Vì là thành trì gân Thung lũng lớn nhất nên lúc này bên trong thành Thủy Đan, mọi người đều bàn tán về biến cố ở thung lũng lớn. Trên đường phố thỉnh thoảng lại có người mặt mũi trắng bệch, mất tay mất chân, máy me khắp người, hai mắt thẫn thờ, bọn họ như thể vừa mới chui ra thì cơn thiên tai vậy.
Qua lời bàn tán của mọi người, Tiêu Dương có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thảm khốc diễn ra trong Thung lũng lớn cách đây một tiếng trước.
Lực lượng của hai thế lực Thần linh đóng quân tại đây gần như bị tiêu diệt sạch, đến Lý Thiên Quỳ với Phương Huyễn cũng phải ôm theo vết thương bỏ chạy. Ác thú Hỏa Tê trở thành chúa tể của Thung lũng lớn.
- Mẹ... kiếp!
Khó khăn lắm mới tìm được quán rượu chưa hết chỗ ngồi. Bọn họ vừa mới ngồi xuống, Bạch Húc Húc đã hoảng sợ trợn mắt nói:
- Đại ca, như vậy tức là chúng ta đã rời khỏi đó vừa kịp lúc...
Mặc dù Bạch Húc Húc rất tự tin vào năng lực của Tiêu Dương nhưng cũng phải nhìn nhận thẳng vào thực tế là không một thiên tài nào trong Thần Linh Cảnh Địa có thể chống lại được trận hồng thủy từ ác thú kia.
Thú Vương ít nhất cũng phải đạt cảnh giới Tâm Lôi Cửu Kiếp!
Đám người lập tức kể lại đầu đuôi sự việc cho Tiêu Dương nghe, lập tức sát khí trong mắt hắn bùng lên.
- Phải may mắn lắm mới có thể chạy trốn khỏi nơi đó.
Tiêu Dương bình tĩnh lại sau đó hỏi giọng:
- Xem ra muốn lấy được Luân Hồi Thạch không phải chuyện dễ.
Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện này, bọn họ không ngừng miêu tả cảnh tượng máu me thảm khốc ở Thung lũng lớn.
- Đúng rồi, sao mọi người lại bị người Tam Xích Thần Minh Điện truy sát? Nghe nói ở nơi sinh sống của ác thú Hỏa Tê xuất hiện đến hai Thú Vương! Tương đương với hai cường giả Tâm Lôi Cửu Kiếp! Thảo nào lại có thể đánh tan tác quân của hai thế lực Thần linh do Hỏa Huyễn với Lý Thiên Quỳ cầm đầu.
Mấy hôm Tiêu Dương dựng lên lôi đài ở bên ngoài Thung lũng lớn có thể nói là kiếm được rất khá, bên trong chiếc bát vỡ nhận chủ chứa rất nhiều loại bảo vật có giá trị. Tiêu Dương hào phóng bao luôn một căn phòng riêng ở quán rượu, sau khi mọi người ăn xong liên tập trung ở trong phòng bao.
Nếu không có Thái tử Dịch Hàn chạy tới kịp lúc thì mọi người đã gặp nguy hiểm rồi. Thậm chí kể cả khi Thái tử Dịch Hàn chạy tới nơi nhưng nếu dòng máu Phật tổ không thức tỉnh kịp thời, Giát Giát dám sử dụng bí pháp Nhất Sát Vạn Niên cũng sẽ rất nguy hiểm.
Chẳng qua lúc đó Giát Giát không còn sự lựa chọn nào khác nên mới phải cắn răng kiên trì.
- Để Xích Bất Phàm chết như vậy quá nhẹ nhàng!
- Mấy ngày qua chắc hẳn mọi người đều đã cảm nhận được áp lực mà Thần Linh Cảnh Địa mang tới.
Biến cố ở Thung lũng lớn tuy khiến mọi người rất sốc nhưng lại thu hút những ai thích mạo hiểm tới đây khám phá. Đây có thể được coi là một dịp khá tốt, vì vậy bọn Tiêu Dương đương nhiên sẽ không rời khỏi thành Thủy Đan.
Cao thủ tề tụ, ác thú hung tàn, bảo vật xuất hiện, cả ba yếu tố này đều có thể kích thích nhiệt huyết trong mỗi người.
Vị hộ lý đến từ tập đoàn Đại Đường Vân Tiểu Soái bắt đầu hoạt động chuyên ngành. Cậu kiểm tra vết thương, bôi thuốc rồi băng bó cho mọi người. Bởi vì vết thương không có gì đáng ngại nên tất cả đều thoải mái ngồi xuống thảo luận về kế hoạch sắp tới.
Tiêu Dương võ tay thu hút sự chú ý của mọi người, hắn mỉm cười, nói:
Tiêu Dương nhướn mày, mỉm cười nói:
Tiêu Dương nhớ tới chiếc Già Thiên Thần Tán của Tam Xích Thần Minh Điện có khả năng cướp đi tính mạng của rất nhiều người và không cho bọn họ có cơ hội được quay về thế giới cũ.
- Thần Linh Cảnh Địa ẩn chứa vô vàn nguy hiểm. Hiện tại là biến cố ở Thung lũng lớn, về sau e là chúng ta còn phải đối mặt với sự truy sát của Tam Xích Thần Minh Điện...
Tiêu Dương dừng lại một lúc, mặt hắn nghiêm túc hơn.
- Vì vậy tất cả chúng ta cần phải tăng cường nâng cao thực lực.
- Tôi cũng rất vui vì được gặp lại mọi người, hơn nữa còn được thấy thực lực của mọi người đều tăng lên đáng kể. Nhưng...
- Yêu cầu của tôi là, sau đêm hôm nay thực lực của mỗi người ít nhất phải tăng lên một bậc.
Mọi người kinh ngạc xen lẫn khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
- Đại ca định cho bọn em ăn tiên đan hả?
Giát Giát đau khổ vật vã nói:
- Nếu không làm sao bọn em tiến bộ nhanh thế được...
- Tiên đan thì không có nhưng tôi có một thứ muốn tặng cho mọi người.
Tiêu Dương mỉm cười, hắn lật tay một cái, một chiếc mõ màu đỏ tiếp lập tức xuất hiện, cả căn phòng ngập tràn phật quang.
Giát Giát trừng mắt, nín thở, nói:
- Đây là...
- Thần binh nhận chủ, bảo vật chí tôn của Phật môn, mõ Phật Duyên.
Tiêu Dương giải thích:
- Đây là một pháp bảo vô cùng lợi hại. Mõ Phật Duyên có ba hình thức tấn công chính, một là phát ra âm phù Phật chú cực mạnh có 108 kiểu biến hóa tương đương với 108 loại Phật chú khác nhau...
Giát Giát trừng lớn mắt, ánh mắt không giấu nổi khát vọng sở hữu món bảo vật này. Thứ này mới là bảo bối thực sự!
Pháp bảo ẩn chứa phương thức tấn công mạnh mẽ như vậy còn cao cấp hơn cả thần binh nhận chủ.
Thứ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu!
Chiếc mõ Phật Duyên này có giá trị còn cao cấp hơn cả Kim Thiền Cà Sa với Kim Cương Hàng Ma Trượng của Giát Giát.
- Cái này...
Mặc dù biết Tiêu Dương sẽ cho mình nhưng Giát Giát vẫn không dám tin đây là sự thật, giọng nói run run:
- Cho... cho em sao?
Tiêu Dương mỉm cười đưa mõ Phật Duyên cho Giát Giát.
Tiêu Dương đã thu hoạch được khá nhiều khi ở nghĩa trang chư thần, hiện tại hắn chẳng khác nào một cái kho bảo bối di động! Hàng ngàn hàng vạn các loại pháp bảo thân binh đều được giấu trong chiếc bát nhận chủ trong người Tiêu Dương. Thần binh do chư thần để lại sao có thể giống với thân binh thông thường?
Tuyệt đối là cao hơn hẳn một bậc.
Sau khi lấy được những thần binh này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiêu Dương là phải trang bị thêm cho người của mình.
Không đủ thiên phú? Thời gian trưởng thành không đủ lâu? Những thứ này đều không quan trọng, trước tiên phải dùng thần binh pháp bảo để nâng cao độ an toàn cùng thực lực lên đã. Về phương diện này, Tiêu Dương không keo kiệt chút nào! Cho dù nắm trong tay vô số thần binh nhưng không dùng tới thì cũng chẳng để làm gì. Tuy nhiên Tiêu Dương cũng không hề khoe khoang với mọi người vì hắn hiểu đạo lý 'lắm của thường chết sớm.
- Thử xem nó có nhận chủ không.
Sau khi nghe Tiêu Dương nói xong, Giát Giát vô kích động dùng hai tay mang mõ Phật Duyên đi tới một góc. Mọi người thấy Giát Giát nhận được bảo vật thì đều ao ước, tuy nhiên chỉ đơn thuần là ao ước mà không hề ghen ty. Bọn họ đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn sinh tử, đều nảy sinh một loại tình cảm thân thiết gắn bó thậm chí tình nguyện hy sinh bản thân để bảo vệ những người khác.
- Tang Tang.
Lòng bàn tay lại phát sáng, một chiếc gương phát ra ánh sáng màu bạc, mặt gương như mặt hồ tĩnh lặng.
Một bảo vật thần kỳ khác.
- Thần binh nhận chủ, Huyễn Kính Tam Thiên.
Tiêu Dương giải thích:
- Chiếc này được tạo ra là để dành cho em, thuộc tính Huyễn của em chắc chắn sẽ phát huy được hết sức mạnh của chiếc Huyễn Kính Tam Thiên này. Một khi khởi động, nó sẽ tạo ra ba ngàn thế giới ảo vây quanh kẻ địch đồng thời nó cũng là một pháp bảo cất giữ đồ.
Diệp Tang mỉm cười nhìn chiếc gương tỉnh sảo trong tay Tiêu Dương. Bất luận thực lực của cô mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn là con gái, vẫn thích những vật tùy thân nhỏ nhắn như vậy. Diệp Tang rất thích chiếc gương đặc biệt này.
Diệp Tang thích thứ này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tiêu Dương. Hắn lấy chiếc Huyễn Kính Tam Thiên này từ tay một vị nữ thần thuộc tính Huyễn. Nó được thiết kế tỉnh sảo đẹp mắt, sao Diệp Tang có thể không thích được?
- Đại ca.
Tiêu Dương nhìn về phía La Thiên tôn tọa, hắn có chút chần chừ sau đó lấy ra một thanh kiếm màu đen. Khoảnh khắn hắn lấy nó ra, cả căn phòng chìm trong hơi thở âm u lạnh lẽo ăn mòn linh hồn con người. Cảm giác này tựa như bị tà khí xâm nhập khiến mọi người rùng mình, tất cả đều trừng lớn mắt nhìn vào thanh thần kiếm...
- Ma Kiếm Tà Thần.
Tiêu Dương khế nói: - Nghe nói Ma thần đã vượt qua cảnh giới Kim tiên, trước khi chết đã dùng máu trong người tưới lên thân kiếm khiến nó chứa đựng ý chí tà ma vô cùng mạnh mẽt Người sử dụng kiếm này đều là cường giả ma đạo nhưng em biết nếu nó ở trong tay đại ca nhất định sẽ phát huy được thần thái khác.
La Thiên dùng ma để nhập đạo, loại thần binh mang theo ma tính lớn mạnh này thực sự rất thích hợp với La Thiên. Điều khiến Tiêu Dương lo lắng là thanh Ma Kiếm Tà Thần này sẽ ăn mòn ý chí của La Thiên khiến ông bị hãm sâu vào ma đạo. Nhưng dù vậy hắn vẫn tin tưởng La Thiên vì trước đây khi ông phát điên nhập ma vẫn có thể giữ lại một phần lý trí, từ đó cho thấy ông kiên cường đến mức nào.
Nếu có thể hoàn toàn chinh phục thanh Ma kiếm Tà Thần này, thực lực của La Thiên chắc chắc sẽ ngịch thiên.
La Thiên không giống những người khác, mặc dù ông vào Thần Linh Cảnh Địa để tham gia vào cuộc tranh đấu Thiên tài nhưng tuổi của ông đã hơn một trăm.
La Thiên nhìn vào thanh Ma kiếm Tà Thần đen nhánh kia, ông có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương tỏa ra từ thân kiếm.
- Đại ca, nếu anh không thích cái này, em có thể đổi cho anh cái khác...
- Không, anh thích nó!
Ánh mắt La Thiên tràn đầy khát vọng, trong lòng sôi sục ham muốn sở hữu, trong đầu xuất hiện một giọng nói:
- Chinh phục nó! Nhất định phải chinh phục nó!
La Thiên không có nhiều thời gian để chờ đợi thêm.
Nỗi nhục Kiếm tông phải chịu trong một trăm năm qua khiến La Thiên phải căn răng chịu đựng suốt cả một trăm năm! Quãng thời gian dài đằng đẫng ấy đã bào mòn đi sự kiên trì của ông, trong tim ông luôn tồn tại một cảm xúc khát vọng tột cùng...
Vì Kiếm tông!
Niềm tin trong La Thiên chưa bao giờ mất đi!
Ông bước lên nhận thanh Ma kiếm Tà Thần, ngay tức khắc Ma kiếm cảm nhận được ma khí trong cơ thể La Thiên, phát ra một luồng ma khí lạnh lẽo bao phủ cả người La Thiên.
La Thiên bị bao phủ trong luồng ma khí màu đen, hai mắt đỏ rực khẽ chớp...
Mặc dù Tiêu Dương rất có lòng tin vào La Thiên đại ca nhưng nhìn thấy cảnh này liền kinh hãi nhìn chằm chằm vào thanh Ma kiếm trong tay La Thiên. Chỉ cần vượt qua được cửa ải này, hắn tin rằng thanh Ma kiếm không chủ hàng ngàn năm qua sẽ nhận La Thiên làm chủ nhân.
Giát Giát ngồi một góc đột nhiên mở mắt ra, vui sướng hét lên:
- Thành công rồi!
Mõ Phật Duyên đã chính thức nhận chủ.
Giát Giát nhảy cẵng lên sau đó mới phát hiện ra tình huống của La Thiên. Giát Giát kiêm chế cảm xúc vui sướng, im lặng quan sát La Thiên.
- Đầu của ông ấy đang bị một luông ma tính mạnh mẽ xâm lấn...
Vân Tiểu Soái căng thẳng nói:
- Ma tính quá mạnh, chỉ e... ông ấy không thể ngăn chặn được được nói
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận