Sau khi đến Thần Linh cảnh địa, ngoại trừ nghe nói Tiêu Nhu Y được một thế lực thần bí đón đi, Tiêu Dương không còn nghe bất cứ tin tức gì về cô nữa.
Hôm nay xem ra, thế lực mà Tiêu Nhu Y gia nhập chính là Bất Hủ Cốc.
Tiêu Dương ngừng bước.
Không có thế lực nào, cho dù có cường đại, nếu vênh váo tự đắc, Tiêu Dương cũng dám xông đến. Chính như hắn nói, hắn không sợ trời không sợ đất. Nhưng Bất Hủ Cốc này chỉ sợ có liên quan đến Tiêu Nhu Y. Suy nghĩ muốn xông vào lập tức giảm đi vài phần, lạnh nhạt chắp tay với Phiêu Phiêu:
- Xin hỏi Tiêu Nhu Y đang ở đâu?
- Thì ra ngươi muốn tìm Tiêu Nhu Y sư tỷ.
Cô gái bị Tiêu Dương bẻ gẫy kiếm bước nhanh đến, tò mò đánh giá Tiêu Dương:
- Ngươi là ca ca của sư tỷ?
- Cô tên gì?
Cô độc phiêu bạt ở Thần Linh cảnh địa một năm, nội tâm của Tiêu Dương cũng cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay trùng hợp gặp được thế lực mà Tiêu Nhu Y đang ở, Tiêu Dương đột nhiên muốn gặp tiểu công chúa:
- Làm gãy kiếm của người ta, lại còn muốn từ miệng người ta biết được Tiêu Nhu Y sư tỷ ở chỗ nào. Còn lâu.
Cô gái há miệng định trả lời, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, tức giận quay đầu đi chỗ khác.
- Không biết Tiêu Nhu Y có ở Bất Hủ Cốc hay không?
Tiêu Dương nghĩ, cô gái này ngược lại rất thẳng thắn.
Tiêu Dương mỉm cười, cũng không thừa nhận hay phủ nhận. Hắn không biết tại sao hai cô gái này lại cho rằng hắn có quan hệ huynh muội với Tiêu Nhu Y. Chẳng lẽ cũng vì hắn họ Tiêu?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Cô có biết Tiêu Nhu Y đang ở đâu không?
- Hừ, Bất Hủ Cốc ở Thần Linh cảnh địa có thể tìm được bất cứ kẻ nào.
- Hừ, Uông Dung Dung.
Uông Dung Dung muốn khoa trương thanh kiếm một chút, nhưng vừa nghĩ đến thanh kiếm đã bị Tiêu Dương bẻ gẫy, những lời muốn nói đành nuốt xuống bụng.
Uông Dung Dung bu môi:
- Thanh kiếm này là do Lê sư tỷ đích thân chế tạo, đánh đâu thắng đó.
- Dung Dung cô nương, ta đền cho cô một thanh kiếm nhé.
- Ngươi lấy cái gì bôi thường?
- Thanh kiếm này...
Quan trọng hơn, thần kiếm thủy tinh này xuất hiện, trong lòng Uông Dung Dung đột nhiên cảm thấy rất thèm muốn nó.
Liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là thân kiếm.
Trong tay Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm lóe ra ánh sáng như thủy tinh. Không chỉ thân kiếm, bất cứ chỗ nào trên thanh kiếm cũng đều tinh xảo vô cùng. Hơn nữa còn tản ra thần quang, ẩn chứa một cổ kiếm uy thật lớn.
Ánh mắt trông mong nhìn Tiêu Dương:
Nói xong, ánh mắt Uông Dung Dung liền sáng lên.
- Cho cô, để chuộc lỗi.
Tiêu Dương thản nhiên cười, ném thanh kiếm thủy tinh cho Uông Dung Dung. Hiện tại, Tiêu Dương chính là một bảo tàng di động, thuận tay tặng một thanh thần kiếm cũng chẳng cần do dự.
Mặc dù Bất Hủ Cốc cường đại, nhưng không phải cá nhân đệ tử nào cũng được ban tặng thần kiếm nhận chủ. Tiêu Dương hào phóng như vậy, khiến Uông Dung Dung và Phiêu Phiêu đều kinh sợ.
Uông Dung Dung chấn động trong chốc lát, tay nắm chặt thần kiếm, thở ra một hơi, sau đó nhìn Tiêu Dương, cảnh giác hỏi:
- Tại sao ngươi lại hào phóng như vậy?
- Bởi vì cô là sư muội của ta.
Lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên. Tiêu Nhu Y một thân tử y xuất hiện, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, không khỏi vui mừng:
- Tiêu Dương, không nghĩ đến anh lại đến Bất Hủ Cốc.
Văn Hương Đan đã sớm hết công dụng. Hai người không cách nào thông qua Văn Hương Đan để phán đoán vị trí lẫn nhau.
Tiêu Dương xuất hiện, xác thật khiến cho Tiêu Nhu Y cảm thấy kinh hỉ.
Bên trong Bất Hủ Cốc truyền ra mùi thơm.
Tại một vị trí cao trong sơn cốc, Tiêu Dương và Tiêu Nhu Y ngồi trên một tảng đá trơn nhẫn. Lâu ngày gặp lại, hai bên cũng có nhiều chuyện để nói với nhau.
Tuy tuổi của Tiêu Nhu Y còn nhỏ, nhưng địa vị ở Bất Hủ Cốc không thấp. Với thiên phú luyện đan đủ để đè bẹp vô số Thần Minh Tử Tự, Tiêu Nhu Y được một trong tám đại cốc chủ là Đan Thần lão nhân nhìn trúng, nhận làm đệ tử chân truyền. Hơn nữa còn là đệ tử duy nhất, khiến địa vị của Tiêu Nhu Y ở Bất Hủ Cốc càng thêm tôn quý.
- Sư phụ đang giao cho tôi nhiệm vụ luyện đan, nhất định phải hoàn thành ở thế giới hoa Thần Linh cảnh địa tầng bảy này. Nếu không tôi đã sớm tiếp tục xông lên rồi.
Tiêu Nhu Y nói:
- Đúng rồi, Tiêu Dương, tại sao anh lại ở Thần Linh cảnh địa tâng bảy này lâu như vậy? Hihi, đừng nói với tôi là anh không giải được bí mật của hoa Tuyền Nhãn nhé.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu, ánh mắt nhìn con sông đằng xa. Sau đó đứng lên, lấy ra một tờ giấy, xếp thành một con thuyền rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt sông, để nó tùy ý trôi đi. Một con rồi lại tiếp một con.
Tiêu Nhu Y nhìn chằm chằm vào con thuyền. Trên thân thuyền đều ghi mấy chữ "Tuyết Kiều, nàng đang ở đâu? Đằng".
Tiêu Nhu Y ngoài ý muốn nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương yên lặng nhìn những con thuyền trôi đi, lạnh nhạt nói:
- Một năm qua, tôi tổng cộng thả một vạn con thuyền giấy, chính là dùng hết thảy mọi biện pháp để bù đắp phần tiếc nuối trong lòng.
Tiếng gió quét qua, Tiêu Dương nhìn phía xa. Áp lực một năm qua vẫn không cách nào dứt bỏ được. Nó giống như tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng trôi đi. Từ lần gặp nhau đầu tiên ở băng tuyết thảo nguyên cho đến đêm hôm đó gặp nhau ở biển hoa, Tuyết Kiều đã nói một câu "hẹn gặp lại".
Bất giác, mắt Tiêu Nhu Y có chút ướt, giống như nhìn thấy một thân ảnh thánh khiết đang dần dần tiêu tán trong gió.
- Cô ấy thật sự vĩ đại.
Tiêu Nhu Y nhẹ nhàng lau nước mắt, thở dài một hơi:
- Cô ấy đã vì anh mà nỗ lực hết thảy.
- Cho nên, tôi nhất định phải tìm được cô ấy. Bất luận thế nào.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự kiên định.
- Anh đấy...
Tiêu Nhu Y lắc đầu:
- Người ta hay bảo hồng nhan họa thủy. Tôi thì thấy anh là nam thần họa thủy thì đúng hơn. Thật không biết nói anh si tình hay là phong lưu nữa.
Tiêu Nhu Y nhìn thẳng Tiêu Dương, đánh giá từ trên xuống dưới:
- Cũng đâu có thiếu mũi hay là ít mắt đâu, tại sao lại thu hút mấy cô gái kia lao vào như vậy?
- Nói thật, tôi cũng muốn gặp cô gái đó một lần. - Cảm động vì sự nỗ lực hết thảy của cô ấy?
- Chỉ muốn hỏi cô ấy một câu, xem có chỗ nào bán thuốc mất trí nhớ không? Mua cho mỗi hồng nhan của anh một phần, để họ quên đi tính phong lưu của anh.
Tiêu Dương:...
Tiêu Nhu Y nhìn ánh mắt hình viên đạn của Tiêu Dương, không khỏi cười hì hì, vỗ vai hắn:
- Hihi, chỉ là đùa thôi mà. Dù sao anh cũng là một nửa sư phụ của tôi. Chuyện của anh, tôi có thể không quan tâm sao?
Nghe xong, ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:
- Em có biện pháp tìm được Tuyết Kiều?
- Không có.
Tiêu Nhu Y lại cười:
- Xem ra anh vì cô gái này mà không vui. Anh vì một cô gái mà trả giá nhiều như vậy, nói không cảm động thì vô tình quá. Mặc dù tôi không biết Tuyết Kiều ở đâu, nhưng có người khẳng định biết.
- Người nào?
Nửa canh giờ sau, hai người Tiêu Dương xuất hiện dưới chân một ngọn núi bên trong Bất Hủ Cốc.
- Đây chính là địa bàn của Tương Thần gia gia.
Tiêu Nhu Y nhìn số trái cây đỏ rực trên núi, không khỏi than thầm:
- Đây chính là quả Ngưng Thần. Ăn một quả có tác dụng ngưng thần tụ tâm, rất tốt cho tu hành. Quan trọng nhất là ăn ngon lắm.
- Xú nha đầu, con lại muốn ăn trộm?
Lúc này, một thanh âm vang lên.
Tiêu Dương nhìn Tiêu Nhu Y, hiển nhiên hành động này Tiêu Nhu Y làm không ít. Tiêu Nhu Y bĩu môi:
- Tương Thần gia gia, người không cần lưu lại tiên thân thức dưới chân núi để phòng ngừa con đâu.
- Nói gì đấy? Nếu ta còn không đề phòng, quả Ngưng Thần trên ngọn núi này còn không bị cái đứa tham ăn như con ăn sạch hết sao?
Tiêu Dương nhìn Tiêu Nhu Y.
- Nhìn cục diện này, xem ra mục đích hôm nay khó mà đạt được.
Tương Thần gia gia mà Tiêu Nhu Y nói nhất định không phải người bình thường, là một trong tám đại cốc chủ của Bất Hủ Cốc, thực lực thâm bất khả trắc. Quan trọng là ông tinh tường thuật bói toán, xem tướng. Bởi vậy mới có danh xưng là "Tương Thần".
Tiểu công chúa liền tung đòn sát thủ:
- Hừ, nếu người khi phụ con như vậy, xem con sau này có đi ăn trộm rượu của Tửu Thần gia gia cho người không.
- Tiểu nha đầu, quá keo kiệt rồi đấy.
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người, gương mặt hiền lành, ánh mắt sâu không thể lường. Khi ông nhìn thấy Tiêu Dương, có chút ngơ ngác, sau đó lãnh đạm cười:
- Quả nhiên là vô sự không đến điện Tam Bảo.
Tiêu Dương có cảm giác cả người giống như bị nhìn thấu, cố gắng áp chế sự chấn kinh trong lòng, chắp tay với Tương Thần lão nhân:
- Vấn bối Tiêu Dương, xin ra mắt Tương Thần tiền bối.
Mặc dù đã sớm từ miệng Tiêu Nhu Y biết được, bên trong Thần Linh cảnh địa hoàn toàn không thể có tiên nhân siêu việt tồn tại. Vị Tương Thần trước mắt cũng không phải bản tôn mà chỉ là một pho tượng linh thân.
Ở Thần Linh cảnh địa, cường giả tọa trấn của một số thế lực lớn đều là pho tượng linh thân. Mặc dù chỉ là pho tượng linh thân, nhưng thực lực bản tôn của họ đều vượt qua cấp bậc tiên nhân, vì thế mới phân ra được linh thân tọa trấn ở Thần Linh cảnh địa.
Vị Tương Thần lão nhân trực tiếp mang đến một cảm giác áp bách cho Tiêu Dương, giống như trong mắt ông, hắn chẳng thể che giấu được chuyện gì.
Tiêu Dương cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
- Văn bối có chuyện muốn thỉnh cầu Tương Thần lão nhân ra tay tương trợ?
- Vì sao ta lại phải ra tay tương trợ ngươi?
Tương Thần lão nhân hỏi lại một câu.
Tiêu Dương giật mình. Tiêu Nhu Y bên cạnh liền lên tiếng:
- Tương Thần gia gia, huynh ấy là bằng hữu tốt nhất của con.
Tiêu Dương dùng tay ngăn lại Tiêu Nhu Y. Chuyện của hắn, Tương Thần lão nhân tuyệt đối không vì quan hệ với Tiêu Nhu Y mà ra tay giúp hắn.
- Tiêu Dương nguyện ý tiếp nhận bất cứ điều kiện gì.
- Ngu xuẩn.
Tương Thần lão nhân lắc đầu:
- Đây không phải là mặc cho người ta chém giết sao?
- Tương Thần gia gia.
Tiêu Nhu Y lại kéo dài giọng.
Tương Thần lão nhân cười ha hả, nhìn Tiêu Dương một lát, có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Tìm một người.
- Vợ?
- Vợ.
Tương Thần lão nhân cười to:
- Tiểu tử ngươi đúng là sảng khoái. Được, chỉ cần ngươi qua được ba khảo nghiệm của ta, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận