Bụp!
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay Liêu Xương rơi xuống sàn xe vỡ tan tành.
Đôi mắt lão trợn trừng, khàn giọng hét lên:
- Tiểu Báo!
Lúc này, Liêu Xương dường như có thể tượng tượng ra thảm cảnh của con mình trong rừng thông...
Lão ta biết rất rõ trong rừng có bao nhiêu người có bao nhiêu khẩu súng, bởi tất cả đều là do lão ta tự mình bố trí.
Kết quả là... chính con mình lại phải chết.
- Tiêu Dương!!!
- Muốn trách thì hãy trách lúc sống anh đã tạo nghiệt quá nhiều.
- Tao liều mạng với mày!
Máu tươi ào ào phun ra.
Lúc này, cả khu rừng đều chìm trong bóng tối, tiếng súng vang vọng khắp khu rừng. Ở phía trước, Liêu Tiểu Báo cứng ngắc đứng im, trong bóng đêm dưới ánh trăng lờ mờ, Tiêu Dương có thể nhìn thấy trên người Liêu Tiểu Báo lúc này bất ngờ xuất hiện mấy lỗ thủng...
Lão lập tức xoay vô lăng quay đầu xe phóng như điên về phía khu rừng thông!
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, nói:
Liêu Xương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng, hét lớn:
Tiêu Dương tung cước đá văng cửa xe đi ra ngoài. Những kẻ ẩn nấp trong rừng không ai ngờ được lại có thêm một người nữa đi xuống xe, rừng cây trong bóng đêm lờ mờ quỷ dị, một bóng người xuất hiện tựa như u hồn từ dưới địa ngục đi lên...
Trong lúc Tiêu Dương vẫn còn đang suy nghĩ thì tiếng súng bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên...
Bịch!
Từ sau khi biết được những hành vi khốn kiếp mà Liêu Tiểu Báo đã làm thông qua lời kể của Dư Ngọc Mai, trong lòng Tiêu Dương vốn đã kết cho Liêu Tiểu Báo một cái án tử hình rồi. Hôm nay vừa hay có cơ hội vừa có thể mượn dao giết người vừa để dò la thực lực của kẻ địch, sau khi Tiêu Dương ra khỏi bệnh viện, người điều tiên hắn nghĩ tới chính là Liêu Tiểu Báo.
- Mấy khẩu súng này dùng thích thật! Chỉ tiếc là không phải súng của chúng ta.
Nháy mắt đã vọt tới vị trí phía sau khu rừng. Lúc này, một tên áo đen nắm chắc cây súng trong tay giơ ra phía trước mở chốt, nhe răng cười nói:
- Khà Khài Lai lịch bất phàm thì đã làm sao? Chẳng phải cũng phải chết dưới súng của chúng ta sao?
VùiI
Nếu như nhà họ Liêu có một số lượng súng lớn như vậy thì đã chẳng phải ru rú ở cái trấn này.
Nghe vậy sắc mặt tên áo đen lập tức tái mét.
Một gióng nói lúc có lúc không âm u như không thật vang lên:
- Mày... mày là ai?
Tên áo đen kinh hãi, lắp bắp hỏi:
- Mấy phút trước, tôi vẫn còn là người...
Đang lúc tên áo đen cảm thán thì đột nhiên cảm giác phía sau có thứ gì đó đang lao vê phía mình, gã giật mình lập tức quay đầu lại, trước mắt gã là một bóng người tựa như u hồn...
Một luồng khí lạnh từ đâu xuất hiện lan khắp cơ thể.
Hai hàm răng run rẩy va vào nhau, trong rừng thông lờ mờ tối, không thể nhìn rõ cảnh vật ngoài phạm vi mấy mét, mới vừa rồi nổ súng cũng chỉ là vì thấy phía trước lờ mờ có bóng người nên tất cả mới đều đồng loạt bóp cò.
Giờ đột nhiên lại thấy một hồn ma bay tới trước mặt mình như vậy...
Toàn thân tên kia run lên như cầy sấy.
Gã hoảng loạn giơ súng lên, khuôn mặt dữ tợn, quát:
- Tao mặc kệ mày là người hay là ma...
Bịch!
Mắt gã còn chưa kịp chớp thì đã thấy cổ tay đau nhói, súng trong tay bị giật mất. Khi gã giật mình nhìn lại thì đã thấy bóng dáng mơ hồ trước mặt đang đứng trước mặt mình, hơn nữa trong tay còn cẩm khẩu súng nhắm thẳng vào mi tâm (giữa hai đầu lông mày) của gã.
Sau đó chợt nghe thấy giọng nói âm u vang lên:
- Vừa rồi... là anh dùng nó để giết tôi đúng không?
Hai chân tên áo đen mềm nhữn, nhìn chằm chằm vào nòng súng đen ngòm, rùng mình nói:
- Tôi... tôi...
Giọng nói âm u lại lần nữa cất lên:
- Súng này không phải của anh?
- Đúng ... đúng vậy.
Tên áo đen gật đầu như băm tỏi, ánh mắt kinh hãi không biết là vì sợ thân phận không biết là người hay là quỷ của tên trước mặt hay là vì sợ hãi khẩu súng trong tay hắn...
- Vậy thì là của ai?
Tên áo đen run rẩy trả lời:
- Tôi... tôi cũng không biết.
- Vậy thì anh hãy đi xuống âm phủ cùng với tôi đi. Giọng nói âm u lạnh lẽo vừa mới vang lên, tên áo đen đã sợ đến co rúm cả người lại, lắp bắp mở miệng:
- Tôi... tôi thật sự không biết. Là đồn trưởng Liêu phái chúng tôi tới đây, còn người đưa súng cho chúng tôi là một đám người bịt mặt áo đỏ.
- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
Giọng nói âm u vang vọng:
- Còn nữa, cô bé mà mấy người bắt đâu?
- Bọn họ đang ở trên sườn núi, cô bé kia đang ở trong tay họ.
Tên áo đen không dám lơ là, run run chỉ về phía đằng sau, gã thật sự sợ khẩu súng trước mặt mình sẽ nổ.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn về phía tên áo đen chỉ, chỗ sườn núi đó cách đây khoảng ba trăm mét, với lại hiện tại bóng đêm che phủ...
- Bọn họ không tham dự hành động cùng các anh sao?
- Không!
Tên áo đen run run trả lời:
- Cả sáu tên áo đỏ đều ở trong một cái đình trên sườn núi.
- Nói như vậy tức là... nơi này xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết?
- Chúng tôi đã hẹn trước với nhau rồi, một khi nơi này thành công sẽ lập tức tới báo cáo cho họ biết.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là an toàn của Đồng Đồng!
Đám sát thủ áo đỏ này có lẽ chỉ coi nhà họ Liêu như con cờ thí mạng.
Nguy hiểm thật sự có lẽ là phải ở phía sau.
Nếu như muốn cứu con tin từ trong tay những người bình thường hoàn toàn không khó, nhưng lần này lại là cứu con tin từ trong tay một đám sát thủ là Thuộc tính giả luôn đề cao cảnh giác, cộng thêm việc hiện tại cơ thể hắn còn thương tích khắp mình, vụ này e là khó khăn đây.
Tiêu Dương muốn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô bé Đồng Đồng.
- Ai đó?
Đột nhiên có tiếng người quát lớn.
Một tên áo đen từ đâu đó bống nhiên nhảy ra giơ khẩu súng trong tay lên.
- Oan hồn đòi mạng!
Đáp lại là một giọng nói âm u lạnh như băng.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Tên vừa mới nhảy ra nháy mắt ngã xuống trong vũng máu...
Tên áo đen trước mặt Tiêu Dương sợ đến sắp vãi đái ra quần, hai chân mềm như bún ngã thụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng súng đột ngột này khiến đám người áo đen xung quanh chú ý đến, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đồng thời tiếng súng không ngừng vang lên.
- Trong rừng đã bắt đầu triển khai đại chiến rồi.
Nghe thấy tiếng súng nổ không ngừng vang lên từ trong rừng, tại một ngôi đình nhỏ trên sườn núi, một tên sát thủ áo đỏ nói:
- Đại ca, anh nói xem đám người đó có thể giải quyết được Tiêu Dương không?
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mở miệng nói:
- Bất luận tình hình chiến đấu bên đó thế nào, tất cả đều phải đề cao cảnh giác cho tôi!
- Nếu như Tiêu Dương bị bắn chết hoặc là rút lui ắt sẽ có người tới thông báo cho chúng ta biết. Ngược lại, nếu như tất cả đám người đó bị Tiêu Dương giết chết hết, vậy chắc chắn hắn sẽ tìm tới đây, đến lúc đó... Tên thủ lĩnh liếc mắt nhìn sang cô bé đang bị trói chặt vào cột, lạnh lùng nói:
- Mới chính là lúc con tin phát huy tác dụng!
- Khà khà, thật đáng tiếc là chúng ta không được xem kịch hay diễn ra trong rừng.
Oan hồn đòi mạng!
Khi Tiêu Dương nói ra câu nói này, cơ thể hắn nháy mắt thoắt ẩn thoắt hiện tựa như hồn ma lơ lửng bay khắp khu rừng. Mỗi lần có đám tay chân của Liêu Xương xuất hiện chĩa súng về phía mình, mặc dù trong tay Tiêu Dương cũng có súng nhưng ngoại trừ lần đầu tiên bóp cò ra thì những lần khác hắn đều dựa vào tốc độ và thân thủ của mình để tấn công đối phương.
Bịch! Bịch! BịchI
Tiêu Dương tấn công theo một vòng tròn, đám người áo đen cùng với súng đều đồng loạt bị đá bay, dường như tất cả đều bị đá về một phía.
Chỉ chốc lát sau, tại một vị trí trong khu rừng, có khoảng hơn ba mươi tên áo đen lưng hùm vai gấu bị ném vào một chỗ, tất cả ai ai cũng có vẻ mặt hoảng sợ, cắn răng nhịn đau. Bất kỳ ai trong số bọn họ trước khi bị ném tới đây cũng đều phải nhận một cú đá đau điếng!
Mọi người đều trợn mắt kinh hãi.
Vốn còn tưởng bọn họ bị nhóm khác tập kích nhưng ai ngờ lúc này trước mắt bọn họ chỉ có một bóng đen chẳng biết là người hay ma...
Tiếng nói trầm khàn âm u ghê rợn vang lên:
- Là các anh đã giết tôi đúng không?
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong khu rừng âm u hoang vu mà lại gặp phải chuyện như vậy, ai ai cũng phải trợn mắt kinh hãi, toàn thân run lẩy bẩy, có một tên chán sống xông ra ngoài...
Đoàng!
Một tiếng súng chói tai vang lên. Tên kia vừa mới chạy được mấy bước chợt dừng lại, cơ thể cứng ngắc ngã xuống.
Tiêu Dương nhẹ nhàng buông tay cầm súng xuống, tiếng nói thản nhiên nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
- Trừ phi mấy người tự tin tốc độ của mình có thể nhanh hơn tốc độ của đạn thì hãy chạy, còn không thì ngoan ngoãn đứng im đấy cho tôi.
Ai dám tự tin mình có thể chạy nhanh hơn đạn được chứ?
Hơn ba mươi tên đàn em của nhà họ Liêu run lẩy bẩy, cả đám câm như hến không tên nào dám ho he.
Giọng nói âm u lạnh lẽo lại lần nữa vang lên:
- Mấy người... ai muốn chết?
Cả đám sợ hãi cứng người.
- Không!
- Đừng giết tôi!
Tất cả rối rít cầu xin tha mạng...
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé rách không gian.
- Không muốn chết thì câm mồm hết cho tôi!
Tiêu Dương quát lên, cười lạnh, đảo mắt nhìn đám người, nói:
- Tất cả nghe đây, đứng hết lên!
Vù Vù VùI
Mặc dù chân đã mềm oặt nhưng vì mạng sống tất cả đều vội vã đứng bật dậy.
- Quay lưng về phía tôi, mặt hướng về phía sườn núi, tất cả xếp thành một hàng ngang!
Tất cả đều nhất nhất làm theo lời Tiêu Dương.
Lúc này, trong ngôi đình trên sườn núi. - Tiếng súng không còn nữa...
Tên thủ lĩnh có vẻ chờ mong, nói:
- Bên đó có vẻ đã kết thúc rồi, kịch hay chính thức bắt đầu.
- Đại ca, có cần phải phái một người đi tới đó xem thế nào không?
- Không cần!
Tên thủ lĩnh khoát tay, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói:
- Kết quả thế nào cứ đợi là biết. Mọi người chú ý đề phòng.
Sau khi bắt tất cả xếp thành hàng ngang, Tiêu Dương có vẻ khá hài lòng, giương mắt nhìn vê phía sường núi, một lát sau liên quay lại, quát lên:
- Tất cả nắm lấy tay nhau!
Nghe hắn nói vậy, đám người ngu ngơ không hiểu...
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên.
Tiếng nói sắc lạnh từ phía sau truyền đến:
- Mấy người... nghe không hiểu tiếng người hả?
Tất cả đồng loạt thấy lạnh sống lưng, cố gắng không nghĩ quá nhiều, cả một đám đàn ông nắm lấy tay nhau tạo thành một hàng ngang nối liền.
- Mục tiêu là sườn núi trước mặt, tất cả bước đều bước!
Tiêu Dương lạnh lùng ra lệnh:
- Còn nữa, tất cả đều phải hát lớn lên!
Hát?
Tất cả đồng loạt sửng sốt.
Tiêu Dương cười quái dị, tiếp tục ra lệnh:
- Vừa hát vừa nhảy tiến về phía mục tiêu, người nào hát nhỏ... tôi sẽ lập tức biến người đó thành bia đạn!
Hơn ba mươi người đàn ông cao to lực lưỡng nắm tay nhau xếp thành một hàng ngang, không một ai dám có tư tưởng phản kháng.
Một hàng người tiến về phía trước, tựa như những cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót...
Lắc eo! Hất mông!
Đồng thời cất tiếng hát vang dội khắp khu rừng.
- Tay trong tay một bước hai bước ba bước bốn bước ngẩng đầu nhìn trời cao...
- Nhìn những ngôi sao trên bầu trời một ngôi hai ngôi ba ngôi bốn ngôi nối liền thành một hàng...
Tiếng hát vang vọng làm chấn động cả khu rừng, tựa như tiếng thú gọi bầy trong đêm đen hoang vắng!
Lúc này, đám sát thủ áo đỏ đứng trong đình đều trợn tròn mắt.
Quay sang nhìn nhau.
Tất cả đều nhìn thấy sự nghỉ hoặc từ trong mắt đối phương...
Chương 28/2: Tôi là thư đồng, tôi chiến đấu vì Đại tiểu thư!
Chương 28/2: Tôi là thư đồng, tôi chiến đấu vì Đại tiểu thư!
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Tiếng hát vang vọng trong đêm tối, thực sự quá độ ngột, người hát có vẻ vui sướng thế nhưng người nghe cảm thấy thật kinh khủng, lông tóc dựng đứng hết cả lên.
Đám người đứng trong đình ngẩn tò te nhìn nhau một lúc, cảm giác tiếng hát ngày càng tiến gần thì kinh ngạc sửng sốt.
Tất cả vẫn nhìn nhau.
- Đại ca... đây là...
Giọng nói có chút run rẩy, trong rừng sâu đêm tối đột nhiên nghe thấy tiếng hát dọa người như vậy đúng là khiến người ta hoảng sợ thật.
Tên thủ lĩnh cũng nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khoát tay ra lệnh:
- Mau tới đó xem có chuyện gì.
Tất cả đều trợn mắt há mồmI
- Tựa lưng vào nhau, yên lặng cầu nguyện, những ngôi sao phương xa kia liệu có nghe thấy...
Tuy nhiên, một bài hát mà bắt tất cả phải cùng hát thật sự rất khó nhưng không còn cách nào cả, kết quả là ngay lập tức vang lên bài hát vui tươi mà nhà nhà người người đều biết...
Hết một bài lại hát tiếp một bài khác.
Trong rừng có một đoàn người cao to lực lưỡng nắm tay nhau thành một hàng đi vê phía bìa rừng. Đám người dường như càng hát càng hăng, chỉ sợ phía sau sẽ có tiếng súng vang lên, người nào người nấy đều dùng hết sức bình sinh để nhảy, gào rách cổ họng hát.
- Tôi có một con lừa nhỏ, trước giờ tôi chưa bao giờ cưỡi nó. Có một hôm tôi hứng chí bừng bừng đi tập cưỡi lừa... Mấy người nhìn nhau, lập tức có hai người chạy như bay về phía trước...
- Ôi mẹ ơi! Có phải bọn họ bị trúng tà rồi không?
Cảnh tượng này thật sự kinh khủng không thể tưởng tượng nổi, cả người chỉ biết ngẩn tò te đứng nhìn.
Mãi một lúc một trong hai tên mới giật mình hoàn hồn, bất ngờ thốt lên:
Hai tên đi dò la đứng trên sườn núi há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cả một đám đàn ông cao lớn nắm tay nhau lắc hông hất mông ca hát...
- Rốt cuộc là bọn họ bị làm sao vậy?
Hai tên lại tiếp tục trợn mắt nhìn.
Trong đêm đen gió lạnh hiu hiu thổi, vốn dĩ thần kinh bọn họ đã căng thẳng lắm rồi, giờ lại đột nhiên chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, thật sự khiến người ta xương cốt rụng rời.
- Những... những người này... chẳng phải là đám tay chân hắc bang của nhà họ Liêu hay sao?
Hai tên chỉ biết nhìn nhau sau đó đồng thời quay mặt chầm chầm cẩn thận đi từng bước từng bước về phía trước. Cùng với tiếng hát vang vọng, đám người nhà họ Liêu cũng đồng thời đi về phía sườn núi.
Trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cơn gió lạnh lẽo, cả hai không quay đầu mà liều mạng xông về phía sau. Thế nhưng khi cả hai chạy được mấy mét thì lại vội vã xoay người lại nhìn...
Không ổn rồi!
Một tiếng nói âm u quỷ dị vang lên đằng sau hai tên sát thủ áo đỏ.
- Còn đáng sợ hơn cả ma ấy chứ.
Hai tên đều giật mình.
- Bọn họ gặp phải ma à?
VùI Một con gió lạnh thổi qua, xung quanh yên lặng không một tiếng động.
Hai tên kinh hãi, mặt mũi tái mét nhìn đôi phương, lẩm bẩm:
- Là ảo giác sao?
Vèo! Vèol
Bỗng nhiên xuất hiện hai cây ngân châm nhọn hoắt phóng như tia chớp tới. Một tiếng rên khẽ vang lên, một tên không phản ứng kịp, giữa trán bị một cây ngân châm cắm vào, cơ thể co giật mấy cái sau đó ngã rầm xuống đất.
- Ai?
Tên còn lại run lập bập, hai chân mềm oặt, lúc này một bóng đen ẩn hiện như hồn ma bỗng hiện ra trước mắt gã.
Gã không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Bởi vì khoảnh khắc bóng đen kia xuất hiện, một khẩu súng đen ngòm cũng đồng thời đặt ngay giữa trán gã.
Giọng nói lành lạnh đầy sát khí vang lên:
- Có khỏe không anh bạn?
Tên áo đỏ run rẩy nói:
- Tiểu... Tiêu Dương!
- Thật ra tôi cũng không muốn đại khai sát giới.
Giọng nói của Tiêu Dương bình thản mà từ tốn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên áo đỏ trước mặt, nói:
- Anh lập tức quay lưng về phía tôi, hét về phía ngôi đình "Tiêu Dương đã chết"!
Nghe hắn nói vậy, tên áo đỏ lập tức run lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Dương khiến gã càng run rẩu hơn, vội vã gật đầu.
Tiêu Dương quát:
- Quay người lại! Tên kia run run lò dò quay người...
- Tiêu Dương đã chết!
- Tiêu Dương đã chết!
Tiếng nói vang vọng trong đêm đen tĩnh lặng.
Bốn tên sát thủ đứng trong đình sửng sốt, ngay lập tức mừng như điên.
- Chẳng trách đám người kia lại ca hát vui vẻ như vậy, hóa ra là bọn họ chó đớp phải ruồi, không ngờ lại có thể giết chết dược Tiêu Dương!
Hai mắt tên thu lĩnh cũng sáng lên sau đó lập tức chạy đi.
Ba tên còn lại cũng chạy theo.
Khi cả bốn tên đều đứng trên đỉnh sườn dốc, tên thủ lĩnh nhìn xuống dưới, con ngươi lập tức co lại, quát lên với tên đang đứng bên dưới hò hét:
- Cậu đang hét cái gì hả?
Tên kia run rẩy, nháy mắt ra hiệu với tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh nhíu mày, không hiểu tên kia muốn nói cái gì liền tức giận mắng:
- Cậu bị trúng tà hả?
Tên kia chậm rãi xoay người lại, lúc này đằng sau gã hoàn toàn không một bóng người. Tên kia vội vã xoay người lại hét lên:
- Đại ca! Là Tiêu Dương dùng kế điệu hổ ly sơn!
- Khốn kiếp!
Nghe vậy, tên thủ lĩnh lập tức xoay người, khi nhìn vào trong đình thì khẽ giật mình, đôi mắt tràn ngập lửa giận. Lúc này trong đình đã xuất hiện thêm một người đang cúi đầu cởi dây trói cho đứa bé sau đó ôm nó lên.
- Lên!
- Không được để hắn chạy thoát!
- Có con bé đó cản trở, hắn sẽ không thể phát huy hết sức mạnh. Vùi! Vùi! VùI
Cuồng phong nổi lên, tên thủ lĩnh đứng đầu, năm tên còn lại đều dùng hết sức mạnh phát huy hết tiềm lực của mình. Tất cả rất ăn ý phân tán ra các hướng, tựa như một con lốc xoáy lướt qua bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Tên thủ lĩnh lành lùng lên tiếng:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lúc này Tiêu Dương đang ôm Đồng Đồng, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn tên thủ lĩnh, nói:
- Tôi quả thật đã đánh giá thấp sự hèn hạ của nhà họ Quân rồi!
Vì để đối phó với hắn, bọn lại dám bắt một cô bé mới sáu bảy tuổi làm con tin, hoàn toàn không có một chút lòng thương xót nào. Tiêu Dương nhìn thấy trên tay Đồng Đồng hẳn rõ mấy vết do dây trói tạo thành.
Lúc này, sát khí từ trên Tiêu Dương tỏa ra khắp bốn phía.
- Hèn hạ?
Tên thủ lĩnh điên cuồng cười lớn, liếc xéo Tiêu Dương một cái, nói:
- Xem ra cậu đúng thật là chẳng hiểu gì, lịch sử là do kẻ thắng viết nên, quan trọng là kết quả không cần biết quá trình ra sao!
- Chắc anh đã nhìn thấy kết quả rồi nhỉ?
Tiêu Dương vẫn không bỏ tấm vải bịt mắt Đồng Đồng xuống, bởi vì nếu để con bé nhìn thấy cảnh máu me sẽ khiến tâm hồn nó bị ám ảnh.
Đúng lúc này, tiếng nói non nớt của Đồng Đồng vang lên:
- Chú! Chú đến rồi! Có chú ở đây Đồng Đồng không sợ gì hết.
-Ừ.
Tiêu Dương dịu dàng cười, nói:
- Đồng Đồng chờ chú đánh người xấu xong sẽ mang cháu về nhà với mẹ nhé. - Ha hai
Tên thủ lĩnh lại cười lớn, khuôn mặt y trở nên dữ tợn, giọng điệu lạnh lão:
- Tôi đương nhiên đã nhìn thấy kết quả rồi! Tiêu Dương, đêm nay tôi muốn xem thử cậu vừa phải bảo vệ con bé đó vừa phải đối phó với chúng tôi thế nào!
Hai tay Tiêu Dương ôm lấy Đồng Đồng, điều đó có nghĩa hắn sẽ không dùng tay để chiến đấu!
Tên thủ lĩnh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Thực ra y không biết rằng hiện tại hay tay Tiêu Dương bị thương khá nghiêm trọng, đêm nay tới đây hắn vốn không hề nghĩ đến chuyện dùng tới hai tay!
- Đối phó với đám cặn bã mấy người, bổn đại gia đây sợ làm bẩn tay mình.
- Hừ! Ngồng cuồng!
Tên thủ lĩnh nhe răng cười lạnh, vung tay lên quát:
- Phong trận!
Vùi! Vùi! VùI
Cuồng phong kéo đến.
Năm tên sát thủ xung quanh đồng loạt nhảy lên, dưới ánh trăng lờ mờ, lòng bàn tay bọn họ đều phát ra ánh sáng bạc chói mắt. Một trận cuồng phong gào thét cuốn qua chân trời, năm cơn gió lốc đồng loạt cuốn lên tựa như năm cột ánh sáng bắn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương giãm mạnh chân xuống đất rồi tung người lên không trung, cơ thể hắn tựa như chim hạc bay vút lên trời, chân bước đi trong không gian, thân pháp khinh công đặc biệt lạ thường, người hắn tựa như chiếc lá bay đi theo gió. Nháy mắt đã bay đi được mười mấy mét, đồng thời cơ thể nhẹ tựa như mây khói thoắt ẩn thoắt hiện đột ngột lướt tới gân một tên sát thủ áo đỏ.
- Đừng để hắn đến gần.
Tên thủ lĩnh hét lên. Ưu thế của Thuộc tính giả "gió" là tấn công từ xa, một khi để kẻ địch đến gần, uy lực phát ra sẽ bị suy yếu!
Thế nhưng, dù gió có nhanh vẫn có người nhanh hơn cả gióI
Tên kia chỉ biết trơ mắt nhìn Tiêu Dương lướt đến gần mình, sợ hãi liên tục lùi về sau, đồng thời tung chưởng, hét lên:
- Cấp phong đaol
Vùi! Vùi! VùI
- Quý phi say rượu!
Hai tay Tiêu Dương ôm Đồng Đồng, hai chân tựa như bôi dầu, bước chân lảo đảo, nháy mắt cơ thể đã lướt lên phía trước tựa như một làn khói thổi tới. Tốc độ thật khiến người ta kinh ngạc, còn những phong đao phóng ra đều lướt qua hắn không có một cái nào chạm được vào người hắn.
- Sao lại có thể thế được?
Tên kia kinh hãi, hai tay cứng ngắc.
Vụt! Vụt! Vụt!
Cơ thể Tiêu Dương đột nhiên tựa như ngôi sao băng vút tới, hai chân tung cước đá mạnh vào đối phương!
Ngực liên tiếp trúng ba cú đạp, cơ thể bị đạp bay ra ngoài phụt một ngụm máu tươi rồi rơi bịch xuống đất, không còn hơi thở.
Một người chết!
Tiêu Dương chậm rãi nâng mắt lên nhìn thẳng vào mục tiêu kế tiếp.
Tên kia bị Tiêu Dương nhìn thẳng, trái tim bất giác run lên, cả người lạnh toát, bước chân liên tục lùi về sau, môi khẽ run lên, thực lực của Tiêu Dương thực sự đã vượt ngoài dự kiến của bọn họi
Quá mạnh!
Tên thủ lĩnh lúc này cũng phải kinh ngạc. - Nhà họ Quân tưởng phái một đám phế vật các người tới là có thể giết chết được tôi hay sao?
Tiêu Dương vừa bước lên phía trước, vừa lạnh lùng nói:
- Chuyện mà tôi muốn làm, không ai có thể cản được.
- Hừi
Mặc dù lúc này trong lòng tên thủ lĩnh hết sức lo sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Cậu cho rằng một mình cậu có thể đối phó được với nhà họ Quân hay sao? Đúng là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, nực cười!
Ánh mắt Tiêu Dương hết sức bình tĩnh nhưng lại vô cùng lạnh lẽo...
- Tôi là thư đồng, tôi sẽ chiến đấu vì Đại tiểu thư!
Một câu nói thể hiện cho quyết tâm của hắn đồng thời đây cũng chí là lý do để hắn chiến đấu!
VùiI
Cơ thể phóng thẳng về phía trước.
Trong bầu trời đêm thăm thẳm, tiếng hát tựa như tiếng thú gọi bầy vẫn còn vang vọng khắp khu rừng.
Tiếng hát chưa ngừng, giết chóc chưa dừng!
Trong đêm đen vô tận, thỉnh thoảng lại có vệt máu đỏ bắn ra.
Tiếng kêu thảm thiết hòa vào tiếng hát vang dội trong đêm tối, trận thảm án giết chóc này tựa như một kỷ niệm để lại bên sườn dốc.
Gió thổi vù vùi
Sát khí đằng đằng!
Chân như côn sắt, không ngừng tấn công.
Tiếng hát quẩn quanh...
Hơn ba mươi người đàn ông ca hát như không biết mệt mỏi gì, tất cả đều vì bảo vệ mạng sống, mãi cho đến khi cổ họng bỏng rát không thể phát ra tiếng được nữa, đám người cuối cùng cũng ngã xuống thở hổn hển.
Ánh trăng xuyên qua đám mây chiếu xuống khắp khu rừng, bóng đình đổ xuống kéo dài trên mặt đất, một bóng dáng cao gầy hai tay ôm một cô bé gái, khuôn mặt hờ hững thản nhiên cất bước đi ra ngoài khu rừng...
Để lại phía đằng sau một đám thi thể mặc áo đỏ, không một tên nào còn sống.
Một cơn gió thổi thoáng qua mang theo mùi máu tanh nồng nặc!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận