Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1164: Vú em?

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:35:40
"Đứa con" này đến quá nhanh. Tiêu trạng nguyên có cảm giác giống như bị lừa. Vốn tưởng rằng khi Thần long hậu đại thức tỉnh, nói không chừng hắn sẽ trở thành một ky sĩ cưỡi rông. Bây giờ, xem ra ai cưỡi ai thì còn chưa biết.
Tiêu Dương hai tay ôm lấy tiểu thần long, bên tai không ngừng truyền tiếng tiếng "ba ba". Nhưng không thể phủ nhận, quả thật là có cảm giác huyết mạch tương liên. Nguyên nhân thì hắn cũng biết. Tiểu thần long là vì hấp thu máu huyết của hắn mà xuất thế.
Theo như lời Ma Huyền đã nói, hắn đã trở thành phụ thân của tiểu thần long.
- Nào nào...
Tiêu Dương nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tiểu thần long, cẩn thận hỏi:
- Ngươi có thể biến thành cơ thể Thần Long không?
Tiểu Thần Long mở to mắt, không hiểu Tiêu Dương nói cái gì.
Tiêu Dương chỉ có thể quay sang nhìn Ma Huyền cầu xin trợ giúp.
Tiêu Dương vội vàng ôm lấy tiểu thần long. Quả nhiên tiểu thần long liền nín khóc. Bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, ánh mắt to tròn nhìn Tiêu Dương.
- Khụ khụ, kỳ thật, ta cũng không biết nhiều chuyện của Thần Long đại ca cho lắm. Ngươi... ngươi hãy chăm sóc nó thật tốt.
Òa. Trong phút chốc, cả sơn động lại ầm ầm lay động. Tiểu thần long rời khỏi ngực Tiêu Dương, lập tức khóc lớn. Thanh âm rung trời khiến cho đất rung núi chuyển. Hai hàng nước mắt rơi xuống như hai dòng suối, khiến mặt đất rất nhanh xuất hiện một dòng sông.
Tiêu Dương im lặng. Một lát sau liền cẩn thận đặt tiểu thần long xuống tảng đá.
Dứt lời, Ma Huyền hóa thành một đạo lưu quang, chui vào trong họa quyển. Tiêu Dương gọi vài tiếng, Ma Huyền vẫn không phản ứng, dường như đã tiến vào trạng thái ngủ say. - Ngoan ngoan. .
Ma Huyền rụt đầu vào trong vỏ, thanh âm truyền ra ngoài:
Tiêu Dương ôm tiểu thần long trước ngực, vận khí bảo vệ không để cho cát vàng ảnh hưởng, dùng tốc độ nhanh nhất bay vút đi. Cả quá trình, tiểu thần long nhu thuận nằm trong lòng Tiêu Dương. Nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu, tò mò đánh giá thế giới mới mẻ trước mặt.
Tiêu Dương ngẩng đầu. Cả sơn động dường như không chịu nổi hai lần khóc của tiểu thần long, đang lung lay muốn đổ.
Một thân ảnh nhanh như chớp lao ra khỏi sơn động. Sau đó sơn động âm ầm sụp xuống.
Âm.
Phía trước rốt cuộc xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ. Tiêu Dương cảm nhận được ngọn núi đó có không ít khí tức của người tu hành. Nếu Tiêu Dương đi một mình, nói không chừng còn có thể chạy tiếp. Nhưng hiện tại đang mang theo một đứa bé, Tiêu Dương ngừng lại, cúi đầu nhìn tiểu thần long:
Đây tuyệt đối là một tiểu quái vật.
Tiêu Dương vừa chạy, vừa thầm nói một câu.
Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.
- Ngươi có đói bụng không?
Tiêu Dương cười khổ nhìn tiểu thần long, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh, khi Ma Môn đuổi giết hắn, hắn liền hô to tạm dừng, sau đó cẩn thận đặt tiểu thần long sang một bên.
Tiêu Dương muốn đặt tiểu thần long lên tảng đá, nhưng nhìn thoáng sắc mặt của tiểu thần long sắp chuyển biến, hắn liên giật mình, lập tức ôm tiểu thần long vào lòng trở lại.
Tiêu Dương lướt thật nhanh đến ngọn núi trước mặt. Hắn lựa chọn tránh xa nơi có khí tức của người tu hành, đến bên cạnh một sơn cốc, lắc mình tiến vào bên trong, tiện tay tạo mấy cấm cố. Ở Thần Linh cảnh địa này, ngoại trừ thành trì, nếu như nơi nào đó đang có cấm cố, đồng nghĩa với việc nơi đó đã có chủ. Trừ phi có chủ tâm khiêu khích, còn lại thì sẽ không ai đến quấy rây. Dù sao cũng không ai biết được bên trong là ai. Nếu đá vào tấm sắt, chẳng phải tự đau chân mình sao?
- Được rồi, được rồi, biết ngươi thèm ăn rồi mà.
- Chẳng lẽ ngươi định để ta ôm ngươi mãi sao?
Tiểu thần long chớp chớp mắt, đong đưa cánh tay.
Hai bàn tay trắng mịn của tiểu thần long nắm chặt áo Tiêu Dương. Tiêu Dương nghĩ không biết có nên thị uy với tên tiểu gia hỏa này không. Bằng không, chẳng phải hắn sẽ phải mặc cho tên tiểu tử này lăn qua lăn lại. Nghĩ như vậy, Tiêu Dương cố gắng nghiêm mặt, trừng mắt với tiểu thần long.
- Tiểu tử kia, ngươi nghe rõ đây, phải biết nghe lời, bằng không...
Oal
- Được rồi, ngươi thắng.
Tiêu Dương ôm lấy tiểu thần long, sau đó hỏi:
- Tiểu thần long, ngươi ăn gì?
Tiểu thần long ê a một hồi, Tiêu Dương cũng chẳng hiểu nó muốn nói gì.
Với thực lực của hắn hiện tại, không cần ăn gì cũng được. Ăn đối với hắn mà nói cũng chỉ là một thói quen mà thôi. Lương thực hắn mang trên người quả thật không nhiều lắm. Nhưng những thứ hắn mang trên người, tiểu thần long chẳng thèm ngó tới.
Tiêu Dương thật muốn bóp chết cái tên bất hiếu này.
Nhưng ngẫm lại, dù sao cũng là thần long, ăn uống cũng khác người. Suy nghĩ một chút, Tiêu Dương lấy ra một quả ngưng thần. Bên trong ẩn chứa không ít năng lượng.
Tiểu thần long vui mừng kêu to một tiếng, ôm lấy quả ngưng thần còn muốn to hơn cái mặt của nó. Quả ngưng thần lập tức biến mất trong miệng tiểu thần long. Hai mắt tiểu thần long lại trông mong nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương trợn mắt:
- Ngươi còn muốn ăn nữa?
Tiểu thần long gật đầu.
Một, hai, ba...
Mười quả.
Năm mươi quả.
Rốt cuộc khi ăn đến quả thứ năm mươi hai, mắt Tiêu Dương sắp lồi ra, tiểu thần long mới thỏa mãn ợ một cái, mắt mở to nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương hận không thể phun lửa thiêu cháy tên tiểu tử kia.
Ăn một hơi năm mươi quả ngưng thần, sợ rằng hàng dự trữ trong chén bể không còn bao nhiêu. Tên nhóc này đúng là biết chiếm tiện nghi.
Ăn uống no say, tiểu thần long dường như có chút mệt, nằm ngủ trong lòng Tiêu Dương.
Nhìn đứa bé ngủ say, tâm trạng phiền muộn của Tiêu Dương thoáng cái cũng tan mất, cố gắng giữ cho thân hình ổn định, không đánh thức đứa bé. Nhìn khuôn mặt dễ thương của nó, khóe miệng Tiêu ba ba không tự chủ được mà nở nụ cười.
Ngoại trừ có chút phiền phức, tiểu thần long mới sinh này quả thật rất dễ thương.
Bên ngoài sơn động truyền đến khí tức cường đại, dường như đang có người giao thủ.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, chuẩn bị đặt tiểu thần long lên tảng đá. Nhưng sợ tiểu thần long bị lạnh, hắn lấy bảo khố y bên trong chiếc chén bể, trải trên tảng đá rồi cẩn thận đặt tiểu thần long xuống.
Khi hắn chuẩn bị đứng lên, lại cảm thấy áo mình căng lên, cúi đầu nhìn lại, hai bàn tay trẻ con trắng mịn đang nắm chặt góc áo của mình, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu chu lên.
Xem ra, tiểu thần long ở lại hắn không phải bình thường. Lúc này, Tiêu Dương không khỏi mềm lòng. Trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống mấy cái bảo khố, trong lòng nảy sinh một ý. Hắn liền lấy mấy tấm áo quấn thành một cục. Một lát sau liền quấn thành cái địu vải mà mấy bà mẹ hay dùng để địu con khi ra ngoài.
Nhớ lại mấy cảnh tượng bà mẹ địu con ở địa cầu, hắn buộc chặt tiểu thần long trước ngực. Tiêu Dương thử một chút, thấy đã chắc chắn, liền tìm trong cái chén bể một cái mũ nhận chủ, đội lên trên đầu tiểu thần long.
- Ổn rồi.
Tiêu Dương cười to, cúi đầu nhìn tiểu thần long đã ngủ say, lập tức cất bước ra ngoài sơn động.
Bão cát bên ngoài vẫn như trước. Với thực lực của hắn, hiển nhiên sẽ không có bão cát ảnh hưởng được. Nhưng bây giờ hắn đã thu liễm khí tức, trên người nổi lên một tầng quang mang nội khí. Bão cát như cuồng phong đánh tới lập tức dạt sang hai bên.
Tiêu Dương lặng yên đến gần cuộc chiến. Địa điểm là ở một đỉnh núi. Hai gã thiên tài đang kịch chiến với nhau. Điều làm cho Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái chính là, chung quanh có không ít cường giả đang âm thầm quan sát cuộc chiến.
- Hai người này chẳng lẽ có đặc điểm gì đặc biệt?
Tiêu Dương không khỏi nghi hoặc, chăm chú đánh giá trận đấu, cũng không phát hiện có điều gì khác thường.
Bây giờ Tam Xích Thần Minh Điện đang tung hết lực lượng tìm kiếm hắn, hắn chẳng có tâm tư mà đi quần nhau với Tam Xích Thần Minh Điện. Hắn chỉ muốn thu hoạch cho đủ một vạn phong sa địa hạch, sau đó xông qua Thông Thiên Kiều tiến lên Thần Linh cảnh địa tâng 12.
Huống chỉ bên cạnh còn đang mang theo một cái rờ móc.
Đột nhiên, Tiêu Dương cảm thấy ngực hơi đau, liền cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa không nhịn được mà kinh hô lên.
Khóc không ra nước mắt. Tiểu thần long đang nằm trước ngực Tiêu Dương, cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm lấy một bên vú của hắn, không ngừng mút vào.
- Chẳng lẽ vừa làm cha vừa làm mẹ sao?
Khóe miệng Tiêu Dương co rút vài cái:
- Mình đường đường là văn võ Trạng nguyên, bây giờ lại trở thành vú em.
Nhìn tiểu thần long ngủ rất ngon, Tiêu Dương thật không nhẫn tâm đẩy miệng nó ra, chỉ đành nhẫn nhục, mặc cho tiểu gia hỏa này tiện nghi mình. Chỉ là trước ngực truyền đến cảm giác bị mút, khiến da đầu của hắn không ngừng tê dại.
Cũng may là có tình huống mới phát sinh đã phân tán sự chú ý của hắn.

Bình Luận

0 Thảo luận