Đóa Thanh Liên phát ra ánh sáng ngọc trong màn mưa, lóng lánh vạn trượng.
Khi rơi xuống, như hoàng hà sóng to gió lớn, khí thế mênh mông như cầu vồng uốn lượn. Mặc kệ Trịnh Thu trốn tránh như thế nào, kiếm quang của Thanh Liên vẫn theo sát như hình với bóng.
- Quân bất kiến, hoàng hà chỉ thủy thiên thượng lai.
Thanh âm cứ quanh quẩn trong đầu Diệp Tang, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Cảnh tượng này giống như một tín đồ Phật tổ đột nhiên nhìn thấy Phật tổ hàng lâm, thân sắc vô cùng cung kính.
Bên tai truyền đến những câu nói.
- Bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Kiếm quang như mũi nhọn rơi xuống.
Trong tích tắc, kiếm như hoàng hà chồm lên. Trịnh Thu biết y không thể tránh né được mũi nhọn của kiếm quang, liền phát động công kích. Một trận long quyển phong như cơn lốc từ lòng bàn tay tuôn ra, mang theo sức mạnh khiến người ta hít thở không thông, âm ầm nghênh đón kiếm quang Thanh Liên.
Kiếm quang đánh xuống. Trong khoảnh khắc sử dụng Thanh Liên Kiếm Ca, sức mạnh của Tiêu Dương được tăng lên. Từ Thật Khí Tam Vân trung kỳ tăng lên đại viên mãn. Đương nhiên, đây chỉ là hiệu quả do Thanh Liên Kiếm Ca mang đến, cũng không phải do Tiêu Dương đột phá được.
Chính giữa kiếm quang, một người mặc bạch y lạnh lùng nhìn thẳng, dường như không bị ảnh hưởng bởi tiếng rống bên tai, cứ ngâm tụng kiếm ca.
Thanh Liên Kiếm Ca sở dĩ có thể trở thành kiếm pháp được công nhận đệ nhất thiên hạ của Kiếm Tôn nhất mạch, một lý do trong đó chính là khi bắt đầu dùng nó, kiếm ý sẽ kéo dài không dứt, biến ảo khó lường, kiếm chiêu quỷ dị, vừa nhu vừa cương. Gặp mạnh sẽ mạnh, gặp nhu sẽ nhu. Kiếm chiêu thay đổi có thể dựa theo đặc điểm địch nhân khác nhau. Tu luyện đến mức viên mãn, Thanh Liên Kiếm Ca sẽ không có sơ hở.
Thiên biến vạn hóa.
- Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Năm đó, Kiếm Tiên dựa vào Thanh Liên Kiếm Ca mà quấy đảo giang hồ, để lại không ít giai thoại trong thiên hạ. Ngay cả người đàn bà của chí tôn trong thiên hạ, ông ta cũng dám lấy. Hành vi tự do không bị trói buộc, tính cách hào hiệp, trong thiên hạ không có bất kỳ cái gì có thể ước thúc được ông. Tương truyền, lần cuối cùng uống rượu ông đã phá không mà rời đi, chỉ để lại một phần cho đám phàm phu tục tử của thế gian ngâm tụng.
Như dã thú rống lên, sức mạnh ngập trời.
Rống.
Không hề tránh né mà đón nhận cơn lốc, thế như chẻ tre phá phong nhận.
Mặc dù sức mạnh của Trịnh Thu cao hơn Tiêu Dương, nhưng dưới tình huống vận dụng sức mạnh vô cùng nhuần nhuyễn, kiếm chiêu của Tiêu Dương cơ hồ không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể phá được công kích của đối phương. Hơn nữa, hàn ý trong mũi kiếm trong phút chốc đã bắn trúng người Trịnh Thu.
Vù vù vù.
Trừ phi chém y thành tám khúc, phá hủy hoàn toàn nguồn sức mạnh bên trong, để cho nó tan thành mây khói. Nếu không, căn bản chẳng có cách nào giết chết được y.
Y không đau cũng không sợ hãi, cả ngũ tạng lục phủ đều do một nguồn năng lượng nóng bỏng chống đỡ, cho dù bị kiếm cắt vào cũng không tính là gì.
Tiêu Dương biết rõ, muốn đối phó Trịnh Thu không đơn giản chỉ là đâm bên ngoài. Quan trọng là phải hủy đi thi thể.
Yết hầu Trịnh Thu bắt đầu khởi động, ánh mắt đỏ bừng bắn ra ánh sáng màu đỏ, trong giây lát giơ tay bắt được kiếm của Tiêu Dương.
Kiếm ý Thanh Liên quỷ dị, Trịnh Thu muốn bắt được tất nhiên là không thể nào. Chỉ là, lúc này Trịnh Thu xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ cơ thể của mình, hai tay huy động, không chút để ý kiếm chiêu Tiêu Dương phát ra. Chiến đấu với một địch nhân không có chỗ hiểm, căn bản chính là chơi với một con nhím. Lúc này, Trịnh Thu chính là một con nhím.
Kiếm quang một chiêu đánh thẳng vào phòng ngự của Trịnh Thu. Thân hình màu lam cuống quýt lui về phía sau. Trên cơ thể xuất hiện một vài lỗ thủng, thứ chất lỏng màu lam chảy ra, dính lại trên người, trông có vẻ cực kỳ quỷ di.
Một khi Thanh Liên Kiếm Ca của Tiêu Dương thi triển, nó sẽ công phá địch nhân không ngừng. Kiếm quang phô thiên cái địa.
Gào thét đáp trả công kích.
Mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng đối mặt với hành vi "khiêu khích" của đối phương, Trịnh Thu phát ra trạng thái kháng cự và phẫn nộ.
- Nhân sanh đắc ý tu tân hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Mũi kiếm của Tiêu Dương trong thời gian ngắn đã để lại rất nhiều dấu vết trên người Trịnh Thu. Thứ chất lỏng màu lam chảy ra, rất nhanh đông lại rồi dính vào da tay Trịnh Thu, làm cho y trở nên dữ tợn đến cực điểm. Lúc này, Trịnh Thu bị Tiêu Dương liên tiếp công kích đánh cho lui về phía sau, thanh âm rít gào càng lúc càng nhiều.
Dưới công kích liên tiếp của Tiêu Dương, thân ảnh đang thối lui của Trịnh Thu đột nhiên trượt sang một bên.
Công kích Diệp Tang.
Đây chính là bản năng của dã thú. Khi cảm giác được đối phương không dễ chọc, lập tức sẽ đánh vào mục tiêu khác.
Lúc này, Trịnh Thu tiến hành công kích một cách vô ý thức.
- Cẩn thận.
Tiêu Dương hét lớn.
Tỉnh thần của Diệp Tang đang đắm chìm trong chiêu thức Thanh Liên Kiếm Ca, thật không nghĩ đến Trịnh Thu lại đánh về phía mình, không kịp phòng ngự, cơ thể chỉ có thể theo bản năng mà lui về phía sau.
Hô.
Quang mang màu đỏ trong đêm mưa phát ra càng chói mắt.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Khi hai móng vuốt của Trịnh Thu sắp đánh trúng Diệp Tang, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống. Nếu Tiêu Dương không dừng lại, sợ rằng sẽ bị một kiếm này xuyên thẳng từ trên đầu xuống.
Gầm lên giận dữ, Trịnh Thu đột nhiên nhấc lên cơn gió lốc cuồng bạo. Tiêu Dương trở kiếm, xoay người ôm lấy Diệp Tang lui về sau mấy thước.
Một lát sau, một thanh âm phá không vang lên.
Tiêu Dương đột nhiên quay đầu lại.
Vù.
Một luồng ánh sáng màu xanh phóng thẳng đến chân núi.
- Muốn chạy?
Tiêu Dương không khỏi giật mình.
Hắn kiêng ky nhất đó chính là Trịnh Thu bỏ trốn. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu, hắn tuyệt đối có thể thuận lợi giết chết Trịnh Thu. Nhưng Trịnh Thu đã cảm nhận được nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ bỏ chạy. Với tốc độ của y bây giờ, cho dù Tiêu Dương muốn đuổi kịp cũng sẽ khó. Nếu để cho y chạy thoát, sợ rằng Minh Châu sẽ tiềm ẩn một quả bom không biết khi nào sẽ phát nổ.
- Tuyệt đối không thể để y bỏ chạy.
Tiêu Dương buông Diệp Tang ra, cầm trường kiếm như lưu tỉnh bắn xuống.
Mưa vẫn bay đầy trời.
Con đường dưới chân núi vừa vặn vang lên thanh âm rầm rầm của một chiếc xe máy cũ.
Một người lên tiếng bằng cái giọng sùng bái, không ức chế được sự kích động: - Anh Tiểu Thảo, tại sao anh lại làm được vậy? Con chó đen hung dữ như thế, em sợ đến mức nhữn cả chân, nhưng anh lại có thể chế phục được nó.
- Xì, chỉ có cậu trong tình huống như vậy mới nhữn chân.
Một giọng nói khinh thường khác vang lên.
- Bây giờ mới biết anh Tiểu Thảo của cậu lợi hại sao? Nói cho cậu biết, đây chỉ là bữa ăn sáng mà thôi. Nơi mà tôi sống khi còn nhỏ, chung quanh có không ít những con chó đen lớn. Ngày nào nhìn nó mà tôi không chảy nước miếng. Sau này, trải qua nghiên cứu, rốt cuộc đã chế ra được loại thức ăn cho chó thiên hạ vô địch này. Bất cứ một con chó mực nào ăn xong đều ngã xuống, ngoan ngoãn nghe lời anh đây nói. Hắc, so với lời đường mật dùng có tác dụng hơn nhiều.
- Lợi hại, lợi hại.
Trong giọng nói không che giấu được sự than thở:
- Anh Tiểu Thảo đúng là che giấu tài năng quá. Nếu không phải đêm khuya đi trộm chó, còn không biết anh có tuyệt kỹ như vậy.
- Khách sáo rồi. Nếu cậu thích, anh đây còn một bao. Thích con chó nào thì lấy, đừng có khách khí.
- Cảm ơn anh Tiểu Thảo.
Âm ầm.
Dứt lời, chiếc xe máy đột nhiên phát ra một tiếng kêu rồi ngừng lại.
Mưa đã có xu hướng giảm dần. Hai người xuống xe, thần sắc không thay đổi. Đây chính là Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ, hai bảo vệ cổng của Phục Đại. Lúc này, trong tay Tiểu Vũ xách theo một bao tải màu đen, nhìn thoáng qua đồng hồ, kinh ngạc nói:
- Đúng là kỳ lạ. Lần này duy trì được hơn mười phút mới hư.
Lâm Tiểu Thảo liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, đồng thời lấy ra mấy cái cờ lê, sau đó ngồi xuống.
- Anh Tiểu Thảo. - Ừm.
- Anh không cảm thấy con đường này tối quá sao? Ngay cả đèn đường cũng không có.
Tiểu Vũ không nhịn được rùng mình một cái.
- Đợi đến khi cậu ăn thịt chó, sẽ không còn cảm thấy kinh khủng nữa.
- Hơ?
Nói thì nói như vậy, nhưng Tiểu Vũ vẫn cảm thấy nổi da gà:
- Tại sao em lại cảm thấy sau lưng lạnh quá. Có phải có...
Chữ "ma" còn chưa ra khỏi miệng, Tiểu Vũ đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, vội vàng quay đầu lại, sau đó thét lớn:
- Có ma.
Nghe xong, Lâm Tiểu Thảo cũng nhướng mắt nhìn lên.
Trong bóng đêm, nhìn không rõ bóng dáng, chỉ có thể thấy được một luồng ánh sáng đỏ như máu và một khí tức ác liệt đang hướng tới hai người.
Cả hai đều kinh hãi rú lên, cuống quýt lui vê phía sau.
Bên tai truyền đến tiếng xé gió, hai đạo ánh sáng màu đỏ càng lúc càng đến gần.
- Cẩn thận, mau tránh ra.
Lúc này, phía sau luồng ánh sáng màu đỏ, một đạo quang mang màu trắng như lưu tỉnh bay vút đến, nhưng vẫn không kịp tốc độ của luồng ánh sáng màu đỏ.
- Anh Tiêu.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Tiểu Thảo nghe ra được giọng nói của Tiêu Dương, cả người kinh hãi, đồng thời một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
- Không phải ma.
Lâm Tiểu Thảo nhìn chằm chằm phía trước:
- Chẳng lẽ là hai mắt của dã thú? Cậu ta dường như cảm nhận được một luồng sát khí bao phủ cả người. Đã không còn biện pháp trốn tránh, Lâm Tiểu Thảo rống to, tay đột nhiên cho vào túi quần sờ mó, giọng nói như sấm:
- Đứng lại.
Cơ hồ dùng hết khí lực trong người mà gào. Lúc này, hai luồng ánh sáng thật sự ngừng lại, chăm chú nhìn thứ gì đó trên tay Lâm Tiểu Thảo.
Lâm Tiểu Thảo giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, miễn cưỡng cười, dùng giọng nói ôn nhu nói:
- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. Xem này, xem đây là cái gì này. Ăn ngon lắm đấy.
Không thể tưởng tượng nổi, Trịnh Thu thừ người ra, chậm chạp tiến lên, hai mắt vẫn không rời khỏi lòng bàn tay của Lâm Tiểu Thảo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận