Tử kiếp buông xuống một cách khó hiểu.
Không hề có bất cứ báo hiệu nào, đầu óc Lam Hân Linh như bị sấm sét đánh xuống, thừ người ra.
Giọng nói nặng nề của bác sĩ như ngũ lôi oanh kích đánh vào nội tâm đang bị dày VÒ của cô.
Xin lỗi, đã cố hết sức.
- Không thể nào, không thể nào.
Lam Hân Linh nắm chặt cánh tay bác sĩ, rống lên:
- Cô ấy rõ ràng chỉ bị hôn mê, tại sao lại chết? Tại sao? Ông lừa tôi, ông lừa tôi.
Một vài y tá bên cạnh lập tức bước lên kéo Lam Hân Linh ra.
- Không thể nào.
Tiếng bác sĩ vang lên:
Lam Hân Linh hoàn toàn phát mộng.
Bệnh tim đột phát?
- Bệnh tim của bệnh nhân tái phát dẫn đến tử vong.
Cô không tin loại chuyện này lại phát sinh trên người Quân Thiết Anh.
- Bình tĩnh.
Vị bác sĩ nọ cau mày. Ông ghét nhất chính là đụng phải thân nhân người bệnh không biết lý lẽ này, chẳng muốn nói thêm, khoát tay:
- Bác sĩ, ông xem lại đi, Thiết Anh không thể chết được.
- Bệnh nhân đã chết.
Lam Hân Linh một lần nữa hô to. Nếu Quân Thiết Anh có bệnh tim, tại sao cô lại không biết? Tiếng bước chân nặng nề.
Dứt lời, vị bác sĩ cùng với hộ lý liền vội vã rời khỏi phòng cấp cứu. Ông còn nhiều chuyện cần làm, cũng không muốn lãng phí thời gian với người đã chết.
Nước mắt Lam Hân Linh chảy xuống, nhìn bên trong phòng cấp cứu, hoàn toàn tối đen.
- Về nhà chuẩn bị hậu sự thì tốt hơn.
Cô muốn vào xem, nhưng lại sợ hãi.
Tim đã thật sự không còn đập nữa.
Lam Hân Linh bước đến bên cạnh.
Lam Hân Linh nặng nề bước vào, bên trong phòng cấp cứu có một thân hình được tấm khăn trắng che khuất gương mặt.
Nhưng cái gì đến cũng phải đến thôi.
Không nghe được bất cứ tiếng tim đập nào dù chỉ là yếu ớt.
Cô lo lắng mình sẽ thật sự mất đi một người bạn tốt.
Nội tâm Lam Hân Linh trầm xuống, nước mắt không ngừng chảy ra.
- Thiết... Anh...
Lam Hân Linh nhẹ nhàng xốc tấm vải trắng lên, giọng nói run rẩy, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt, không khỏi kêu lên vài tiếng.
- Cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.
Lam Hân Linh nhẹ nhàng lay thân hình Quân Thiết Anh vài cái:
- Cô không thể chết, không thể chết được.
- Cô còn một cuộc sống rất tốt mà, cô còn phải chờ đợi một người. Nếu cô chết rồi, anh ấy trở về thì làm sao bây giờ? Tôi làm sao mà ăn nói với anh ấy?
Lam Hân Linh nằm trên người Quân Thiết Anh, khóc lên.
Bỗng nhiên, ánh sáng chói mắt. Lam Hân Linh ban đầu còn tưởng rằng là đèn bên trong phòng cấp cứu, cũng không để ý, nhưng khi luồng ánh sáng xẹt qua mặt của cô, Lam Hân Linh rốt cuộc phát hiện, luông ánh sáng này là từ ngực Quân Thiết Anh tản ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lam Hân Linh chấn động, gương mặt vẫn còn đầy lệ, kinh ngạc đến ngây người, cẩn thận xốc tấm vải trắng trên người Quân Thiết Anh lên. Bất ngờ, tại vị trí ngực của Quân Thiết Anh đang tản ra ánh sáng thần kỳ.
Nhìn lại, nó giống như hình trăng lưỡi liềm, phát ra ánh sáng sáng chói.
Lam Hân Linh ngẩng đầu, cũng không phát hiện bất cứ ngọn đèn nào chiếu xuống, cuối cùng mới có thể khẳng định là từ tim Quân Thiết Anh tản ra.
Lam Hân Linh che miệng, không để mình kinh hô lên. Bởi vì cô đồng thời nghe được tiếng tim đập yếu ớt của Quân Thiết Anh.
- Thiết Anh chưa chất.
Lam Hân Linh vừa vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến cô không biết giải thích như thế nào.
Rất nhanh vọt đến, đóng chặt cửa phòng cấp cứu lại, đồng thời gọi một cuộc điện thoại.
Lam Hân Linh trở vê bên cạnh Quân Thiết Anh, rúng động nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước ngực Quân Thiết Anh thân quang tràn ngập, hình trăng lưỡi liềm ngay vị trí trái tim tản ra ánh sáng sáng chói.
Lam Hân Linh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Quân Thiết Anh lại mơ một giấc mơ.
Cô nằm mơ thấy Tiêu Dương.
Trong mơ, Quân Thiết Anh đứng trong bầu trời đêm xa xôi, nhìn thân ảnh bạch y nhuốm máu nằm không nhúc nhích bên dưới. Ngay vị trí trái tim của hắn tản ra thần quang của nửa mặt trăng. Nhưng thần quang này so với trên người cô lại ảm đạm hơn không ít.
Quân Thiết Anh nhất thời đau lòng.
Cô dùng tay vuốt ve gương mặt của hắn, muốn truyền sức mạnh cho hắn, nhưng do thời không cách trở, cô chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí há miệng vẫn không thể phát ra bất cứ thanh âm gì.
Quân Thiết Anh thậm chí cảm giác được, tính mạng của hắn đang dần dần trôi qua.
Tình thế cấp bách, hình trăng lưỡi liềm trước ngực của cô đột nhiên tách ra quang mang sáng chói. Bên kia, hình trăng lưỡi liềm trên người bạch y nhân giống như cảm ứng được, đồng thời phát ra thần quang yếu ớt.
Quang mang của hai người ngưng tụ cùng nhau, hình thành một ngôi sao sáng chói.
Nửa hình trăng lưỡi liễêm, một trái tim.
Thần Thánh Chi Tâm hoàn chỉnh.
Rùa thần Ma Huyền đã từng đoán nửa khối còn lại là ở địa cầu, nhưng Tiêu Dương vẫn chưa kịp trở lại địa cầu để tìm kiếm. Thì ra nó nằm trên người Quân Thiết Anh.
Một khắc Quân Thiết Anh ngã xuống trước cửa Sơn Hà Thư Họa, chính là một khắc Tiêu Dương bị tuyết đao xuyên tim.
Nửa khối Thần Thánh Chi Tâm đã dung nhập vào huyết mạch của hắn. Khi bị thương, thậm chí còn bị công kích mang tính hủy diệt, trong khoảnh khắc đã khiến cho nửa khối Thần Thánh Chi Tâm còn lại cảm ứng được. Vì thế đã xảy ra cảnh tượng kế tiếp.
Đối với Quân Thiết Anh mà nói, đây chỉ là một giấc mông.
Nhưng đối với người của Tuyết Thần nhất mạch mà nói, đây là một kỳ tích đến khó tin.
Thiên địa hôn ám, kiếp lôi tàn phá, đạo kiếp lôi thứ tư đã không đánh xuống.
Kiếm chi Thanh Liên từ từ rơi xuống. Một thanh Thiên Hoàng thần kiếm bị gãy, rơi xuống.
Thần kiếm hộ chủ, không tiếc hy sinh.
Cảnh tượng làm cho tất cả mọi người không thể giải thích chính là, thần quang ngay ngực Tiêu Dương phát ra ánh sáng rất đẹp, giống như ánh sáng của nửa ánh trăng hình lưỡi liềm, bắn nhanh lên trời cao. Ở đó, có một đạo thần quang khác nghênh đón. Hai đạo ánh sáng đã hình thành một ngôi sao hình trái tim.
- Chẳng lẽ là Thần Thánh Chi Tâm mà Long Thần lưu lại?
Linh Cưu tiên sinh thì thào.
Linh Cưu tiên sinh biết rất rõ nửa khối Thần Thánh Chi Tâm đang nằm trên Tuyết Thần Sơn ở vùng đất bị lãng quên. Lúc đó ông cũng đã nhắc nhở Tiêu Dương thử dung hợp nửa khối Thần Thánh Chi Tâm đó.
Và hắn đã thành công.
- Nửa khối Thần Thánh Chi Tâm còn lại đã cảm ứng được sức mạnh.
Linh Cưu tiên sinh ngẩng đầu, nhưng căn bản không nắm được vị trí. Đó là một không gian khác. Nếu không có Thần Thánh Chi Tâm dẫn dắt, căn bản không thể phát huy được tác dụng như vậy.
Ngoại trừ Linh Cưu tiên sinh thì không ai giải thích được cảnh tượng này.
Chỉ có thể quy cho thần tích.
- Thần tích xuất hiện, sẽ vì Tiêu Dương mà giành lấy một đường sinh cơ sao?
Âm ầm.
Kiếp lôi càng lúc càng hung mãnh. Trong nháy mắt kiếp lôi thứ năm oanh tạc xuống, cơ hồ cả Kiếm chi Thanh Liên cũng rung động. Cho đến lúc này, đã có gần một nửa Thiên Hoàng thần kiếm bị gãy mà rơi xuống.
Thần quang trước ngực Tiêu Dương càng lúc càng lóe sáng.
Một khối Thần Thánh Chi Tâm đầy đủ tản ra ánh sáng mà nửa khối Thần Thánh không thể so sánh được, chậm rãi chữa trị vết thương ngay ngực cho Tiêu Dương. Người bình thường, nếu tim bị tổn hại, chắc chắn sẽ chết. Nhưng Tiêu Dương thì chưa chắc.
Hắn có Thần Thánh Chi Tâm hộ thể, ngược lại tim là nơi được phòng ngự mạnh nhất. Nếu không phải bị Tuyết Phi Trác ám toán, hơn nữa thực lực còn cao hơn Tiêu Dương rất nhiều, lại còn muốn một đao xuyên tim hủy diệt hoàn toàn Tiêu Dương, khiến cho nửa khối Thần Thánh Chi Tâm cũng phải chịu tổn thương nhất định, Tiêu Dương căn bản sẽ không chịu thương thế trâm trọng như vậy.
Thương thế dần dần khôi phục, ý thức của Tiêu Dương cũng dần dần trở về.
Tiêu Dương cảm giác có một luông sức mạnh rất quen thuộc đang gột rửa linh hồn của hắn, chữa trị thương thế cho hắn. Dường như có một bàn tay vô hình ở bên cạnh hắn, nhưng mơ hồ lại rất xa xôi. Tiêu Dương muốn giơ tay bắt lấy, nhưng lại bắt vào khoảng không, thân hình chấn động, ánh mắt đột nhiên mở to.
Trong khoảnh khắc Tiêu Dương mở mắt, hai luồng ánh sáng đang giao nhau trên không trung đột nhiên tách ra, sức mạnh thần bí đến từ một nơi xa xôi nào đó liền biến mất.
Tiêu Dương ngồi dậy, không kịp nghi hoặc, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.
Hắn mở to mắt nhìn hồng vân kiếp lôi đang ở trên đỉnh đầu, thiếu chút nữa hôn mê lần nữa.
- Có cần bày ra trận thế lớn như vậy không?
Tiêu Dương trợn mắt.
Bên trong phòng cấp cứu, ánh sáng trước ngực Quân Thiết Anh giảm xuống rồi biến mất.
Ánh mắt Quân Thiết Anh cũng dần dần mở ra.
Có cảm giác như cách cả thế giới.
- Đây là nơi nào?
Quân Thiết Anh ngồi dậy, nhìn Lam Hân Linh mặt còn chưa khô nước mắt, đang há hốc miệng nhìn mình, nghỉ hoặc hỏi: - Linh nhi, cô làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?
Lam Hân Linh:...
Nhìn Quân Thiết Anh chằm chằm như nhìn quái vật, nửa ngày sau nhịn không được liên hỏi:
- Thiết Anh, cô thật sự không biết chuyện gì sao?
Quân Thiết Anh ngẩn ra:
- Dường như tôi... tôi nằm mơ thấy một giấc mộng.
Lam Hân Linh dở khóc dở cười.
- Vừa rồi cô được bác sĩ chẩn đoán là bệnh tim tái phát, tử vong.
Quân Thiết Anh xuống giường mang giày vào, mỉm cười lắc đầu:
- Linh nhi, hôm nay đâu phải ngày Cá tháng Tư. Tôi giống như người có bệnh sao?
Cạch.
Lam Hân Linh còn chưa kịp trả lời, cửa phòng cấp cứu đã được đẩy ra.
- Thân nhân người chết ký tên, sau đó đưa người chết đến nhà xác. Á...
Ánh mắt hộ lý rơi xuống người Quân Thiết Anh, nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai, hai mắt tối sâm, trực tiếp hôn mê.
Quân Thiết Anh ngẩn ra.
Lam Hân Linh nhún vai:
- Cô tin chưa? Bây giờ trong mắt họ, cô chính là người chết.
Năm phút sau, trên hành lang bệnh viện.
Lam Hân Linh và Quân Thiết Anh bước ra ngoài. Ngoài hành lang vây đầy người. Bác sĩ vừa rồi đã quát Lam Hân Linh dùng sức kéo hai cô gái lại:
- Tiểu thư, sức khỏe của cô còn chưa hồi phục hoàn toàn, phải ở lại bệnh viện kiểm tra cho rõ ràng.
Lam Hân Linh lạnh lùng nhìn vị bác sĩ, khẽ hừ một tiếng. Vị bác sĩ giữ hai người lại chỉ có một nguyên nhân. Thứ nhất, bọn họ muốn giữ Quân Thiết Anh lại để nghiên cứu, muốn biết tại sao tim của cô lại khôi phục bình thường như vậy. Thứ hai, nếu bọn họ truyền ra tin tức này, thu hút đám phóng viên đến, bất luận là vì nguyên nhân nào, cũng không che giấu được mặt xấu xí của bác sĩ.
- Tránh ra.
Một tiếng hét lớn vang lên, một số thanh niên thân hình cao to tiến vào.
Người của Thiên Tử Các.
Dẫn đầu là bốn huynh đệ Phú Xuyên Long.
Vừa rồi là Lam Hân Linh gọi điện thoại cho bọn họ. Cô không biết tình huống của Quân Thiết Anh có thể duy trì bao lâu, để an toàn, cô liền thông báo cho đám người Phú Xuyên Long đến.
- Đội trưởng Lam, chị dâu, các người không có việc gì chứ?
Phú Xuyên Long tiến lên hỏi một câu.
Lam Hân Linh lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Chúng tôi không sao, có một nhiệm vụ cho các người đây. Điều tra bệnh viện này, phát hiện có gì không ổn, trực tiếp đóng cửa.
Nghe xong, sắc mặt vị bác sĩ nhất thời tái nhợt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận