Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1338: Nữ hoàng Vạn Bảo

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:37:01
Trong khi những người khác còn đang mờ mịt thì Tiêu Dương đã xác định được thân phận của người trước mắt.
Chính là bà. Một cường giả đặc biệt thường xuyên dùng những thân phận khác nhau để hành tẩu ở thế tục.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên một luồng ánh sáng. Sự xuất hiện của bà đúng là kịp thời.
Nếu bà không đến, hắn sẽ trực tiếp dùng bạo lực đánh cho Bạch Văn Diệu một trận, sau đó mượn sức mạnh của Tiêu gia để giải quyết chuyện này. Nhưng việc này thủy chung vẫn có phiền toái. Ngoại trừ Bạch Văn Diệu còn có bốn gã thiếu gia giàu có của Viêm Hoàng, thân phận hiển hách, giàu nứt đố đổ vách. Nếu thật sự đưa nhau ra tòa, đúng là vẫn có chút phiền phức.
Đối với Tiêu Dương mà nói, việc này không tất yếu phải phiên phức. Dù sao hiện tại quan trọng nhất vẫn là Kiếm tông và đối kháng Ma Môn.
Họ La.
Tiêu Dương mỉm cười, nhìn Bạch Văn Diệu đang ngây ngốc, không khỏi chế nhạo:
- Bạch thiếu gia, không phải muốn chơi trò đốt tiền sao?
Thì ra, người chính thức không thể trêu chọc chính là Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, mày tính làm gì? Đừng có giả hổ mà ăn thịt heo. Bổn thiếu gia không phải bại trong tay mày, mày có tư cách gì mà nói tao?
Nói xong, tất cả mọi người đều biến sắc.
Giọng nói của người phụ nữ bên trong kiệu vang lên.
- Tất cả tài sản của tôi đều thuộc quyền sử dụng của Tiêu Dương.
Thần sắc của ba vị thiếu gia lại càng kinh hãi. Bọn họ rốt cuộc ý thức được mình bại trong tay người nào. Ba người bọn họ đều là hạng thiếu gia ăn chơi, nhưng bọn họ đều biết là nhờ ai mà bọn họ có thể trở thành thiếu gia ăn chơi. Chính là gia thế của bọn họ, là tài sản trong nhà bọn họ. Nhưng hôm nay, bọn họ nhận được một cuộc điện thoại, là cha mẹ bọn họ gọi đến, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất để la mắng, lại còn nghiêm trọng cảnh cáo, nếu như bọn họ đắc tội Thủy Ngưng Quân, cha mẹ bọn họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ.
Gương mặt Bạch Văn Diệu nóng lên, lui ra sau vài bước, thần sắc co quắp nhìn Tiêu Dương, rít gào:
Tiêu Dương chẳng thèm đếm xỉa.
Tiểu thần long chảy nước miếng khi tưởng tượng ra rất nhiều đồ ăn ngon trước mặt mình.
- Tiền của ba ba chính là tiền của ta.
Bất luận là Thủy Ngưng Quân hay là người phụ nữ trong kiệu, tất cả đều có quan hệ đến hắn.
Bạch Văn Diệu gào lên.
Tiêu Dương lạnh lùng nói.
- Mày nói bậy, hợp đồng hoàn toàn chính xác, tao chẳng ngụy tạo điều gì.
- Bạch Văn Diệu, anh bị nghi ngờ đã làm hợp đồng giả lừa Thủy Ngưng Quân. Nếu tôi là anh, tôi sẽ quỳ xuống mà xin lỗi Thủy Ngưng Quân.
- Ba người cảm thấy như thế nào?
- Các người...
- Đúng vậy, tôi hận nhất là người như thế.
- Hành vi của Bạch Văn Diệu, tôi đã sớm nhìn không quen. Nếu như cần thiết, ba người chúng tôi nguyện ra tòa làm chứng chỉ trích Bạch Văn Diệu.
Ba người ngẩn ra. Diệp Cao Khánh lập tức phản ứng lại, gật đầu nói:
Nguyên Phong Khải phụ họa theo.
Tiêu Dương quay sang nhìn ba vị thiếu gia.
Sắc mặt Bạch Văn Diệu có chút tái nhợt. - Quỳ xuống.
Giọng nói Tiêu Dương tăng cao thêm vài lần, giống như sấm sét nện bên tai Bạch Văn Diệu.
Bịch.
Hai chân Bạch Văn Diệu mềm nhữn quỳ xuống đất.
Ánh mắt mở to, quát lớn:
- Tiêu Dương, mày dám dọa tao? Mày có biết tao là ai hay không? Tao là người của giải trí Thiên Vương. Thủy Ngưng Quân là người do công ty tao quản lý. Nếu mày muốn cô ta vẫn còn lăn lộn được trong cái giới này vậy thì phải nhìn sắc mặt tao rồi.
- Giải trí Thiên Vương?
Bên trong chiếc kiệu, cô gái hừ nhẹ:
- Động tác của Bạch gia đúng là quá chậm.
Nghe xong, điện thoại trên người Bạch Văn Diệu liền rung lên.
Bạch Văn Diệu móc điện thoại ra, khi nhìn thấy số gọi đến, giọng nói liền trở nên nhu thuận:
- Thưa ba...
- Bây giờ con đang ở đâu?
Bên kia truyền đến một giọng nói rất uy nghiêm.
Bạch Văn Diệu ngẩn ra:
- Con đang ở Vân Nam.
- Mau về đây gấp cho ta.
Giọng nói đột nhiên trở nên giận dữ, chẳng khác nào núi lửa phun trào, không ít người có thể nghe thấy được:
- Đứa con bất hiếu kia, mày... mày có biết Bạch gia bị hủy trong tay của mày không? - Ba, con quản lý giải trí Thiên Vương rất tốt mà, một chút vấn đề cũng không có.
- Mày còn có can đảm để nói câu đó à? Giải trí Thiên Vương bây giờ chẳng còn liên quan gì đến chúng ta. Nó đã bị mua rồi.
Giọng nói càng lúc càng lớn:
- Mày có biết rốt cuộc mày đã đắc tội với ai rồi không? Thằng súc sinh.
Đối với Bạch Văn Diệu bây giờ mà nói, chẳng khác nào sấm sét bên tai.
Không thể nào! Không thể nào.
Quầng sáng nhờ cái danh tổng giám đốc giải trí Thiên Vương đã bị nổ tan tành.
Sắc mặt Bạch Văn Diệu tái nhợt, ngay cả cầm điện thoại cũng không ổn, rơi xuống đất vỡ tan.
Rất lâu sau, Bạch Văn Diệu quay sang nhìn người trong chiếc kiệu, sau đó điên cuồng lao đến:
- Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?
Một người nâng kiệu khinh thường giơ tay lên. Bạch Văn Diệu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, hôn mê ngay lập tức.
- Ba người đưa y ra ngoài đi.
Tiêu Dương lạnh lùng nói với ba vị thiếu gia kia.
Ba người vội vàng gật đầu, sau đó rối rít đưa Bạch Văn Diệu ra ngoài.
- Đừng tưởng là tôi quên chuyện của các người đấy nhé.
Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng.
Sắc mặt ba người trở nên trắng bệch, đánh rơi Bạch Văn Diệu đang hôn mê xuống đất lần nữa.
- Chỉ cần các người làm một chuyện, tôi sẽ không so đo với các người.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Lần sau gặp các người, tôi không hy vọng nhìn thấy các người vượt qua một trăm cân.
Bịch.
Nét mặt ba người lập tức trở nên đau khổ. Bởi vì thân hình của cả ba đều quá hai trăm cân.
Lần sau gặp mặt không quá một trăm cân? Bọn họ chỉ hy vọng không bao giờ gặp lại Tiêu Dương nữa.
- Ý của Tiêu thúc thúc chính là muốn các người phải sửa đổi, đừng ăn chơi trác táng nữa, như vậy mà các người cũng nghe không ra? Đồ ngu hả?
Kim Du Uyển nhịn không được quát một tiếng.
Gương mặt ba người hiện lên sự xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời xoay người cúi đầu trước mặt Tiêu Dương, sau đó nâng Bạch Văn Diệu rời khỏi đại sảnh.
Trần Bích Hoa bước đến bên cạnh Thủy Ngưng Quân, thở dài nói:
- Chị cũng là bị Bạch Văn Diệu lừa gạt. Không nghĩ đến anh ta lại là người như thế.
- Nếu vừa rồi chị lựa chọn không nói câu nào mà rời đi, tôi sẽ còn để mắt đến chi.
Thủy Ngưng Quân lạnh nhạt nói:
- Bây giờ, Trân Bích Hoa, tôi đã nói rất rõ ràng, cũng không muốn nói lại lần nữa. Chị đã bị sa thải. Yên tâm đi, tiền của chị tôi sẽ đưa không thiếu một xu.
Trân Bích Hoa nghe xong liên khóc lên:
- Ngưng Quân, hãy nể tình chị đã dìu dắt em mà bỏ qua cho chị lần này. Là lỗi của chị, chị đáng đánh.
Trần Bích Hoa cúi đầu đánh vào mặt mình. Cô ta đã quen với cuộc sống được người ta nịnh bợ, cũng bởi vì cái tiếng là người quản lý của Thủy Ngưng Quân. Trong lĩnh vực này, giọng nói của cô ta khá lớn. Rất nhiều người coi lời nói của cô ta như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nhưng vẫn là câu nói kia, rời khỏi Thủy Ngưng Quân, cô ta chẳng là gì cả.
Tiêu Dương bước đến, hơn nữa ngoắc tay với người đã đánh Bạch Văn Diệu bước đến.
- Anh đánh thật chính xác.
Tiêu Dương nghiêm chỉnh nhìn Trần Bích Hoa:
- Ngưng Quân xem cô như người thân, nhưng cô lại bán đứng cô ấy. Hành động của cô càng đáng hận hơn so với Bạch Văn Diệu. Cô muốn nhận lỗi, vậy cũng được, để vị huynh đài này đánh cô một quyền nhé. Đến đây đi.
Bịch bịch bịch.
Trần Bích Hoa lui về sau vài bước, thiếu chút nữa té xuống đất, hoảng hốt nhìn gã kiệu phu. Vừa nãy gã chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, Bạch Văn Diệu đã trực tiếp thổ huyết. Nếu cô bị gã đánh một quyền, không chết cũng sẽ bị trọng thương.
- Thủy Ngưng Quân, không nghĩ đến cô lại tuyệt tình như vậy.
Trần Bích Hoa oán hận nhìn Thủy Ngưng Quân, sau đó chạy vội ra ngoài.
Thủy Ngưng Quân thở dài:
- Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
- Mặc kệ nói như thế nào, chuyện hôm nay cũng đã được giải quyết xong. Cũng may mà có La tiền bối tương trợ.
Tiêu Dương bước đến, đứng cách kiệu ba thước, chắp tay nói:
- Đa tạ.
- Tông chủ chí tôn, cậu nói như vậy là muốn giảm thọ tôi sao?
Giọng người phụ nữ bên trong kiệu lại vang lên. Sau đó một thân ảnh quý phái bước ra ngoài, cả người phảng phất ánh sáng, khiến kẻ khác không cách nào nhìn thẳng. Trang sức trên người đều có giá trị liên thành.
Gương mặt được che bằng một lớp lụa mỏng.
Khí tức trên người mang đến cho người khác cảm giác không thể nào nắm bắt.
Tất cả mọi người đang có mặt đều không tự chủ được toát ra một suy nghĩ, một núi tiên di động Nói thì nghe thô tục nhưng lại đúng với người phụ nữ trước mắt.
- Kỳ nữ trong giới tu hành Viêm Hoàng, một truyền thuyết bất diệt, được vô số người trong giới tu hành thán phục.
Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện một hàng chữ nằm trong danh sách Thanh Liên, miêu tả về người phụ nữ trước mắt.
- Kỳ ở chỗ là con đường bà ấy đi. Kim tiền chi đạo.
- Tục danh ở thế tục là La Nãi Đình. Trong Thần bảng Viêm Hoàng, vị trí chỉ thấp hơn Hoa Mãn Lâu, được tôn xưng là nữ hoàng Vạn Bảo. Quá trình tu hành của bà cũng là một kỳ tích trong giới tu hành. Đã nói thế gian có nghìn vạn đạo, đạo nào cũng có thể thành tiên. Mà con đường nữ hoàng Vạn Bảo La Nãi Đình đi chính là kim tiền chỉ đạo. Hiện tại ngày càng sâu không lường được.
- Lấy tiền ngộ đạo, có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế gian.
Tiêu Dương cảm thán. Nữ hoàng Vạn Bảo xuất hiện khiến cho không ít người trong giới tu hành cũng dùng tiền ngộ đạo, nhưng những người đó lại bị đồng tiền làm cho mê muội.
Vù vù vù.
Lúc này, lại thêm hai bóng người bước vào đại sảnh.
Thánh Long Vương và Thái Cực Vương.
Bọn họ đều phát hiện khí tức quen thuộc nên vội chạy đến.
- La sư tỷ, là tỷ sao?
Ánh mắt Thánh Long Vương mở to, có chút không thể tin được.
Nữ hoàng Vạn Bảo quay đầu lại, thản nhiên cười:
- Thì ra là Tiểu Kiều và Tiểu Quân.
Thánh Long Vương:...
Thái Cực Vương:...

Bình Luận

0 Thảo luận