Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 493: Câu đố khó giải!

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:26:16
Trong tay có một cảm giác rất nặng. Chiếc hộp màu đen này được chế từ loại gỗ đặc biệt, có mùi thơm nhẹ. Vẻ mặt Tiêu Dương trịnh trọng cầm cái hộp đen, xoay người đi ra khỏi tầng hầm.
Lâm Tiểu Thảo được Dương Hoàn Nghị dìu sát theo sau.
Đặt cái hộp trên bàn trong phòng thí nghiệm.
Tiêu Dương hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cái hộp đen.
Ngọc tỷ truyền quốc đã dấy lên vô số gió tanh mưa máu những năm qua được giấu trong cái hộp đen này?
Chiếc khóa của cái hộp đen bị ăn mòn nhiều năm giờ đã biến thành màu xanh gỉ đồng. Tiêu Dương đưa tay ra mở, vẻ mặt trang trọng, mở hộp ra. Một tấm vài gấm màu vàng đập vào mắt.
Màu vàng, tượng trưng cho đế vương.
Lúc này, Tiêu Dương cảm thấy huyết dịch trong người như đang cuộn trào. Cảm giác quái dị khi vừa mới cầm cái hộp đen lại kéo đến. Đối với cái hộp này, dường như có cảm giác đã từng quen biết.
Hoài bích kỳ tội.
Tiêu Dương hơi lắc đầu,'Chẳng lẽ mình đã từng nhìn thấy Ngọc tỷ truyền quốc ở Kim loan điện?"
Lâm Tiểu Thảo lên tiếng.
- Anh Tiêu, mở ra xem thử đi.
Vẻ mặt Dương Hoàn Nghị và Lâm Tiểu Thảo cũng lộ ra vẻ dị thường, không hiểu được ánh mắt của Tiêu Dương lúc này.
Đối với Ngọc tỷ truyền quốc khiến vô số người cửa nát nhà tan này, trong lòng Lâm Tiểu Thảo cũng chẳng biết có cảm giác gì. Ở một phương diện nào đó mà nói, chính Ngọc tỷ truyền quốc này đã khiến cậu cửa nát nhà tan. - Tại sao?
Lúc này, có một cảm giác khiến người ta muốn quỳ lạy.
Tiêu Dương gật đầu, đưa tay ra xốc tấm vải gấm màu vàng lên.
Một hơi thở uy nghiêm phủ xuống.
Lâm Tiểu Thảo muốn xem xem, Ngọc tỷ truyền quốc này rốt cuộc là thân thánh phương nào.
Hình vuông cao ngạo đứng đó, giống như cái đỉnh thời cổ đại hùng vĩ bao la. Phía trên long ly xoay quanh, thần thánh không thể mạo phạm.
Lấp lánh trong suốt và những tia sáng không bởi vì nhiều năm không xuất hiện giữa nhân thế mà có bất kỳ tỳ vết gì.
Tư thái cao quý khiến người ta hít thở khó khăn.
Hoành vĩ đại khí, chấn nhiếp tâm linh.
- Chính là nó!
Tám chữ triện trùng điểu, uốn lượn như nòng nọc biến hóa linh động, khí thế mênh mông.
Chầm chậm nâng cao Ngọc tỷ truyền quốc lên...
Đệ nhất quốc bảo Viêm Hoàng thất lạc nhiều năm, trong thời gian qua, có vô số Ngọc tỷ truyền quốc giả xuất hiện, vàng thau lẫn lộn. Thứ trước mắt, Tiêu Dương có thể thật sự cảm nhận được, chắc chắn là Ngọc tỷ truyên quốc vương quyền chí tôn có từ đời Tần vương!
Tiêu Dương mang theo vẻ sùng bái hai tay nâng Ngọc tỷ truyền quốc lên.
Nhướn mắt nhìn...
Tiêu Dương hít sâu một hơi. Nhìn vật phẩm hoàn mỹ nhất trên đời trước mắt, Ngọc tỷ truyền quốc mấy nghìn năm phong sương vẫn không có bất kỳ thay đổi gì! Lúc này, Tiêu Dương dường như lại nhìn thấy khí khái râm rộ của Tần vương quét lục hợp năm đó, dường như nhìn thấy được cái khí thế cao ngạo nhất hô vạn ứng, một ấn hạ xuống, định càn khôn của Hoàng quyền lúc ở đỉnh phong tôn quý.
- Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương!
Tiêu Dương vô cùng cảm khái nhìn Ngọc tỷ truyền quốc thần thánh cao quý, bất giác cảm thán,
- So ra Ngọc tỷ truyền quốc đúng là điêu khắc tinh xảo, tuyệt phẩm nhân gian. Không hề có một chút tỳ vết!
- Anh Tiêu, anh cũng đề cao nó quá rồi. Ai bảo nó không có tỳ vết. Đây chẳng phải có một chỗ bị xước sao?
Lâm Tiểu Thảo đứng bên dùng một ngón tay chỉ phía bên kia của Ngọc tỷ truyền quốc. Từ góc độ của cậu, vừa hay nhìn thấy một vết xước trên bụng ly long của Ngọc tỷ truyền quốc.
Tiêu Dương xoay Ngọc tỷ truyên quốc qua nhìn.
- Thật sự có vết xước... hay là một chữ?
Tiêu Dương sửng sốt, lập tức xoay Ngọc tỷ truyền quốc qua. Nhìn ngang Ngọc tỷ truyên quốc thì quả thực không thể nhìn ra chữ kia, nhưng, Tiêu Dương giơ cao Ngọc tỷ truyền quốc lên, Lâm Tiểu Thảo lại nhìn thấy vết xước trên bụng ly long.
Nét bút vô cùng tùy ý, giống như tùy tiện làm ra vậy.
- Từ vị trí này có thể đoán, chắc chắn không phải tổn hại do va chạm cọ xát, chắc là có người cố ý khắc lên.
Dương Hoàn Nghị không kìm được nhíu mày, không hiểu tại sao lại có người khắc chữ lên bụng ly long. Chẳng lẽ có ẩn giấu bí mật gì?
Lúc này vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng chấn động!
Hắn nhìn ra cái chữ được khắc trên bụng ly long giống như giun bò kia không quá bắt mắt.
Tiêu!
"Một chữ "Tiêu"! Tiêu Dương mở to hai mắt. Kỳ thực, thật sự không phải hắn khiếp sợ vì chữ "Tiêu" là họ của hắn, mà vì vết khắc chữ "Tiêu" này, hắn rất quen thuộc.
Là chữ của hắn!
Lúc này, Tiêu Dương có cảm giác như mình đang nằm mơ. Trong đầu hiện lên hình ảnh gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được, chỉ lóe qua rồi biến mất, rất khó tìm trở lại.
Khiếp sợ, thừ người ra, khó hiểu... ...
Trên Ngọc tỷ truyền quốc biến mất nhiều năm như vậy, sao lại có chữ của mình?
Cảm giác sai sao?
Tiêu Dương nhìn đi nhìn lại chữ "Tiêu" tùy ý khắc trên Ngọc tỷ truyền quốc, chăm chú nhìn nét chữ trên chữ "Tiêu", mỗi một nét, đều có phong cách của mình.
- Chẳng lẽ trên đời này có người có bút tích y hệt mình?
Tiêu Dương lục tìm ký ức hai thế giới trong đầu. Đặc biệt là ký ức khi làm Trạng Nguyên triều Đại Tống, nhưng không tìm ra bất kỳ dấu vết gì có liên quan đến Ngọc tỷ truyền quốc, chứ đừng nói đến việc mình khắc chữ "Tiêu" lên Ngọc tỷ truyền quốc.
Trong những năm Hoàng quyền chí thượng, cho dù Ngọc tỷ truyền quốc ở trước mặt Tiêu Dương, Tiêu Dương cũng tuyệt đối không dám khắc chữ lên đói!
Tiêu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra một đáp án vô cùng xác thực. Mình căn bản chưa từng nhìn thấy Ngọc tỷ truyền quốc!
Nhưng chính điều này càng khiến Tiêu Dương thêm băn khoăn.
Chưa từng thấy nó, vì sao lại có cảm giác nó vô cùng quen thuộc? Nét chữ trên đó là như thế nào?
Dòng suy nghĩ của Tiêu Dương rơi vào một vòng tuần hoàn chết, cho dù nghĩ thế nào cũng chỉ dẫm chân tại chỗ, căn bản không nghĩ ra được gì.
Trừ đáp án có người có nét chữ giống mình, Tiêu Dương không thể nghĩ ra được khả năng thứ hai.
Đây quả thực là câu đố khó giải. - Anh Tiêu... anh Tiêu!
Giọng nói yếu ớt của Lâm Tiểu Thảo đã đánh thức Tiêu Dương đang trầm tư. Tiêu Dương tỉnh lại, thật sự như có một giấc mộng hoàng lương, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Khẽ lắc đầu, Tiêu Dương chỉ có thể chôn giấu bí mật này trong lòng. Vẻ mặt hắn trang trọng đặt Ngọc tỷ truyền quốc vào lại trong hộp, ánh mắt rất không đành lòng. Nói thật, hắn không muốn đưa Ngọc tỷ truyền quốc ra ngoài.
Đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng, tương truyền có chứa bí mật giúp con người một bước lên trời. Nhưng, trừ chữ "Tiêu" kỳ lạ trên bụng ly long, Tiêu Dương chẳng phát hiện được điều gì đặc biệt.
Tuy nhiên, Tiêu Dương có thể khẳng định, Ngọc tỷ truyền quốc này chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó. Đáng tiếc mình không có thời gian và cơ hội để nghiên cứu. Tam đại các lão còn đang chờ bên ngoài, chắc chắn họ sẽ lập tức đưa Ngọc tỷ truyền quốc trở về thủ đô.
- Thôi, nếu thật sự có duyên phận với Ngọc tỷ truyền quốc, chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc.
Tiêu Dương cẩn thận trùm miếng vải gấm màu vàng lên, đóng hộp lại. giữ trong tay.
- Đi, chúng ta ra ngoài.
Bên ngoài, đám Lam Chấn Hoàn cực kỳ bất an.
Ngọc tỷ truyền quốc, đệ nhất quốc bảo biến mất bấy lâu của Viêm Hoàng, tối nay có xuất hiện không?
Mấy người tiểu đội Lăng Thiên cũng vô cùng căng thẳng. Chỉ một chút nữa thôi, nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội Lăng Thiên sẽ thuận lợi hoàn thành.
Đây sẽ là một cái tát vang đội cho những kẻ luôn chế nhạo, chê cười tiểu đội Lăng Thiên trong Thiên Tử Các!
Nhiệm vụ "Ngọc tỷ truyền quốc" lần này, trong Thiên Tử Các có mấy tiểu đội cùng tham gia, những tiểu đội khác đều bám vào Tiểu đội Thiên Tử. Chỉ có tiểu đội "Lăng Thiên" mới thành lập là hành động độc lập. Mọi người đều đang chờ, không chỉ muốn chê cười tiểu đội Lăng Thiên, mà muốn chờ xem cảnh người của tiểu đội Lăng Thiên bị Tiểu đội Thiên Tử dạy dỗ.
- Đại ca ra rồi.
Mắt Bạch Húc Húc sáng lên, bất giác nắm chặt tay, nén kích động trong lòng.
Hai mắt tỏa sáng, vô cùng phấn chấn.
Tiêu Dương đi tới, hai tay câm chiếc hộp màu đen.
Trong mắt mọi người, cái hộp màu đen dĩ nhiên là Ngọc tỷ truyền quốc mà Tiêu Dương đi lấy.
Có phải không?
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, nín thở nhìn Tiêu Dương đi đến trước mặt Lam Chấn Hoàn.
Hai tay đưa qua.
- May mắn không nhục mệnh.
- Tốt quá rồi!
Bạch Húc Húc là người nhảy lên đầu tiên, vô cùng kích động. Cậu chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hy vọng tiểu đội Lăng Thiên hoàn thành nhiệm vụ. Còn chuyện Ngọc tỷ truyên quốc mất tích đã lâu trở vê với Viêm Hoàng có ý nghĩa gì, chàng công tử bột này căn bản chẳng thèm nghĩ đến.
- Hoàn thành rồi!
- Chúng ta đã hoàn thành một nhiệm vụ cả chục năm qua chưa ai hoàn thành được.
- Ngọc tỷ truyền quốc!
Lam Chấn Hoàn cố gắng nén sự kích động trong lòng, hai tay châm chậm đưa ra, mở hộp, xốc tấm vải gấm màu vàng lên.
Quân lâm thiên hại
Tất cả ánh mắt đều nhìn sang. Thẩm Thiên Vân bước lên một bước, vô cùng phấn chấn,
- Không sai, đúng là nó! Là nó không sail
Sôi trào!
Phấn chấn kích động!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Lam Chấn Hoàn kích động nói liền ba chữ "tốt". Ánh mắt khó khăn rời khỏi Ngọc tỷ truyền quốc, giương mắt nhìn Tiêu Dương, vô cùng tán thưởng.
- Tiêu Dương, cậu đã lập được công lớn cho Thiên Tử Các! Dựa theo điểm tích lũy của nhiệm vụ này, giờ tiểu đội "Lăng Thiên" ít nhất có thể xây dựng thành tiểu đội trăm người. Còn những phần thưởng khác, yên tâm, chắc chắn sẽ rất phong phú! Hahal
Lam Chấn Hoàn đã rất lâu không hề kích động đến mức hơi mất kiểm soát như vậy. Mất kiểm soát giống vậy, còn có chú Lan. Ông đang đứng trong đám đông, âm thầm lau giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Mười lăm năm!
Vì Ngọc tỷ truyền quốc, mình đã phục ở trường Phục Đại mười lăm năm không rời một bước.
Mười lăm năm trước, trong tiểu đội phụ trách nhiệm vụ Ngọc tỷ truyền quốc, Lam Chấn Hoàn và chú Lan cùng một tiểu đội. Lam Chấn Hoàn là đội trưởng. Nhưng, mười lăm năm, Lam Chấn Hoàn đã trở thành Các lão, chịu trách nhiệm quản lý các chuyện lớn nhỏ trong Thiên Tử Các, thời gian tu luyện dĩ nhiên ít đi. Còn chú Lan lại có đột phá, phát huy được thuộc tính đặc biệt của bản thân. Giờ thực lực của ông đã trên Lam Chấn Hoàn.
Chỉ có những người đích thân trải qua chuyện mười lăm năm trước mới cảm thấy ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì.
Chỉ một lát sau, Lam Chấn Hoàn hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng nhận hộp đen trong tay Tiêu Dương, cẩn thận đưa cho ba anh em sinh ba đứng cạnh, nghiêm mặt dặn dò, - Các cậu đi ngay trong đêm, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất, đưa Ngọc tỷ truyền quốc về tổng bộ ở thủ đô, không được có sai sót.
Ba người liên thủ, thực lực Thực khí tam vân Đại viên mãn, chịu trách nhiệm hộ tống Ngọc tỷ truyền quốc trở về là thỏa đáng nhất.
Ba anh em sinh ba nhận Ngọc tỷ truyền quốc, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lâm Tiểu Thảo vẫn đứng bên cạnh đột nhiên ngã xuống mặt đất.

Bình Luận

0 Thảo luận