Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1483: Giết cho bằng được

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:38:52
Bởi vì một câu nói của Kiếm tông mà dẫn phát giết chóc.
Trên bầu trời tràn ngập máu tanh, khiến cho người ta cảm nhận được một trận hàn khí lạnh như băng. Cả đám rùng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm đám ngân y nhân ngã xuống.
Ma Môn đánh lén tổng bộ Kiếm tông, đối với người của Ma Môn trước mắt, Tiêu Dương sao có thể nương tay chứ?
Ánh mắt lạnh như băng nhìn Kim Mi thần sứ đã bị công kích khắp người, trong lòng Tiêu Dương dâng lên một trận khoái ý.
Khi trước hắn bị Kim Mi thần sứ bức suýt chút nữa mất mạng, hôm nay cừu hận này sẽ chấm dứt.
Dưới công kích của Tổ thần, cho dù Kim Mi thần sứ đem hết toàn lực cũng không ngăn cản được. Lúc này chỉ có thể khó khăn mà chống đỡ, khóe miệng không ngừng tràn ra vết máu đỏ tươi, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ:
- Ngươi đừng giết ta, ta là thần sứ đến từ Tam Xích Thần Minh Điện. Nếu ngươi giết ta, ngươi hẳn sẽ biết hậu quả.
Chưởng phong trực tiếp nhấc lên như cuồng phong, phô thiên cái địa phủ xuống.
Nguy cơ trùng trùng.
Chật vật không chịu nổi.
Ở một bên khác, một thần sứ dưới sự hợp kích của Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm đã bị giết chất.
Bịch!
Không còn bất luận sự hăng hái, không ai bì nổi của thần sứ lúc trước.
Phe cánh Ma Môn chỉ còn lại một mình Kim Mi thần sứ.
Sắc mặt Kim Mi thần sứ kịch liệt biến đổi, giơ trọng xích trong tay ngăn cản. Một tiếng âm vang lên, Kim Mi thần sứ phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh bay ngược về sau. Tổ thần thuận thế tiếp tục xông lên. Kim Mi thần sứ ngay cả một hơi cũng chưa kịp lấy lại, đã phải liều mạng tránh né công kích cường thế của Tổ thần.
Mây gió tuôn đến.
Kế hoạch hôm nay, thứ nhất chính là dựa vào trận không chết không thôi, để Công Tôn Nguyên Dạ đánh chết Tiêu Dương. Thứ hai thu hút cường giả của Kiếm tông đến đây, dùng kế điệu hổ ly sơn, để những thần sứ còn lại tấn công Kiếm tông.
Kế hoạch đã được thực hiện theo đúng từng bước, nhưng cường thế của Tiêu Dương khiến cho Kim Mi thần sứ ứng phó không kịp. Vốn tưởng rằng Công Tôn Nguyên Dạ không địch lại Tiêu Dương, ông ta cũng có thể dễ dàng rời đi, Kiếm tông cũng không có cách bắt được ông ta. Nhưng Tiêu Dương đã dùng thủ đoạn lôi đình giết chết Công Tôn Nguyên Dạ, sau đó không thèm nghỉ một giây, ra lệnh hạ sát Kim Mi thần sứ.
Ánh mắt Kim Mi thần sứ tràn ngập sự tuyệt vọng.
Lâm vào tuyệt cảnh, Kim Mi thần sứ bằng bất cứ giá nào, hai mắt mở to, gương mặt co quắp, lông mi màu vàng thẩm thấu sát khí nồng đậm, rít gào lên, dốc hết cả đáy.
Đám người Kim Mi thần sứ đã bị đánh bại, căn bản không có biện pháp ngăn cản.
Vù.
Chỗ nào cũng có địch.
- Ta liều mạng với ngươi.
Một khắc này, Tổ thần đưa mắt nhìn, cổ tay run lên, tản ra thần quang của thượng cổ thần binh.
Dốc hết một kích.
- Xích bí.
Trọng xích vung thẳng trời cao, tản mát quang hoa cường thế.
Giống như một đạo cầu vồng quét ngang, cả bầu trời như muốn sụp đổ. Một kích điên cuồng.
Bịch!
Hai đạo ánh sáng va chạm, giống như hỏa tỉnh đụng địa cầu, bộc phát tia lửa kịch liệt.
Kim Mi thần sứ phun ra một ngụm máu, thân hình bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất, cơ thể co quắp, nhất thời hơi thở đoạn tuyệt, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Ma Môn đã bị đánh bại.
Vù.
Cường giả Kiếm tông đều đồng thời trở về, hướng Tiêu Dương chắp tay:
- Chúc mừng chí tôn.
Lúc này, người vây xem xung quanh đã hoàn toàn thừ người ra.
Ánh mắt mở to.
Trong lòng giống như có con sóng lớn đánh vào, không cách nào bình tĩnh lại được.
Vừa rồi giống như có cuồng phong mưa to giáng xuống, khiến nội tâm mọi người bị chấn động. Gần đây Kiếm tông quật khởi, danh tiếng tông chủ chí tôn Tiêu Dương cũng khiến cho không ít người nhớ đến. Tuy vậy, trăm nghe vẫn không bằng một thấy. Thần sứ đại nhân cao cao tại thượng trong mắt mọi người lại bị Kiếm tông tàn sát.
Ba thần sứ hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ.
Đây chính là cường thế của Kiếm tông.
Là phách lực của tông chủ chí tôn Tiêu Dương.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Tiêu Dương, môi run run, hai chân không ức chế được mà run lên nhè nhẹ. Thậm chí có người không chịu nổi khí thế tràn ngập của Kiếm tông, trực tiếp quỳ gối xuống mặt đất.
Sau khi đánh một trận hôm nay, uy danh của Kiếm tông trong giới tu hành Viêm Hoàng đã leo lên một ngọn núi mới.
Mặc dù ba thần sứ không phải do Tiêu Dương giết chết, nhưng là do hắn ra lệnh.
Thuật triệu hoán xuất thần nhập hóa của hắn khiến người ta ấn tượng vô cùng.
Khí thế Kiếm tông rầm rộ, rúng động toàn trường.
Cánh tay Tiêu Dương chặn lại, bảo mọi người đứng lên.
Thân ảnh thoáng một cái, Tiêu Dương hạ xuống mặt đất, nhìn Bạch Vô Cực. Lúc này, Bạch Vô Cực đang nhìn Kim côn trong tay hắn bằng ánh mắt chờ mong. Khi Tiêu Dương nhìn ông, ông đã cố dời ánh mắt của mình đi.
Tiêu Dương mỉm cười, trực tiếp ném Kim côn cho Bạch Vô Cực:
- Cầm lấy.
Bạch Vô Cực luống cuống tay chân tiếp lấy Kim côn. Loại cảm giác kỳ diệu khiến thân hình Bạch Vô Cực không khỏi run lên, hai tay nắm chặt Kim côn, nhìn thẳng Tiêu Dương.
- Vật quy nguyên chủ.
Tiêu Dương nói, cũng không để ý đây chính là thần binh thông linh vô song trên đời.
- Thật sự cho ta sao?
Giọng nói Bạch Vô Cực có chút run rẩy, ánh mắt không thể tin nổi. Nên biết rằng, bất cứ người nào cũng thèm thuồng thần binh thông linh. Một kiện thần binh thông linh có thể thay đổi vận mệnh của một người. Cho dù tư chất người đó không cao, nhưng được thần binh thông linh nhận chủ, nó không những mang đến cho chủ nhân của nó một tuyệt học võ công, mà còn kích thích năng lượng, cải tạo thể chất của chủ nhân. Có thể nói, có được thần binh thông linh, tương đương với việc có được tư cách trở thành cường giả.
Hiện tại, Kim côn chính là chiến lợi phẩm của Tiêu Dương. Mặc dù Bạch Vô Cực rất khát khao nó, nhưng không dám mở miệng hỏi xin.
Không nghĩ đến Tiêu Dương không nói hai lời trả lại Kim côn cho ông. Nhìn ánh mắt của Bạch Vô Cực, Tiêu Dương mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
Đối với người khác, thần binh thông linh có tư cách giúp chủ nhân trở thành cường giả, còn đối với Bạch Vô Cực mà nói, Kim côn còn có ý nghĩa truyền thừa của Côn tông.
Truyền thừa chí bảo thất truyền nhiều năm như vậy rốt cuộc đã trở về, Bạch Vô Cực nhận được câu trả lời thuyết phục của Tiêu Dương, không khỏi kích động đến rơi nước mắt, hai chân quỳ xuống, ánh mắt cung kính thi lễ với Tiêu Dương:
- Bạch Vô Cực đa tạ Tiêu minh chủ ban ơn.
Tiêu Dương vội bước lên đỡ Bạch Vô Cực dậy:
- Vô Cực tiền bối khách sáo quá rồi. Hôm nay, cho dù ta không giết Công Tôn Nguyên Dạ, tiên bối cũng sẽ giết chết y, đoạt lại thần binh thông linh. Tiền bối không cần đa lễ.
Bạch Vô Cực đứng lên, trong tay nắm chặt Kim côn. Mặc dù không nói gì nữa, nhưng ánh mắt ông nhìn Tiêu Dương đã thêm vài phần kính ý. Ông hiểu rất rõ, nếu hôm nay chỉ có ông ra tay, không nhất định có thể thuận lợi đoạt lại thần binh thông linh. Mặc dù Công Tôn Nguyên Dạ không phải là đối thủ của ông, nhưng vẫn còn ba thần sứ kia đang nhìn chằm chằm. Huống chỉ, nếu không phải có trận không chết không thôi ngăn cản, một khi Công Tôn Nguyên Dạ chết đi, sợ rằng Kim côn sẽ biến mất trong thiên địa. Khi xuất hiện lần nữa, không biết sẽ còn phải mất bao nhiêu năm tháng.
- Tiêu Dương, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta phải nhanh chóng quay về tổng bộ.
Tổ thân lên tiếng:
- Tuyết Kiều còn chưa xuất quan, Tiêu tiên nhân lại đi chưa về. Nếu không có bọn họ, sợ rằng tình thế sẽ không ổn.
- Cái gì? Tiêu tiên nhân còn chưa trở về?
Tiêu Dương biến sắc.
Mặc dù đã biết được tin tức Ma Môn tấn công Kiếm tông, nhưng Kiếm tông có Thượng cổ hồng hoang che chở, lại có Tiêu tiên nhân, mặc dù trong lòng Tiêu Dương có chút lo lắng, nhưng không vội về. Lúc này, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Tam đại cường giả đỉnh phong của Kiếm tông, một khi cả ba không có mặt để nghênh địch, những người còn lại không phải là đối thủ của thần sứ Ma Môn.
Tiêu Dương phất tay, triệu hồi bốn đại hộ pháp Kiếm tông.
Họa quyển trong tay Tiêu Dương nối thẳng đến Thượng cổ hồng hoang. Chỉ có mãnh thú của hắn mới có thể tự do qua lại.
- Tình huống của Kiếm tông như thế nào?
Tiêu Dương lập tức hỏi.
- Cũng may mà một đứa con của ta đã phát hiện hành tung của Ma Môn.
Hung thú Ly Lực bẩm báo:
- Kỷ Ly tiên nhân đã lựa chọn lui lại, đưa tất cả mọi người rút vào Thượng cổ hồng hoang. Ma Môn vẫn còn ở trong sơn cốc của chúng ta. Chúng ta cũng để lại một nhóm sát thủ, ẩn núp ở một nơi bí mật xử lý bọn chúng.
Tiêu Dương thoáng cái bình tĩnh lại, ánh mắt tràn ngập hàn băng:
- Bọn chúng đã chọn sai địa bàn rồi.
Vốn định tính kế điệu hổ ly sơn, nhưng lại tổn thất mất ba thần sứ.
Cái này vẫn còn chưa đủ.
Sau trận đánh trên đỉnh Thái Sơn, Ma Môn đã biến mất. Cho dù Tiêu Dương muốn tìm bọn họ cũng khó mà tìm được. Hôm nay, Ma Môn tự mình đưa đến cửa, Tiêu Dương hiển nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
- Cửu Giới, ngươi lập tức trở vê, nói cho những người khác, ngàn vạn lần không được vọng động. Cứ tiếp tục giữ chân Ma Môn, chúng ta lập tức về ngay.
Cửu Giới gật đầu, xoay người biến mất.
- Lỗi Thiên.
Tiêu Dương nhìn chim Cù Như, trâm giọng nói: - Ngươi hãy nghĩ biện pháp tìm cho được Tiêu tiên nhân, bảo ông nhanh chóng trở về Kiếm tông.
- Rõ.
Chim Cù Như lên tiếng, sau đó xông lên trời cao, trong nháy mắt đã biến mất.
- Chủ nhân, còn chúng ta làm gì?
Hổ vương Ban Lan không thể chờ đợi được, lên tiếng hỏi.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn về hướng tổng bộ Kiếm tông.
Nhấn mạnh từng chữ.
- Chúng ta... phải giết cho bằng được.

Bình Luận

0 Thảo luận