Vô tâm là địch, cũng không sợ là địch.
Một câu nói đủ để nói lên quyết tâm muốn cứu Tiêu Dương của Linh Cưu tiên sinh.
Nói xong, toàn trường lại xôn xao hẳn lên.
Phán đoán thân phận của Tiêu Dương.
Danh tiếng của Linh Cưu tiên sinh hiển hách, không người nào là không biết. Sự tôn tại của ông cũng siêu nhiên như cốc Bất Hủ vậy. Thậm chí còn thần bí hơn. Ít nhất, cốc Bất Hủ còn có cứ điểm tông môn, mà Linh Cưu tiên sinh thì nhàn vân sở hạc, không chỗ cố định.
Môn đồ của ông trải rộng ba nghìn thế giới, nhưng cũng không có bất cứ liên lạc gì. Tất cả đều nói, sau khi Linh Cưu tiên sinh thụ đồ đều tùy ý để đồ nhi phát triển, lại càng không tập hợp thế lực môn đồ của mình.
Người chịu qua ân huệ của ông hằng hà sa số, thậm chí cũng không thiếu tiên môn cường đại. Cường giả của Tam Xích Thần Minh Điện cũng có người đã được Linh Cưu tiên sinh chỉ điểm. Trong lòng rất nhiều người ở Thần Linh cảnh địa này, Linh Cưu tiên sinh chính là ân sư.
Thân phận đặc thù này giúp cho Linh Cưu tiên sinh rất ít gây thù hằn ở Thần Linh cảnh địa. Đồng thời, ông cũng hiếm khi nhúng tay vào phân tranh giữa các thế lực Thần Minh.
Một lát sau, Xích Lạc Nhai chắp tay, chậm chạp nói:
Một câu nói xuống, tất cả mọi người đều giật mình, thậm chí còn có người hoài nghi, chẳng lẽ quái tài Tiêu Dương là truyền nhân chính thức mà Linh Cưu tiên sinh tuyển định?
Nhưng Linh Cưu tiên sinh đã ra mặt, khiến cho ông tiến thoái lưỡng nan.
Không giết Tiêu Dương, ông ta thật sự không cam lòng.
Lúc này, thần sắc của Xích Lạc Nhai cũng không khỏi trở nên khó chịu. - Linh Cưu tiên sinh.
Nhưng hôm nay, ông lại vì một người mà tuyên bố không tiếc là địch với Tam Xích Thần Minh Điện.
Nhưng Linh Cưu tiên sinh dường như không có ý định cảm kích.
- Vậy, xin Linh Cưu tiên sinh hãy nể mặt Thần Điện, không nhúng tay vào việc này nữa.
Với sự cường đại của Tam Xích Thần Minh Điện cùng với thân phận của Xích Lạc Nhai, số người để ông ta hạ thấp mình mà nói ra những điều này là rất ít. Nhưng Linh Cưu tiên sinh lại nằm trong số người đó.
- Người cũng biết, Tiêu Dương tàn sát đệ tử Thần Minh của ta vô số. Hôm nay, cho dù ta buông tha hắn, hắn cũng không thoát khỏi Tam Xích Thần Minh Điện đuổi giết. Linh Cưu tiên sinh có thể bảo vệ được Tiêu Dương nhất thời, nhưng không thể bảo vệ cả đời. Cần gì phải vì một người chắc chắn phải chết mà đắc tội với Tam Xích Thần Minh Điện?
- Ngày hôm nay làm sao có thể dự liệu được ngày hôm sau? Nói không chừng, ngày sau gặp lại, Tiêu Dương sẽ lấy tính mạng của ngươi thì sao?
- Lão phu nói một là một. Hôm nay ta nhất định phải cứu Tiêu Dương. Còn về ngày hôm khác...
Linh Cưu tiên sinh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Chỉ mỉm cười phe phẩy quạt, lắc đầu nói:
Xích Lạc Nhai biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm hơn. Vốn tưởng rằng mang Tam Xích Thần Minh Điện ra, Linh Cưu tiên sinh sẽ cho vài phần mặt mũi. Lại không biết đối phương căn bản không có ý thỏa hiệp.
Xích Lạc Nhai nói xong, thân ảnh khẽ động, trọng xích phát ra công kích như lôi đình vạn quân, âm âm đánh về phía Linh Cưu tiên sinh.
- Lão phu cũng lâu rồi chưa động thủ với kim tiên, tay cũng có chút ngứa rồi.
Linh Cưu tiên sinh bật cười ha hả: Xích Lạc Nhai chậm rãi giơ cao trọng xích trong tay.
- Vì tôn nghiêm của Thần Minh, xin đắc tội.
- Nói như vậy, Linh Cưu tiên sinh vẫn muốn bảo vệ cho tên độc thần giả này?
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Gặp phải thế công cường đại, Linh Cưu tiên sinh không chút hoang mang, thân ảnh ngồi trên tiên hạc, nhìn công kích như bài giang đảo hải lao đến, chỉ mỉm cười, hời hợt phất cây quạt trong tay. Một trận cuồng phong nổi lên. Trong tích tắc, công kích bài giang đảo hải của Xích Lạc Nhai đã bị trận cuông phong này nhấc lên giữa không trung, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Toàn trường yên tính.
Tiêu Dương cũng không khỏi mở to mắt, rúng động vô cùng.
Linh Cưu tiên sinh giơ tay nhấc chân, dứt khoát hóa giải công kích. Thần lực này đúng là nghịch thiên vô cùng.
Khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Từ trước đến nay chỉ nghe qua kỳ danh của Linh Cưu tiên sinh, không thấy chân thân, lại càng hiếm khi nhìn thấy ông ra tay. Hôm nay, ông chỉ phẩy nhẹ cây quạt nhưng đủ để kẻ khác phải kinh tâm động phách.
Xích Lạc Nhai biến sắc. Mặc dù ông ta biết thực lực của Linh Cưu tiên sinh không kém, nhưng không ngờ ông lại mạnh mẽ như vậy. Thậm chí bây giờ ông ta trực tiếp đối kháng cũng có cảm giác cao thâm khó có thể nắm bắt.
Đối mặt với cường giả, không chủ động xuất kích, thua là không thể nghi ngờ.
Xích Lạc Nhai không chút do dự, bay lên không trung rồi thả người xuống. Trong khoảnh khắc liền hướng Linh Cưu tiên sinh phát động công kích lớn như cuồng phong. Thủ đoạn thần bí tầng tầng lớp lớp. Trên bầu trời tràn ngập thần mang dày đặc. Nếu Tiêu Dương không có năng lực phòng ngự kinh người, chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Xích Lạc Nhai khống chế uy thế lôi đình, phô thiên cái địa oanh kích. Còn Linh Cưu tiên sinh tay cầm quạt, khí tức vô cùng trầm ổn, mặc cho Xích Lạc Nhai công kích mạnh đến cỡ nào, Linh Cưu tiên sinh cỡi hạc vẫn bất động, không hề lui về sau nửa bước.
- Xích Lạc Nhai chỉ sợ không phải là đối thủ của Linh Cưu tiên sinh.
Trong lòng Tiêu Dương đưa ra một kết luận. Linh Cưu tiên sinh một tay cầm quạt lay động hóa giải công kích của Xích Lạc Nhai, tay còn lại bấm ngón tay, một trận mưa bảy màu lại rơi xuống. Giọt mưa kín không khe hở phá tan mọi công kích của Xích Lạc Nhai.
Vù vù vù.
Giọt mưa nhìn như ôn nhuận, nhưng lại cực kỳ hung mãnh, phá giải công kích của Xích Lạc Nhai. Sau đó phô thiên cái địa lao đến ông ta. Trọng xích được huy động, đánh trúng giọt mưa bảy màu. Thần binh chí bảo trên người Xích Lạc Nhai vốn đã từng làm cho Tiêu Dương phải đau đầu vô cùng đột nhiên phát ra một thanh âm.
Âm.
Thân ảnh Xích Lạc Nhai bị đánh lui ngàn thước.
Tiêu Dương nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Thực lực của Linh Cưu tiên sinh không phải mạnh bình thường.
Sợ rằng, trong số những người hắn đã gặp ở Thần Linh cảnh địa này, chưa chắc có người nào có thể so sánh được với Linh Cưu tiên sinh.
Thực lực tuyệt đối trực tiếp đánh lui Kim tiên linh thân Xích Lạc Nhai.
Một chiêu thối địch, hơn nữa còn là cường địch rất mạnh.
Vù.
Xích Lạc Nhai bay lên, khí tức có chút rối loạn, nhìn Linh Cưu tiên sinh, ánh mắt không che giấu được sự rúng động và kiêng ky. Một lát sau liền cắn răng chắp tay:
- Đa tạ Linh Cưu tiên sinh hạ thủ lưu tình.
Mọi người bên dưới lại xôn xao. Uy thế kinh khủng như vậy mà còn là hạ thủ lưu tình?
- Nhưng...
Xích Lạc Nhai liếc mắt nhìn Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Độc thần giả này tội nghiệt sâu nặng, mong rằng Linh Cưu tiên sinh...
- Đừng nói nhảm nữa. Ta sẽ mang Tiêu Dương đi.
Linh Cưu tiên sinh lay động cây quạt, mỉm cười cưỡi tiên hạc bay về phía Tiêu Dương. Khi đi ngang phía trên hắn cũng không dừng lại, chỉ thản nhiên nói một câu:
- Đi theo †a.
Tiêu Dương theo sát Linh Cưu tiên sinh, ngự kiếm mà đi.
Khuôn mặt Xích Lạc Nhai âm trầm, có chút không cam lòng, không nhịn được hô lên:
- Linh Cưu tiên sinh...
- Tam Xích Thần Minh Điện muốn chết thì cứ đến tìm lão phu.
Thanh âm Linh Cưu tiên sinh trực tiếp vang vọng, như lôi minh âm ầm chấn triệt phương viên hơn mười dặm:
- Tùy thời phụng bôi.
Thanh âm quanh quẩn màng tai của mọi người.
Tùy thời phụng bội.
Ngay như ông đã nói ban đầu.
Vô tâm là địch, cũng không sợ là địch.
Linh Cưu tiên sinh cưỡi tiên hạc bay đi, Tiêu Dương rất nhanh biến mất cùng với ông.
Xích Lạc Nhai không thể ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản.
Lúc này, bày thiên la địa võng trong thế giới bão cát vô tận, còn thiếu chút nữa là diệt sát được Tiêu Dương. Đáng tiếc, thế cục lại chuyển biến hoàn toàn. Linh Cưu tiên sinh ra tay, khiến cho việc Xích Lạc Nhai muốn giết Tiêu Dương trở thành hy vọng xa vời. Nếu không phải Linh Cưu tiên sinh nương tay, ông ta hẳn đã bị thương nặng rồi.
- Thực lực của Linh Cưu tiên sinh so với đại thần chủ đã đoán còn mạnh hơn rất nhiều.
Xích Lạc Nhai nhẹ giọng nói một câu, nhìn theo hướng Tiêu Dương và Linh Cưu tiên sinh rời đi, gương mặt hiện lên sự không cam lòng, quay sang nhìn đám thế lực Thần Minh vẫn đang còn bị rúng động, khẽ hừ một tiếng:
- Tiêu Dương, việc này còn chưa chấm dứt đâu. Ta muốn nhìn xem Linh Cưu tiên sinh còn có thể bảo vệ được cho ngươi đến khi nào.
Dứt lời liền phất tay bỏ đi.
Chiến dịch vây bắt Tiêu Dương của thế lực Thần Minh một lần nữa chấm dứt trong thất bại.
Linh Cưu tiên sinh xuất hiện càng làm cho cục diện thêm rối rắm, khó bề phân biệt.
Bốn phương tám hướng đều là bão cát vô tận. Linh Cưu tiên sinh cưỡi hạc, nghịch hướng mà đi. Bão cát càng lúc càng cuồng bạo, nhưng lại không ảnh hưởng đến tốc độ của tiên hạc.
Dường như muốn kiểm nghiệm thực lực của Tiêu Dương.
Lúc này, Tiêu Dương cũng không muốn suy nghĩ nhiều, thi triển khinh công, chợt lóe như điện, theo sát Linh Cưu tiên sinh.
Một trước một sau, ước chừng bay được một hồi, phía trước xuất hiện một ngọn núi do cát vàng tạo thành. Linh Cưu tiên sinh khống chế tiên hạc. Sau khi đến đỉnh núi liền nhảy xuống, còn tiên hạc thì hí một tiếng, xông lên trời cao.
Vù.
Ước chừng năm phút sau, Tiêu Dương cũng đến nơi, đáp xuống phía sau Linh Cưu tiên sinh chừng mười thước, hơi thở vẫn ổn định, khí định thần nhàn, chắp tay với Linh Cưu tiên sinh:
- Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ. Linh Cưu tiên sinh giơ cây quạt trong tay chặn lại, mỉm cười nói:
- Tiêu Dương, không cần khách sáo như vậy. Ta đã nói, ta và sư phụ của ngươi là huynh đệ với nhau. Ngươi cứ gọi ta một tiếng sư thúc là được.
- Sư thúc.
Tiêu Dương cũng không câu nệ, chắp tay gật đầu.
Linh Cưu tiên sinh phe phẩy cây quạt, chăm chú đánh giá Tiêu Dương, một lát sau liền hài lòng mỉm cười:
- Không tệ, thật sự không tệ. Thanh Liên quả thật tinh mắt, lại tìm được một truyền nhân thú vị như vầy. Nói thật, lão phu có chút đố ky với ông ấy.
Tiêu Dương mỉm cười khiêm tốn:
- Sư thúc quá khen rồi.
Linh Cưu tiên sinh cười ha hả:
- Tuyệt không khen nhầm. Thử hỏi trên đời này có mấy ai có thể khiến thế lực Thần Minh gà chó không yên không? Haha...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận