Trương Kiều Trí siết chặt tay, trong lòng thâm mặc niệm.
- Thầy, thầy về sớm một chút đi. Dẫn theo bọn em cùng đại náo Nagoyal
Lúc này, Giải đấu tinh anh bảy nước gì đó, căn bản chẳng ai thèm nhớ đến.
Một giây, cảm giác cũng rất dài.
Đến cửa tầng bảy, lúc này, đám cảnh sát bao vây dày đặc, cả đám ai nấy đều cầm chặt súng, miệng súng lạnh lùng đang chĩa về phía thang máy, sát khí tràn ngập.
Đám người này đều là bộ đội đặc chủng, ngồi phi cơ bay thẳng đến khách sạn bảy tầng, đoán trước Tiểu đội Tinh Anh sẽ đi thang máy trở về tâng bảy nên đã mai phục sẵn ở tầng bảy và cử người xuống dưới làm mồi.
Giọng của viên cảnh sát cầm đầu lạnh lùng vang vọng.
- Cấp trên ra lệnh, thang máy vừa mở, lập tức nổ súng!
Thang máy của từng tầng dường như đều có người ấn, đến tầng nào cũng dừng lại một chút, làm thang máy đi rất chậm...
Số tầng trên thang máy đang nhảy...
Giật mình, đột ngột quay đầu lại.
Cửa thang máy vừa mở, họ sẽ nổ súng không chút do dự. Bỗng nhiên, sau lưng đám người, đột nhiên có một cơn cuồng phong quét qua...
Hơn hai mươi bộ đội đặc chủng tay cầm súng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Một luồng máu tươi phụt ra ngoài, một người trong số đó lập tức bị cắn đứt yết hầu, không kịp kêu lên một tiếng đã lập tức ngã xuống vũng máu. Tốc độ của con hổ nhanh như thiểm điện. Ngay sau đó, chiếc đuôi đột nhiên quét qua, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bóng người bị quét đi, đập mạnh vào tường.
Hự!
Hộc!
Một con hổ hung mãnh đang mở to cái miệng như bồn máu, lao về phía đám người.
Một cơn hoảng loạn, con hổ nhảy vào giữa đám người, quét ngang một cái, làm loạn quân địch.
Âm!
Đôi mắt Phong Dương mở to như chuông đồng, tức giận hét lên, siết chặt nắm tay, thân hình lao ra ngoài như cơn gió.
- Đám khốn nạn, dám mai phục chúng ta!
Ánh mắt đám người Tiểu đội Tinh Anh nhìn qua, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận.
- Tiên sơn quyên!
Lúc này, cửa thang máy đã mở...
Âm! Ầm! Âm!
Quyền mạnh như núi, mỗi một quyền đánh ra tốc độ cực nhanh, hơn nữa, mỗi một quyền đều đánh mạnh vào những vị trí yếu hại, một quyền mất mạng!
Lúc này, gã ra tay đã không còn chút nhân từ.
Cả một bụng tức, dưới trận tấn công điên cuồng của gã, chỉ trong vài hơi thở, hơn hai mươi bộ đội đặc chủng, không một ai còn sống. Toàn bộ đều ngã trong vũng máu, trạng thái chết cực kỳ thảm thiết, thậm chí có người còn bị hổ cắn nát đầu!
Dù là người hay là hổ, đều tức giận rồi!
- Nhặt súng lên!
Trương Kiều Trí trầm giọng ra lệnh.
Súng của bộ đội đặc chủng không phải súng thường, uy lực cực lớn. Trong hoàn cảnh này, đám tỉnh anh hệ thống cảnh sát bình thường lấy được súng này rồi sẽ phát huy được tác dụng lớn.
- La Thiên Hồ, Phong Dương, Lý Tiểu Phong!
Vẻ mặt Trương Kiều Trí lạnh lùng, tỉnh táo ra lệnh.
- Các cậu đến chỗ cầu thang bày trận!
Dùng trận pháp, ngăn kẻ địch đánh sâu vào.
Tất cả mọi người đều biết, tấn công của Đảo Quốc, sẽ nhanh chóng ập đến như thủy triều. Bên mình cần phải chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ cần không cẩn thận, có thể toàn quân sẽ bị diệt.
Nhất định phải chống đỡ cho đến khi thầy quay về.
Trong lòng mọi người đều có một niêm tin...
Không thể để thầy bị mất mặt!
Lúc này, kinh nghiệm đã trải qua ở Tam Giác Vàng lập tức có tác dụng quý giá. Lúc đầu khi ở Tam Giác Vàng, Tiểu đội Tinh Anh chưa từng gặp nguy hiểm bao giờ, chỉ dựa vào tấm lòng đoàn kết nhất trí cùng với trận pháp Lâm Tiểu Thảo truyền thụ, họ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Phong Dương dẫn theo hai người xông nhanh về phía cầu thang.
Bày trận phòng ngự.
- Kiểm tra tình hình của mấy anh em bị thương.
Trương Kiều Trí đi về phía hai người đàn ông bị thương khác, Lam Hân Linh ôm Bạch Khanh Thành, cùng Lưu Gia Ny nhanh chóng bước vào một căn phòng.
Tiếng súng vang lên quá đột ngột, nếu không phải trong lúc mành chuông treo sợi chỉ Trương Kiều Trí đột nhiên đánh ra một chưởng, làm ảnh hưởng đối phương nổ súng, khiến góc đạn đi lệch, e là Tiểu đội Tinh Anh đã rơi vào tuyệt cảnh rồi.
Vị trí trúng đạn của hai người khác không phải chỗ yếu hại, có thể nói chỉ bị thương ngoài gia. Sau khi Trương Kiều Trí chữa trị đơn giản cho họ liên bước ra ngoài, mọi người bước đến trước một căn phòng đang đóng chặt cửa.
Bọn họ kìm nén lo âu, cùng đợi tin tức Bạch Khanh Thành.
- Đội trường, chúng ta có nên nhờ đại sứ quán giúp đỡ không?
Á Kiệt hỏi.
Trương Kiều Trí cười khổ.
- Vô ích.
Mọi người ngẩn ra.
- Nếu phía quan chức ra mặt, tôi không tin Đảo Quốc dám công kích chúng ta không kiêng nể như vậy.
Phong Dương trâm giọng mở miệng.
- Mọi người lấy di động của mình ra xem đi.
Trương Kiều Trí nói.
Phong Dương nhanh chóng lấy ra xem, sắc mặt khẽ biến, thốt lên.
- Không có tín hiệu.
Lập tức hiểu rõ ý của đội trưởng.
- Đám Đảo Quốc hèn hại
Mọi người nghiến răng nghiến lợi.
Như vậy là mọi người đều hiểu rõ.
Đám người Đảo Quốc sớm đã cắt tín hiệu nơi này, e là để ngăn cản mình cầu cứu. Đến lúc nảy ra xung đột, với tình huống xấu nhất, đám người Đảo Quốc sẽ tiêu diệt toàn bộ người của mình, rồi họ sẽ tự tìm ra lý do để che dấu.
Tín hiệu bị ngắt, không thể thông báo cho bất kỳ ai.
Chỉ có thể... tử chiến!
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Giờ bên ngoài trời mưa như trút. Chỉ khoảng mười giờ tối, cả đám căn bản không dám hy vọng, lúc này Tiêu Dương sẽ về kịp.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên cánh cửa phòng bị đóng chặt.
Giờ quan trọng nhất vẫn là thương thế của Bạch Khanh Thành.
Lo lắng chờ đợi.
Ngoài khách sạn bảy tầng, ngay cửa, tinh anh tham gia thi đấu của mấy nước khác lúc này đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Tiếng còi cảnh sát xé nát cả bầu trời đêm, hoàn toàn phong tỏa, có mọc cánh cũng khó mà bay được.
- Huấn luyện viên Shibata Tanaka vẫn chưa đến.
- Nhưng Thần điện đã cử một vài Thuộc tính giả đến, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công. Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng dù ai nấy đều là thiên tài, nhưng vẫn đang còn trẻ, có lẽ cũng không khó bắt đâu.
- Vấn đề là, giờ thiên tài tiểu đội Thiên Hoàng của chúng ta đang nằm trong tay họ làm con tin. Hai mươi mấy bộ đội đặc chủng trên tầng bảy e là đã bị tiểu đội Viêm Hoàng chế phục rồi.
Mấy vị chỉ huy phụ trách bên ngoài khách sạn vẫn đang thảo luận, cuối cùng vẫn quyết định cử một đội xông lên trước.
Tấn công!
Trong tình huống này, đương nhiên không thể đi thang máy. Hai bên là cầu thang có thể xông lên tầng bảy, hai tiểu đội, mỗi bên có một cường giả Thực Khí nhị vân hậu kỳ dẫn đầu, vội vàng xông lên, theo sát phía sau là không ít cảnh sát vũ trang hạng nặng. - Đảo Quốc bắt đầu công kích rồi!
Vẻ mặt đám người Tiểu đội Tinh Anh đều ngưng trọng, sát khí đằng đằng.
- Tôi phụ trách cầu thang bên này.
Phong Dương nhảy vọt ra, ánh mắt lạnh lẽo.
- Giết một người, kiếm được một người.
- Đi, giết hết cả đám bọn chúng!
- GiếtI
Từng bóng người vội vàng lao đi đón địch.
Hai đội ngũ đến từ Thần điện Đảo Quốc nhanh chóng xông lên tầng bảy.
- Xông lên!
Một người bước nhanh, đột nhiên cảm thấy chân bước hụt, cả cơ thể lập tức rơi xuống.
ÂmI!
Bị quăng thẳng từ tầng bảy xuống, kinh động không ít người, khiến phía bên dưới rối loạn một lúc.
Trận pháp huyễn cảnh!
Trước mặt là cửa sổ, nhưng trong mắt họ là ngõ cua của cầu thang, vừa bước qua, lòng bàn chân lập tức giẫm giữa không trung rồi té xuống.
- Cẩn thận!
Tiếng oa oa vang lên, một Thuộc tính giả đi sau người nọ lập tức dừng bước, vẻ mặt chấn động.
- Người Viêm Hoàng bố trí trận pháp.
- Cẩn thận một chút, đi từng bước về phía trước, đừng bị huyễn cảnh trước mắt mê hoặc.
Có người trâm giọng hạ lệnh. Đột nhiên, một màn sương mù bao phủ.
Trong làn khói đặc, tâm mắt của mọi người lại một lần nữa bị cản trở.
Bịch! BịchI
Hai âm thanh vang lên, trong làn khói đặc, một trường côn đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng lên đầu một người, có điều, trong nháy mắt, trường côn lại biến mất.
- Khốn nạn! Mọi người đề cao cảnh giác.
- Người Viêm Hoàng tỉ tiện, trong thời gian ngắn có thể bày ra nhiều trận pháp như vậy.
Đám người của tiểu đội này ai nấy đều dựa lưng vào nhau, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.
Trong sương mù dày đặc, một tiếng cười vang lên.
- Lý Tiểu Phong, bản lĩnh gõ côn của cậu đúng là không tệ.
Đánh lén! Tiếp tục đánh lén!
Đám người Đảo Quốc đang dựa lưng vào nhau tức giận mắng. Có một người trong số đó nghiêng đầu sang bên cạnh hổn hển nói.
- Để tôi gặp được người Viêm Hoàng, chắc chắn tôi phải dùng cầu lửa thiêu chết hắn.
Người bên cạnh vội vàng gật đầu không ngừng.
Nhưng không lên tiếng.
- Ừ, sao trông anh lạ thế?
Trong làn khói dày đặc bao phủ, khiến không ai có thể nhìn rõ người bên cạnh, người kia tò mò nghiêng sang nhìn cho rõ một chút.
ÂmII
Một nắm đấm hung hăng đánh qua, lập tức da tróc thịt bong, mũi của gã cũng bị đánh gãy. Bên tai truyền đến âm thanh oán hận.
- Mày đó, miệng thúi đừng có kề sát Phong đại gia chứ!
Là Phong Dương.
Sau một cú Tiên Sơn quyền, Phong Dương lại tiện tay đấm một quyền vào mặt một người khác, sau đó bóng người nhanh chóng biến mất trong sương mù dày đặc.
Chuyên chọn những quả hồng mềm để đánh!
Cầu thang hai phía đều có tình hình như nhau.
Hai đội tiên phong của Đảo Quốc tức giận đến mức nghiến răng, ánh mắt lại dần lộ tia sợ hãi.
Nghiến răng nghiến lợi, không ngừng tức giận mắng chửi.
Cảnh giác đề phòng, nhưng không thể nào phòng bị được.
Cuộc chiến tiếp tục giằng co...
Lúc này cửa phòng vẫn đóng chặt, kết quả mà mọi người mong chờ cuối cùng đã có.
Cửa phòng mở ra, Lưu Gia Ny bước ra.
Tim đám Trương Kiều Trí lập tức thót lại, vẻ mặt căng thẳng. Lúc này, vẻ mặt Lưu Gia Ny không dễ coi lắm, cắn chặt môi.
- Lưu tiểu thư, sao rồi?
Vẻ mặt Trương Kiều Trí căng thẳng đến cực điểm.
Lưu Gia Ny nhẹ nhàng đóng cửa lại, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Câu nói này khiến tim mọi người rơi xuống đáy vực.
- Vị trí đạn rất rất gần tim.
Lưu Gia Ny nhẹ giọng nói.
- Chúng tôi không thể nào lấy đạn ra được, tính mạng của Bạch Khanh Thành tiểu thư, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Còn cách nào không?
Trương Kiều Trí lập tức mất bình tĩnh, nếu Bạch Khanh Thành xảy ra chuyện gì, làm sao anh ta ăn nói với thầy đây!
- Cách duy nhất...
Lưu Gia Ny hít sâu một hơi,
- Xông khỏi vòng vây, tìm bệnh viện tốt nhất, tiến hành phẫu thuật!
Mọi người lập tức biến sắc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận