Tiêu Dương không khỏi lắc đầu. Quả thật hắn rất muốn chứng minh suy đoán của Ma Huyền là đúng, lại càng muốn biết bên trong quả trứng này có phải là hậu đại của Thần Long trong truyền thuyết hay không. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn còn chưa tiếp nhận truyền thừa của Long Thần đại nhân.
Ma Huyền trầm ngâm nửa ngày, sau đó nói:
- Mặc dù ngươi còn chưa nhận được truyền thừa của Long Thần đại nhân, nhưng trên người ngươi đang giữ thứ quan trọng nhất Long Thần đại nhân để lại. Có lẽ còn có thể thử một lần.
- Cái ngươi muốn nói là Thần Thánh Chi Tâm?
Tiêu Dương nghi hoặc hỏi:
- Có được hay không? Nó chỉ có nửa khối thôi mà.
- Không thử thì làm sao mà biết.
Ma Huyền trầm giọng nói:
Ma Huyền vội vàng nói:
Thần sắc Tiêu Dương trịnh trọng nhìn quả trứng, chậm rãi gật đầu.
Sau khi thần văn ba động tản ra từ quả trứng cảm nhận được khí tức Long thần tản ra từ người Tiêu Dương, lập tức truyền đến khí tức sinh mệnh còn nồng đậm hơn.
Từ xa, ánh mắt rùa thần Ma Huyền không khỏi sáng lên.
Bên trong sơn động, Ma Huyền lui ra một khoảng cách. Tiêu Dương đặt quả trứng lên một tảng đá, khoanh chân điều tức. Một lát sau, khí tức Tiêu Dương đột nhiên tăng lên. Thần Thánh Chi Tâm ở trái tim tản ra quang mang chói mắt.
- Thật sự hữu dụng.
- Nửa khối Thần Thánh Chi Tâm đã dung nhập vào trong tâm tạng của ngươi, ngươi hãy dùng một giọt máu, xem có thể làm cho trứng Thần Long này phản ứng hay không?
Một giọt.
Tiêu Dương lập tức gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, vận khí ngưng thần, trước ngực rất nhanh nổi lên thần quang, bao phủ cả người Tiêu Dương. Một giọt máu huyết trực tiếp nhỏ ra từ mi tâm Tiêu Dương.
Máu huyết thần thánh rơi xuống quả trứng thần long. Phút chốc, quang mang phát ra từ trứng thần long lại càng nhiều hơn. Khí tức sinh mệnh bao phủ cả sơn động.
- Tiêu Dương, mau dùng máu huyết thần thánh.
- Bình tĩnh. Ngàn vạn lần không được bỏ dỡ nửa chừng.
Khi giọt máu thần thánh nhỏ xuống quả trứng rồng, cả sơn động bị bao trùm bởi thân quang. Nếu không phải Ma Huyền thi triển thủ đoạn cấm cố bao vây sơn động lại, sợ rằng thần quang đã sớm phát ra ngàn trượng.
Mặc dù trứng thần long xảy ra dị biến nhưng Tiêu Dương đã khó mà kiên trì được nữa. Mỗi một lần tiêu hao giọt máu thần thánh, Tiêu Dương đều phải chịu đựng gánh nặng thật lớn. Huống chỉ từ lúc mới bắt đầu cho đến giờ hắn đã hao hết mười mấy giọt máu.
Hai giọt.
Ma Huyền ở bên cạnh kích động không yên.
Nói thì nói như thế, nhưng Tiêu Dương vẫn không dám dừng động tác trong tay.
Tiêu Dương nhịn không được mà sầu mi khổ kiếm:
- Nếu cứ như vậy, sợ rằng ta chết rồi mà nó còn chưa xuất thế.
Khi nhìn thấy giọt máu thấm vào trong quả trứng rồng rồi biến mất, Tiêu Dương muốn phun máu. Quả trứng này giống như một cái động không đáy.
- Thần long ơi thần long, sao mà mày khó sanh như vậy?
Thần quang tràn ngập toàn thân. Một giọt máu lại được tích ra ở mi tâm.
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua. Ban đêm,
Một người một trứng vẫn giằng co với nhau.
Sắc mặt Tiêu Dương đã tái nhợt không còn chút máu.
Cơ thể cao lớn run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả trứng, nhịn không được mà cầu khẩn.
- Tao xin mày đấy, đại ca, mau ra đi.
Nhịn đau chích thêm một giọt máu.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu khiến cho Tiêu Dương nhảy dựng.
Yết ớt nhưng lại tựa như sấm sét.
Cạch.
Cạch.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to đến cực điểm. Quả trứng thần long trước mặt bất ngờ xuất hiện một vết nứt.
- Ra rồi. Ra rồi.
Ma Huyền kích động hô to:
- Hậu đại của Thần long đại ca sắp ra rồi.
Lúc này, Tiêu Dương chẳng khác nào được tiêm một mũi sinh cơ, chấn hưng tinh thần, lại nhỏ tiếp một giọt máu, nhìn cái khe nứt không chuyển mắt. Không thể nghi ngờ, tâm trạng của Tiêu trạng nguyên đang rất kích động.
- Thần Long ơi...
Tiêu Dương hưng phấn vô cùng, cảm giác máu huyết đang sôi trào.
Trong truyền thuyết phương đông, cự long ngao du biển cả, quan sát trời cao. Bây giờ lại đang xuất thế trước mặt mình.
Mà người tạo nên hết thảy lại chính là hắn.
Lúc này, một niềm tự hào dâng lên trong lòng. Thời khắc mang tính lịch sử sắp đến.
Tiêu đại gia thậm chí không nhịn được mà liên tưởng lung tung. Nếu một ngày nào đó hắn điều khiển Thần long bay lượn Thần Châu, chỉ núi điểm sông, đó sẽ là cảnh tượng uy phong đến cỡ nào.
Cạch.
Cái khe nứt ngày càng lớn hơn nữa, rộng cỡ lòng bàn tay.
Cạch cạch cạch.
Trống ngực Tiêu Dương gia tốc, cố gắng mở to hai mắt, mong chờ thời khắc Thần Long uy vũ phá xác mà ra.
Cạch.
Trứng thần long đã triệt để nứt ra.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
- Ra rồi, ra rồi.
Ngàn hô vạn gọi, cuối cùng vỏ trứng cũng đã tách ra.
Một bàn tay trắng nõn nhỏ bé đưa ra ngoài, bắt được vỏ trứng. Hình ảnh này khiến cho Tiêu Dương như bị sét đánh, miệng mở lớn đến cực điểm, cơ thể như hóa thạch.
Sau đó là một bàn tay nhỏ bé với năm ngón tay khác nắm lấy một phía vỏ trứng.
Cạch cạch.
Hai bàn tay nhỏ bé như đang dùng sức, liều mạng muốn ra khỏi quả trứng.
- Cái gì?
Tiêu Dương hô to một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, giống như đang nằm mộng.
- Cái này...
Cảnh tượng thần long xuất thế hoàn toàn khác một trời một vực như hắn đã tưởng tượng. Tiêu Dương dùng sức xoa hai mắt của mình.
Không có nhìn lầm.
Vỏ trứng đã được tách ra không ít. Lúc này Tiêu Dương nhìn thấy một cặp mắt to và đen như mắt chuồn chuồn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một gương mạt trẻ con vô cùng đáng yêu xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, hơn nữa còn nở nụ cười.
Hai mắt Tiêu Dương tối sầm, trực tiếp ngã quy xuống đất.
Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh lại. Trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh. Thần quang đã biến mất không thấy tăm hơi.
- Chẳng lẽ chỉ là giấc mơ?
Tiêu Dương ngồi dậy, lúc này cảm thấy bên cạnh có cái gì đó khác thường, vội vàng nhìn sang, nhất thời há to miệng.
Trên tảng đá, một đứa bé với làn da trong suốt và trắng mịn đang ngồi bên trong vỏ trứng, hai mắt nhìn hắn, phát ra tiếng cười, hai tay bàn nhỏ bé hướng Tiêu Dương, thanh âm yếu ớt:
- Ôm,ôm...
Hai mắt Tiêu Dương tối sâm, ngã xuống lần nữa.
Đứa bé há to miệng, bỏ một ngón tay vào miệng, nhìn "ba ba" ngã trên mặt đất.
Tiêu Dương tỉnh lại một lần nữa. Lúc này, hắn muốn biết sự thật rõ ràng, tại sao bên trong trứng thần long lại xuất hiện một đứa trẻ. Mặc dù nhìn rất nhỏ, nhưng Tiêu Dương có thể cảm nhận được ẩn chứa bên trong cơ thể nhỏ bé đó là một năng lượng vô cùng cường đại. Thậm chí hắn còn lo lắng cơ thể đứa bé sẽ không chịu đựng được.
- Ma Huyền, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Dương có chút đau đầu quay sang nhìn Ma Huyền. Lúc này, Ma Huyền kích động vô cùng, không ngừng gật đầu: - Không sai, là hậu đại của Thần Long đại ca.
- Đứa bé này chính là tiểu thần long?
Tiêu Dương há to miệng, nghi hoặc nhìn rùa thần Ma Huyền, không biết lão quy này có phải già rồi nên đầu óc lú lẫn không.
- Ngươi không phải nghe Linh Cưu tiên sinh đã nói quả trứng này chính là cấp bậc thú vương siêu việt sao?
Ma Huyền thu hồi tâm trạng kích động, mỉm cười nói với Tiêu Dương:
- Thú vương siêu việt chính là cấp tiên nhân. Nhưng phàm thú cũng có thể tu luyện thành tiên và hóa thành hình người.
- Ý của ngươi là tên tiểu gia hỏa này là cảnh giới tiên nhân?
Tiêu Dương nhìn đứa bé đang mút tay trước mặt mình, cơ thể ngồi lung lay như muốn ngã.
- Hậu đại của Thần Long đại ca khi ra đời chính là cảnh giới tiên nhân. Nhưng nơi này là Thần Linh cảnh địa, đã áp chế thực lực của nó. Còn nữa, nó vừa mới ra đời, còn phải cần một khoảng thời gian nữa để phát triển cơ thể. Chỉ cần nó trở lại địa cầu, sau khi cơ thể thích ứng với năng lượng bên trong, nó sẽ phát triển đến cảnh giới tiên nhân một cách thật sự.
Ma Huyền nói.
Tiêu Dương nhìn đứa bé, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Hắn thiên tân vạn khổ tu hành, kết quả còn không mạnh bằng một đứa trẻ con. Mà cũng không còn cách nào. Ai bảo cha của người ta là Thần long làm chỉ.
Tiểu thần long cảm thấy Tiêu Dương đang nhìn nó, lập tức hưng phấn buông tay, hướng Tiêu Dương hô:
- Ôm một cái, ôm một cái.
- Nó muốn ta ôm?
Tiêu Dương ngẩn ra. - Đương nhiên rồi.
Ma Huyền cười nói:
- Là ngươi ấp nó nở ra, nó đã hấp thu không ít máu huyết của ngươi. Trong mắt tiểu thân long, ngươi chính là người thân của nó. Thậm chí còn trở thành phụ thân của nó.
- Phụ thân?
Tiêu Dương không khỏi trố mắt. Nhìn tiểu thần long với bộ dạng trẻ con đáng yêu, hắn không khỏi dở khóc dở cười. Đừng nói là trở thành, nếu ôm tiểu thần long này ra ngoài, người khác sẽ xem nó như con của hắn. Không biết có phải là do máu huyết của hắn tạo thành không, lúc này khuôn mặt, hình dáng của đứa bé đúng là giống hắn vài phần.
- Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cha.
Tiêu Dương cảm thấy đau đầu.
- Ôm một cái, ôm một cái.
Tiểu thần long thấy Tiêu Dương không có ý định ôm mình, hốc mắt đỏ lên, lớn tiếng khóc.
Cả sơn động ầm ầm lay động.
- Mẹ nó...
Tiêu Dương há to miệng. Đây là công lực của một đứa trẻ sao?
- Ngươi còn không ôm nó, sợ rằng phạm vi mấy trăm dặm ở đây sẽ bị tiếng khóc của nó phá hủy đấy.
Ma Huyền nhắc nhở.
Tiêu Dương cắn răng, vọt nhanh đến ôm đứa bé lên.
Tiếng khóc ngừng lại.
Hai bàn tay trắng mịn đặt lên vai Tiêu Dương, mở to mắt nhìn hắn, một lần nữa mỉm cười, lại còn gọi một tiếng "ba ba".
Tiêu Dương:...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận