Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1452: Ta có thể rời đi sao?

Ngày cập nhật : 2025-09-08 06:38:52
Một câu nói của Trường Xuân đạo trưởng tràn ngập sát khí, ánh mắt dứt khoát, giọng nói trang nghiêm vang vọng bốn phía. Hai chữ "tử chiến" giống như một hồi chuông gõ vào tâm hồn người.
Tiêu Dương quay đầu lại, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.
Hắn không nghĩ đến, trong khi các môn phái khác đều lần lượt rời đi, nhưng Trường Xuân đạo trưởng lại ở lại. Người là địch với hắn đêm qua lại lựa chọn bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của giới tu hành Viêm Hoàng.
Võ Đang lựa chọn tử chiến.
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
Một lựa chọn này của Trường Xuân đạo trưởng không thể nghi ngờ đã trực tiếp đẩy Võ Đang xuống vực sâu.
Nhưng ông không hề do dự.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dương, Trường Xuân đạo trưởng liền nhìn thẳng:
Tiêu Dương chậm rãi giơ tay, ánh mắt nhìn thẳng đạo trưởng Võ Đang. Lúc này, cả hai đều nhìn nhau cười.
Một câu nói này khiến không ít đệ tử tông môn đã về phe Ma Môn phải nóng lên. Rất nhiều người không tự chủ được mà cúi đầu, cánh tay run rẩy. Chỉ là bước chân không hề dừng lại.
Không còn lựa chọn nào khác.
Vì truyền thừa tông môn.
Vì một con đường sống.
- Bắt đầu từ hôm nay, Võ Đang chính là bạn của Kiếm tông ta.
- Ta tình nguyện để Võ Đang bị diệt, cũng không để danh dự ngàn năm của Võ Đang bị hủy, trở thành tội nhân thiên cổ của giới tu hành Viêm Hoàng. Một tiếng cười vang lên.
Trước mắt chính là mối thù chung, vứt bỏ tất cả mọi khúc mắc, liên thủ đối kháng Ma Môn. Cho dù trước mắt xem ra, thực lực của bọn họ trước mặt Ma Môn vô cùng nhỏ bé.
- Còn có Thiên Nam phái ta nữa.
Xóa bỏ thù hận cũ.
- Đệ tử phái Thiên Nam nghe lệnh.
Lúc này, Dương Thạch suất lĩnh đệ tử phái Thiên Nam đứng đằng sau Tiêu Dương, cao giọng nói:
- Dương Thạch ta là một người thô lỗ, nhưng cũng biết nhận được ơn người ta thì phải báo. Ta đã nói, phái Thiên Nam vĩnh viễn ủng hộ Kiếm tông, ủng hộ tông chủ Tiêu Dương phạt ma.
Chưởng môn phái Thiên Nam, tên Dương Thạch.
Dương Thạch nói:
Tiêu Dương có chút chấn động.
Thể hiện sự quyết tâm của đệ tử phái Thiên Nam.
Một khắc này, thanh âm chấn triệt trời cao.
- Trảm tà ma.
Ngay cả địch không lại cũng không lùi bước.
- Thế đạo đương thời, tà ma loạn vũ. Mặc dù ta thế bạc lực yếu, nhưng phái Thiên Nam không phải là người sợ chết. Hãy theo ta trảm tà ma.
Võ Đang là một đại phái trong giới tu hành của Viêm Hoàng, có cường giả cấp bậc kim tiên là đạo trưởng Trường Xuân tọa trấn. Nhưng thực lực của phái Thiên Nam có thể nói là quá yếu. Nhưng cho dù là vậy, phái Thiên Nam vẫn không chút do dự đứng ra.
Giờ phút này, càng có không ít người cảm thấy xấu hổ. Giọt thủy chi ân, dũng tuyên tương báo.
Tám chữ mang theo mùi châm chọc dày đặc kích thống linh hồn bọn họ.
Có một số người bước chân vừa mới nhấc lên không tự chủ được mà ngừng lại, hai chân giống như nặng ngàn cân. Tiếng hô vang của đệ tử phái Thiên Nam khiến nội tâm bọn họ phải chịu sự thống khổ dày vò.
Quất roi thẳng vào linh hồn bọn họ.
Chỉ một giây ngắn ngủi nhưng lại là sự dày vò đến cả một thế kỷ.
- Ba giây cuối cùng.
Thanh âm Cửu Miểu thần sứ rơi xuống, mang theo sát khí ác liệt.
Xét xử cuối cùng.
Gương mặt của rất nhiều đệ tử các phái còn chưa quyết định liền thay đổi.
Sau ba giây sẽ quyết định vận mệnh của bọn họ.
Một gã chưởng môn nhân thở ra một hơi, nhìn thoáng qua Tiêu Dương, cắn răng nói:
- Xin lỗi.
Nói xong, lập tức dẫn đệ tử tông môn đi về phía Ma Môn.
VùI
Trong thời khắc cuối cùng, vẫn có không ít các môn phái lần lượt lựa chọn đầu phục Ma Môn.
Gương mặt Cửu Miểu thần sứ toát ra ý cười.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Ba giây đã qua.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn lại. Lúc này, phe cánh chinh phạt Ma minh của hắn ngoại trừ Võ Đang và phái Thiên Nam thì còn lại hai tông phái khác. Gần trăm gia tộc tông phái, chỉ có bốn nhà lựa chọn thề chinh phạt Ma minh. Võ Đang.
Phái Thiên Nam.
Cửu Hoa Sơn.
Lam Sơn Tông.
Tiêu Dương lặng yên ghi nhớ tên của bốn đại tông phái này. Lam Sơn Tông thậm chí còn là tông phái tam lưu không biết tên, nhưng lại không một ai lựa chọn lui trận.
- Ta đại diện phạt Ma minh, cảm ơn tất cả mọi người.
Tiêu Dương nắm chặt nắm đấm:
- Hôm nay, mọi người đứng trước mặt Ma Môn vẫn không lùi bước, ta xin cam đoan với mọi người, trừ phi Tiêu Dương ta ngã xuống, bằng không, mọi người cũng sẽ không ngã xuống. Trận chiến này trôi qua, nếu ta có cơ hội đứng trên đỉnh Thái Sơn, chúng ta sẽ cùng hưởng.
Thanh âm chấn triệt linh hồn người. Đệ tử bốn đại tông phái trong lòng không tự chủ được mà toát ra nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt binh khí trong tay.
- Buông tay đánh một trận, chết cũng không hối hận.
Hòa thượng Giát Giát đã sớm đứng đầu Cửu Hoa Sơn, huy động Kim Cương Hàng Ma trượng trong tay, ánh mắt bức người.
Buông tay đánh một trận. Chết cũng không hối.
Giờ phút này đã không còn đường lui.
Trên bầu trời vang lên tiếng cười của Cửu Miểu thần sứ:
- Vẫn còn bốn tông phái ngu muội sao? Bây giờ ta sẽ thực hiện lời hứa, đã là địch của Ma môn sẽ gánh chịu hậu quả diệt môn.
Trong phút chốc sát khí dâng lên.
Trọng xích trong tay tràn ngập khí tức rét lạnh.
- Giết. Kim Mi thần sứ dẫn đầu tiến lên, nhìn thẳng Hoa Mãn Lâu, ánh mắt lộ vẻ băng hàn:
- Nhận lấy cái chết đi.
Vừa rồi Kim Mi thần sứ bị Hoa Mãn Lâu ngăn cản, lại còn không bắt được Bạch Phát Ma Tôn, trong lòng nghẹn khuất. Khi Cửu Miểu thần sứ phát sát lệnh, Kim Mi thần sứ không chờ đợi được mà lao lên mục tiêu Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu phất tay, thần sắc lạnh nhạt:
- Để xem ai chết trước.
- Haha, Tổ thần, chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu.
Thần kiếm trong tay Gia Cát Hành Ý như tia chớp vung lên, nghênh đón Tổ thần Cao Vạn Đằng, lúc này, ngoại trừ Gia Cát Hành Ý còn có một thần sứ theo sát đằng sau, giằng co với Tổ thần.
Hai đại tuyệt thế liên thủ.
- Thật vô sỉ.
Tiểu thần long phẫn nộ rống to một tiếng.
Ánh mắt Tổ thần lạnh như băng, hàn quang trên người tuôn ra.
Một khắc thần sứ trở về, trong lòng y đã có sự chuẩn bị. Hơn mười kim tiên liên thủ lại, cho dù y có mạnh cũng không làm gì được. Hai đấm khó địch bốn tay. Huống chị, trong đám thần sứ, không người nào thực lực thua kém y cả.
Bịch!
Lúc này, Kim Mi thân sứ và Hoa Mãn Lâu đã bộc phát cuộc chiến.
Vừa ra tay đã là sát chiêu.
Đây là cuộc tranh đấu ngươi sống ta chết. Song phương đã không có bất cứ điều gì để nương tay.
Gã thần sứ liên thủ với Gia Cát Hành Ý cũng không nói lời nào đã trực tiếp phát động công kích. Tính chất hủy diệt phủ xuống đằng sau Tổ thần. Một khắc này, thượng cổ thần binh trong tay Tổ thần tản ra năng lượng cường đại. Một tiếng nổ vang lên, năng lượng mạnh mẽ tràn ra cả bầu trời bao la.
Cuộc chiến cường giả hết sức căng thẳng.
Lại một gã thân sứ áo lam nhảy ra, khí tức mạnh mẽ đảo qua.
- Nghênh địch cho ta.
Kỷ Ly tiên nhân xông lên. Si tình kiếm ý giống như tơ tằm bắn ra, trong nháy mắt đã có vạn lũ kiếm tơ công kích thần sứ áo lam.
Rất nhanh, đạo trưởng Trường Xuân cũng mang theo cơ thể bị thương của mình xông lên chiến đấu.
Tiêu Dương cau mày. Cường giả kim tiên của bên hắn đã ra hết, nhưng cũng chỉ trấn trụ được một phần tư lực lượng của đối phương. Lúc này, Cửu Miểu thần sứ, thực lực cường đại nhất còn chưa ra tay.
Tình huống vô cùng nguy hiểm.
Trọng xích trong tay Cửu Miểu thần sứ bắt đầu lóe lên sức mạnh mãnh liệt, khinh miệt nói:
- Còn có cường giả cấp bậc kim tiên nào không?
Gương mặt Tiêu Dương trâm xuống, cảm thấy hận khi hiện tại bản thân hắn quá vô lực. Không có kiếm lực của sư tôn chống đỡ, hắn chẳng có gì để đối kháng với kim tiên. Lúc này, Thánh Long Vương cất bước tiến ra:
- Ta liều mạng với ngươi.
- Còn có †a.
- Ta.
Ta.
Thái Cực Vương, La Nãi Đình đều cao giọng nói.
Cũng chỉ bấy nhiêu, nhưng lại có thêm cơ hội ngăn cản được Cửu Miểu thần sứ tấn công.
Tất cả mọi người đều thấy chết không sờn, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm cường giả Ma Môn.
- Tế nhật thần trận.
Đột nhiên, sau lưng mọi người vang lên một giọng nói.
- Tiểu Thất tiền bối.
Tiêu Dương mở to mắt. Lúc này, một luông năng lượng thần kỳ từ xa tràn đến, trực tiếp phủ xuống trước người hắn, hình thành một trận pháp phòng ngự huyền bí.
Tiêu Dương quay đầu lại, trong tay Tiểu Thất tiền bối cầm một lá cờ. Máu tươi bắn ra ngoài, nhiễm đỏ cả lá cờ.
Bố trí thân trận này dường như đã tiêu hao gần hết sức lực của Tiểu Thất.
Một khắc thần sứ phủ xuống, ông đã bắt đầu âm thầm bố trí, chỉ hy vọng có thể ngăn cản được bước chân của Ma Môn.
- Chỉ là chút tài mọn.
Cửu Miểu thần sứ hờ hững nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trọng xích trong tay phủ xuống, hung hăng nện xuống Tế nhật thần trận.
Bịch.
Tiểu Thất liên tiếp lui vê sau, vất vả lắm mới đứng vững được thân hình.
Thần trận vẫn không bị phá.
- Sao?
Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến Tiểu Thất bố trí thần trận lại có thể ngăn cản được một kích của ông ta, ánh mắt càng thêm rét lạnh:
- Ta muốn nhìn xem, trận pháp này của ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu công kích của ta.
Nói xong, Cửu Miểu thần sứ lại giơ trọng xích trong tay.
- Tiêu Dương, hãy nghĩ biện pháp rời đi ngay. Ta sẽ ngăn cản ông ta được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tiểu Thất truyền âm cho Tiêu Dương.
Gương mặt Tiêu Dương trâm xuống.
- Baba, ta có thể mang ngươi đi.
Tiểu thần long do dự một lát rồi lên tiếng.
- Đi?
Tiêu Dương giật mình, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nơi này có người ta thương yêu, có huynh đệ của ta, có tiền bối mà ta kính trọng, còn có những người bạn đã tin tưởng ta, ta có thể rời đi sao?

Bình Luận

0 Thảo luận