Thân hình được bọc trong một lớp quang mang lờ mờ, hai mắt từ trên cao quan sát xuống, ẩn chứa quang hàn. Tông chủ chí tôn Kiếm tông đã đến, thanh âm chấn triệt bầu trời, trong khoảnh khắc chấn động màng tai của mọi người, như chuông đồng ầm vang. Thân hình to lớn của chim Cù Như che khuất cả bầu trời. Mọi người ngước mắt nhìn lên, ánh mắt mở to thêm vài phần:
- Sư phụ!
Đạm Thai An Thiên hô to lên, vốn đang tràn ngập tuyệt vọng và phẫn hận liền mừng rỡ, kêu to liên tục vài tiếng, không ức chế được sự sung sướng trong lòng. Ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao cũng hiện lên sự kích động. Cô vẫn luôn giữ vững một niềm tin. Cô tin rằng, sau khi phát ra thư cầu viện, Tiêu Dương nhất định sẽ đến. Với thế lực mà hắn đang nắm giữ trong tay, khẳng định có thể cứu được mọi người từ trong nước sôi lửa bỏng. Cô đau khổ chờ đợi, rốt cuộc, trong một khắc nguy cấp nhất, hắn đã đến. Chim Cù Như xoay vòng giữa không trung, từng đạo thanh y từ trên trời lao xuống, năng lượng mạnh mẽ tràn ngập cả thiên địa, khiến người ta cảm nhận được một uy áp.
Bịch! Công Tôn Chánh Kỳ giơ thân thương trong tay lên. Câu nói của mình bị cắt ngang, sắc mặt Công Tôn Chánh Kỳ trở nên giận dữ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dương, sau đó lập tức hiện lên sự khinh thường. Nhưng khi nhìn sang chim Cù Như, ánh mắt lại hiện lên sự kinh ngạc. Loại mãnh thú này có thể nói là đã bị diệt tuyệt ở địa cầu.
- Mặt người ba chân? Không phải là một loại mãnh thú thời kỳ hông hoang chứ?
Công Tôn Chánh Kỳ nói thầm một câu. Một luồng năng lượng mênh mông bao trùm xuống, khí tức cường giả xông thẳng lên trời, khóa chặt chim Cù Như, thần thức cường đại thẩm thấu, thanh âm như chuông cổ vang lên:
- Nghiệt súc, hãy thần phục ta. Nếu không, ngươi sẽ phải táng thân nơi đây.
Công Tôn Chánh Kỳ nổi lên dã tâm muốn chinh phục chim Cù Như.
- Nó thoát nhưng ngươi không thoát được đâu. Vỗ cánh nhấc lên cuồng phong, đầu lâu từ móng vuốt bay ra, trực tiếp bay thẳng đến chỗ Công Tôn Chánh Kỳ. Sắc mặt Công Tôn Chánh Kỳ đại biến, ánh mắt trở nên âm trầm, nắm tay nắm chặt đến gân xanh nổi lên, thân ảnh lóe lên tránh được cái đầu lâu. Đầu lâu xẹt qua rồi rơi xuống đất. Lúc này, người bên dưới không khỏi hít một hơi khí lạnh. Thực lực của đệ tử Côn Tôn nhất mạch bị chim Cù Như đánh lén không kém, đều là Tâm Lôi kiếp. Nhưng bị mãnh thú quỷ dị đánh lén liền đầu mình rời nhau. Như vậy, một mãnh thú thượng cổ tương đương với một cường giả.
Công Tôn Chánh Kỳ phất tay, thân thương bộc phát sức mạnh cường đại. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Tiêu Dương cười khẩy, điều khiển chim Cù Như như tia chớp bay lên trời cao. Một khắc này, chỗ vị trí chim Cù Như lúc trước phát ra tiếng nổ, cả không gian cũng vặn vẹo theo. Công kích đến từ cường giả kim tiên hậu kỳ, nếu chim Cù Như không kịp thời chạy thoát, sợ rằng sẽ phải mất mạng dưới một kích này.
- Nghiệt súc.
Thực lực chim Cù Như có thể gia tăng theo thực lực của hắn. Thực lực của Tiêu Dương càng mạnh, lực lượng mãnh thú thượng cổ dưới trướng lại càng mạnh. Nếu Tiêu Dương có thể thành công tiếp nhận truyền thừa Long Thần, đại quân mãnh thú bên cạnh hắn sẽ trở thành đội quân kinh khủng nhất nhân gian. Từ trên xuống dưới không gì làm khó được.
Mục tiêu đã trốn thoát khiến Công Tôn Chánh Kỳ càng thêm phẫn nộ, nhìn thẳng Tiêu Dương. Sau một tiếng cười dài, chim Cù Như bay thẳng lên trời, thoát khỏi phạm vi công kích của ông ta.
Nghe Công Tôn Chánh Kỳ nói, Tiêu Dương suýt chút nữa bật cười, bao gồm cả chim Cù Như đang lạnh lùng quan sát, cơ hồ phát ra một tiếng kêu bén nhọn. Tốc độ nhanh như tia chớp lao xuống. Mục tiêu của nó là đệ tử Công Tôn nhất mạch gần nhất. Lúc này, móng vuốt bén nhọn đâm thẳng xuống. Một thoáng sau, từng đạo máu tươi văng ra. Khi chim Cù Như bay lên, móng vuốt của chúng cắm theo một cái đầu đây máu.
Ánh mắt Công Tôn Chánh Kỳ lạnh lại. Tiêu Dương bật cười:
- Phản đồ Thương tông còn có thể tiêu diêu tự tại, tại sao ta lại phải rời đi? - Ngươi nói ai là phản đồ?
Công Tôn Chánh Kỳ gằn từng chữ, ánh mắt hiện lên sát khí. Tiêu Dương đứng trên không, chắp tay nói:
- Hãy giết hắn.
- Ngươi quả thật chán sống rồi.
Cánh tay Công Tôn Chánh Kỳ vung lên, giọng nói lạnh như băng:
- Người ta nói, trộm chẳng bao giờ tự nhận mình là trộm.
Dưới chân Tiêu Dương, hai bên trái phải đột nhiên bộc phát hai luông năng lượng cường đại. Thực lực tiên nhân cao giai. Thương ảnh bá đạo như hai con trường long gào thét, đâm thẳng đến Tiêu Dương.
Một khắc này, đám người Công Tôn Chánh Kỳ liền biến sắc, đồng loạt chấn động, ánh mắt hiện lên thân sắc nóng bỏng. Kim thương đã nhiều năm rồi không hề xuất hiện.
Vô thương song quyết mạnh mẽ vô cùng trong thời gian ngắn bộc phát, nghênh đón hai tiên nhân cao giai:
- Kim thương! Kim thương vô song.
Đạm Thai An Thiên bật thốt, ánh mắt mở to. Một luồng kim quang dựng lên, như Thần minh thượng cổ đến trái đất. Quang mang màu vàng lấy Tiêu Dương làm trung tâm, tản ra ánh sáng chói mắt. Lúc này, lòng bàn tay Tiêu Dương phóng ra quang mang ác liệt:
- Kim thương.
- Sư phụ.
Thậm chí có đệ tử chưa từng nhìn thấy Kim thương. Không nghĩ đến lúc này, trong tay tông chủ chí tôn Kiếm tông lại xuất hiện chí bảo Thương tông:
- Tên tiểu tử Kiếm tông bậc hai này căn bản không xứng có được Kim thương.
Công Tôn Chánh Kỳ dữ tợn nói, nhìn chằm chằm thần binh Kim thương trong tay Tiêu Dương. Vèo! Vèo! Vèo! Ba thân ảnh đồng thời chạm vào nhau.
- Cho dù ngươi có Kim thương, nhưng thực lực của đệ tử tiên nhân tầng hai, tâng ba của Công Tôn nhất mạch còn cao hơn cả ngươi.
Công Tôn Chánh Kỳ chậm rãi giơ tay. Ông ta đang đợi sau khi Tiêu Dương bị đánh bại sẽ ra tay cướp đoạt Kim thương. Giữa không trung, hai đạo thân ảnh trực tiếp bay lên. Chính là hai tiên nhân tầng ba. Trong mắt bọn họ tràn ngập niềm tin đối phó được với Tiêu Dương, cho dù Tiêu Dương có Kim thương trong tay. Nhưng tuyệt đối bọn họ không nghĩ đến, trong nháy mắt va chạm với Tiêu Dương, sức mạnh ẩn chứa trên người Tiêu Dương lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Tiêu Dương biểu hiện ra chỉ là tiên nhân tầng hai, nhưng lại có được sức mạnh của tiên nhân tầng ba đỉnh phong. Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, phát ra uy lực kinh khủng, quả thật khó có thể tưởng tượng. Còn hai gã tiên nhân kia, còn chưa kịp phản kháng đã bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi. Một người trong đó rơi xuống đất, lảo đảo vài cái rồi ngã ngồi, còn người kia thì trực tiếp hôn mê.
Toàn trường yên tĩnh. Một lát sau, Đạm Thai An Thiên vui mừng kêu lên:
- Sư phụ vạn tuế, sư phụ vạn tuế.
Trong lúc cuộc sống bọn họ hôn ám nhất, chính Tiêu Dương đã mang đến cho bọn họ ánh rạng đông, chữa hết tuyệt chứng cho Đạm Thai An Thiên. Ngoại trừ người chị đang sống nương tựa lẫn nhau, sư phụ chính là người quan trọng nhất. Thậm chí trong mắt của cậu, sư phụ không gì là làm không được. Hôm nay, cường giả của Công Tôn nhất mạch ra tay đánh lén, nhưng đã bị sư phụ trấn trụ. Ánh mắt Công Tôn Chánh Kỳ lộ ra thần sắc mãnh liệt khó tin, nửa ngày sau, nhìn chằm chằm Kim thương trong tay Tiêu Dương:
- Chẳng lẽ đây chính là uy lực của Kim thương?
Ông ta đã quy cho sức mạnh kinh khủng mà Tiêu Dương phát huy ra cho Kim thương, ánh mắt liền hiện lên sự khát vọng, càng thêm mãnh liệt, thậm chí là tham lam. Không có bất cứ người tu hành nào có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của thần binh thông linh. Người Thương tông gặp được Kim thương, chẳng khác nào mèo thấy mỡ. - Kim thương vốn là vật thuộc về Thương tông chúng ta.
Lúc này, Công Tôn Vô Lệ cũng tập trung vào Tiêu Dương, thân ảnh bay đến. Tiêu Dương vung Kim thương trong tay lên, cười lạnh:
- Cho nên, ta mới chính là Chúa tể của Thương tông.
Tiêu Dương muốn trợ Đạm Thai An Thiên leo lên vị trí tông chủ Thương tông.
Nếu hôm nay hắn có thể thành công để Đạm Thai nhất mạch một lần nữa nắm được Thương tông trong tay, như vậy Tiêu Dương chính là Chúa tể của Thương tông. Tiêu Dương cầm kim thương đứng trên bâu trời, như một pho tượng thần vương, ánh mắt ác liệt quan sát xuống. Lúc này, không ít đệ tử Thương tông đều xúc động, ngửa đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dương, ánh mắt không tự chủ được mà hiện lên thân sắc cung kính. Nắm giữ Kim thương, Tiêu Dương liền có tư cách hiệu triệu Thương tông. Đương nhiên, Tiêu Dương cũng phải có năng lực bảo trụ Kim thương trong tay mình. Chỉ là trước mắt, hai đại cường giả kim tiên hậu kỳ một trái một phải vô hình chung hình thành một vòng vây ngăn chặn đường đi của Tiêu Dương. Trong mắt Công Tôn Vô Lệ và Công Tôn Chánh Kỳ, Tiêu Dương chính là một tòa bảo vật di động, nhất định không được để hắn chạy thoát.
- Ngươi là tông chủ Kiếm tông, có tư cách gì mà cầm Kim thương?
Ánh mắt Công Tôn Vô Lệ nhìn chằm chằm Tiêu Dương, sức mạnh tinh thần vô hình bức về phía Tiêu Dương:
- Chi bằng giao nó cho ta, ta cam đoan Thương tông sẽ không là địch với Kiếm tông.
Thông linh thần binh hành tung bất định. Một khi giết chết Tiêu Dương, nó sẽ tùy thời xuất hiện trên người người khác. Công Tôn Vô Lệ hy vọng Tiêu Dương có thể tận tay giao Kim thương cho ông ta.
- Nhớ kỹ.
Tiêu Dương cười lạnh:
- Ta không phải là địch của Thương tông, mà là địch của Thương tông đã đầu phục Ma Môn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận